Archive for tháng 7 2011

P3-Cỏ, hoa và tình yêu Chương 3


Đan Phượng bặm môi để khỏi cười. Cô hiểu là Thiên Dung cố tình bịa ra như thế để chọc tức Phi Nga. 
Hữu Phong vội hỏi: 
- Sao lại thù nhỉ? 
Thiên Dung bặm môi: 
- Đó cũng là một nghề... tàn nhẫn nhất. 
Hữu Phong kêu lên: 
- Tàn nhẫn ? 
Giọng Thiên Dung chùng xuống: 
- Vâng... Nếu người ta không có một trái tim biết yêu thương đồng loại thì khi đó nghề y lại là nghề tàn nhẫn. 
Khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nga biến sắc. Còn Thiên Dung, cô đang tự hỏi là liệu cô có hồ đồ không khi bỗng dưng ám chỉ là Phi Nga không có... một quả tim. 
Ôi! Cô chỉ là một con bé thích gây gỗ thích nói lung tung. 
Hữu Phong cười giả lả: 
- Một ý kiến... hay. Nhưng Thiên Dung yên chí đi, hãn hữu mới có người không tim. Không tim thì làm sao người ta sống được. 
Thiên Dung mỉm cười. Cũng mong là cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt cô có... một quả tim. Niềm tin của cô có vẻ hơi mong manh. 
Phi Nga có vẻ kiêu hãnh và cao ngạo. Cô không tin là Phi Nga có thể chia sẻ và chăm sóc chu đáo những bệnh nhân. 
Vẫn với vẻ mặt thật bình thản, Phi Nga rót thêm nước ngọt vào ly Thiên Dung và Đan Phượng. Cô không có vẻ gì là tức giận. Cô tỏ ra là một người tự chủ. 
Cô ghét Thiên Dung kinh khủng. Một con nhỏ vừa đẹp vừa gai góc. Nếu không có Hữu Phong và Đan Phượng, cô đã ném vào mặt Thiên Dung những lời nói cay độc nhất. 
Bẻ đôi chiếc bánh su đưa cho Thiên Dung và Đan Phượng mỗi người một nửa, giọng Phi Nga ngọt nhạt: 
- Thiên Dung không nên cựa đoan quá. Nếu ai cũng... thù nghề y như Thiên Dung, lấy đâu những con người phục vụ sức khỏe cho người khác. 
Đan Phượng cười dàn hòa: 
- Thiên Dung đùa thôi. 
Phi Nga hếch cao chiếc mũi xinh đẹp giọng bề trên: 
- Tôi cũng mong là như thế. 
Quay sang Hữu Phong, Phi Nga vẻ mặt quan trọng: 
- Còn hai tháng nữa em thi tốt nghiệp ra trường, bài vở ngập đến tận cổ. 
Hữu Phong gật gù: 
- Để đào tạo thành một bác sĩ đâu phải là dễ. 
Đan Phượng nhíu mày hỏi: 
- Thế chị Phi Nga đi chuyên ngành nào? 
Phi Nga cười điệu: 
- Đan Phượng đoán thử xem? 
Đan Phượng chớp mi: 
- Có phải khoa nhi không? 
Hữu Phong xen vào: 
- Sao em nghĩ là chị Phi Nga chọn khoa nhi? 
Đan Phượng cười: 
- Tại Đan Phượng thấy chị ăn nói dịu dàng ngọt ngào như mía lùi. Tụi trẻ con nhất định là sẽ khoái chị. 
Hữu Phong cười khoái trá: 
- Ngọt ngào như chi Phi Nga đi nghề Y rất hợp. Con gái cần phải có nữ tính. 
Đan Phượng cắc cớ hỏi: 
- Thế em và Thiên Dung có nữ tính không? 
Hữu Phong buông một câu xanh dờn: 
- Anh nghĩ tụi em cần phải học tập nhiều ở chị Phi Nga. 
Phụ họa cho lời tuyên bố của Hữu Phong, Phi Nga mỉm cười thật điệu đàng. Cô nhẹ nhàng lắc đầu hất mái tóc ra phía sau và chúm môi ngậm ống hút m65t cách duyên dáng. Suýt chút nữa thì Thiên Dung đã phá lên cười vì cô thà... không nữ tính đến mãn kiếp còn hơn phải yểu điệu làm bộ làm tịch như Phi Nga. 
Máy điện thoại di động của Hữu Phong chợt reo lên... 
Vẫn ngồi yên trong bàn, Hữu Phong oang oang: 
- Alô... Dũng xì dầu đó phải không? 
-... 
- Moa đang dự sinh nhật một đứa em. Không phải em ruột. Em bà con. 
-... 
- Toa tìm cho Moa một ngôi biệt thự khoảng trên năm trăm cây đi. Gấp. 
-... Moa đã lội chợ địa ốc trên mạng vi tính suốt nửa tháng nay nhưng chưa có ngôi nhà nào ưng ý. 
-... Được rồi, ngày mai Moa sẽ phôn lại. Chơi luôn. 
-... 
Moa đang xúc tiến chuyên lâp một công ty tại đây. 
-... 
Chỉ là chuyện nhỏ. Moa không thiếu tiền. 
-... 
Bai. 
Tắt máy, quay lại nhìn Phi Nga giọng Hữu Phong hỉ hả: 
- Dũng xì dầu bảo anh chiều mai đến chỗ nó, nó đưa em đi xem nhà. Một ngôi biệt thự không chê vào đâu được. 
Phi Nga nói giọng mũi: 
- Thế sao? 
Hữu Phong cười lớn: 
- Dũng xì dầu mà giới thiệu là chắc như cua gạch. 
Níu áo Thiên Dung, Đan Phượng hắng giọng: 
- Thôi tụi em đến với mấy đứa bạn kẻo tụi nó chờ. 
Hữu Phong khoát tay: 
- Khoan đã, ngồi đây nói chuyện với anh và Phi Nga cho vui. 
Đan Phượng cười: 
- Em và Thiên Dung đâu biết chuyện gì mà nói. 
Phi Nga nở một nũ cười giả tạo: 
- Mừng sinh nhật Đan Phượng nên dù bận ôn thi tôi vẫn thu xếp thời giờ để đến đây, không lẽ Đan Phượng không thể chiều theo ý anh Hữu Phong và tôi. 
Đan Phượng đành ngồi xuống ghế. Thật tình cô biết là Thiên Dung không khoái ngồi với ông anh họ của cô và Phi Nga chút nào. Cứ nhìn vẻ mặt đầy chịu đựng của Thiên Dung thì rõ. 
Hữu Phong giọng oang oang: 
- Em có biết Dũng xì dầu là ai không? 
- Đan Phượn mỉm cười: 
- Có lẽ ông ta... bán xì dầu? 
Hữu Phong cười nhạo: 
- Em đúng là ngố. Không có hcút hiểu biết về kiên thức xã hội. 
Đan Phượng hơi ấm ức. Ông anh họ của cô cứ làm như là cô đang dự cuộc thi... đường lên đỉnh Ôlympia không bằng. 
Phi Nga ngướng mày: 
- Dũng xì dầu là một triệu phú. Gọi biệt danh... xì dầu vì anh ta là một con người hà tiện, chưa bao giờ đặt chân đến vũ trường, không bao giờ dám ăn tiêu xả láng. 
Hữu Phong cười lớn: 
- Xì dầu cũng có nghĩa là... keo kiệt. 
Đan Phượng cãi: 
- Tiết kiệm là tốt. Đâu phải cứ đặt chân đến vũ trường mới là... không xì dầu, nước mắm. 
Hữu Phong nhìn Đan Phượng với vẻ không hai lòng. Đan Phượng cũng như cô bạn của nó, có cách nói chuyên ngang ngang như cua. 
Thấy Thiên Dung chống cằm ngồi im, Phi Nga nheo mắt: 
- Thiên Dung... mệt à, sao không tham gia nói chuyện cho vui. Hay là Thiên Dung đang cố gắng tạo cho mình... một nữ tính như anh Hữu Phong vừa nói? 
Thiên Dung dẩu môi không đáp. Cô biết là Phi Nga cố tình khiêu khích cô. 
Phi Nga cười cười: 
- Quên nữa, lúc nãy Thiên Dung chưa nói là tôi chọn chuyên ngành gì là thích hợp. 
Thiên Dung nhổm người ngồi thẳng dậy. Lạ thật, dù Phi Nga có dịu dàng đến đâu cũng chỉ làm cô liên tưởng đến... một con mèo cái với móng vuốt sắc nhọn. Có thể đang lim dim ngủ thậ ngoan rồi bất ngờ cấu vào tay ngươi khác làm rách da rách thịt. 
Thiên Dung nhỏ nhẹ: 
- Làm sao em biết được. 
Phi Nga mỉm cười tự đắc: 
- Thì cứ đoán thử xem. Trong trường, chỉ có tôi và them6 hai người nữa mới được ưu tiên chọn một chuyên ngành rất mới so với y học trong nước. 
Phải đợi Phi Nga giục thêm một lần nữa, Thiên Dung mới thủng thỉnh đáp: 
- Thiên Dung đoán chị đang đi chuyên ngành... da liễu. 
Phi Nga hét lên: 
- Sao? 
Thiên Dung tỉnh tỉnh: 
- Da liễu. 
Trợn mắt nhìn Thiên Dung, Phi Nga đẩy dĩa bánh ra xa với dáng điệu như muốn ói. Cô lắc lắc đầu: 
- Hữu Phong... Anh làm ơn đưa em ra vườn hít thở không khí trong lành chút đi. 
Hữu Phong vội đứng dậy. Anh không quên nhìn Thiên Dung với vẻ khó chịu. 
Thiên Dung nhìn theo họ. Cô nghe loáng thoáng giọng Phi Nga: 
- Con nhỏ bạn Đan Phượng ăn nói... mất vệ sinh hết chỗ nói. Người ta đi chuyên ngành thẩm mỹ mà nó lại bảo là... da liễu. 
Chỉ còn hai cô nhóc ngồi lại với nhau. Đan Phượng bụm miệng cười. Thiên Dung cố nhịn cười. Ngỡ là Đan Phượng sẽ giận cô vì những gì đã xảy ra nhưng Đan Phượng lại nói : 
- Có gì là mất vệ sinh đâu nhỉ ? Không lẽ sau này lỡ bệnh viện điều bà ấy về khoa... da liễu bà ấy lại ói lên và bỏ nghề. 
Thiên Dung chớp mi. Cô nghĩ đến Khải Nguyên. Một anh chàng có khuôn mặt gai góc thật đàn ông, vai ngang mày rậm và cái nhìn lãnh đạm. 
Một tên đàn ông như thế mà bị trúng đạn bởi một con búp bê vô hồn kiểu cách như Phi Nga kể ra cũng xoàng. 
Thúc nhẹ khuỷu tay Thiên Dung, Đan Phượng tròn mắt: 
- Nghĩ gì thế, Thiên Dung? 
Thiên Dung lúng túng chớp mi: 
- Anh của mi có lẽ đang giận ta ghê gớm. 
Đan Phượng so vai nói một hơi: 
- Kệ Ổng. Ổng là người sống hời hợt thích phô trương. Có lẽ chính vì điều đó nên ổng mới cặp cô sinh viên y khoa hoa hậu này. Mình cũng không tin là cuộc tình của họ bền lâu, cho dù nghe nói chỉ chờ cô nàng thi tốt nghiệp xong là cưới. Mà cũng không có gì để phải giận. Ai bảo Phi Nga cứ bắt Thiên Dung đoán cho kỳ được cô ta đi chuyên ngành gì. Nếu... được phỏng đoán một lần nữa, ta sẽ nói là... 
Thiên Dung bụm miệng lại: 
- Chuyên khoa gì? 
Đan Phượng khúc khích: 
- Giải phẫu tử thi. 
Thiên Dung kêu lên: 
- Ôi... 
Vừa lúc đó, Mỹ Mỹ póng đến choàng tay lên vai hai người giọng vui vẻ: 
- Ra sàn nhảy bản Bebop thật nhộn này với ta... 
* 
* * 
Đang phóng xe qua một ngã tư. Khải Nguyên chợt giật mình vì tiếng hét của Thề Quân: 
- Dừng xe lại anh Hai! Mau lên! 
Phanh gấp xe lại, anh cau có hỏi: 
- Bộ rớt dép hả? 
Thế Quân gãi đầu: 
- Dạ không... 
Khải Nguyên cằn nhằn: 
- Thế dừng xe lại làm gì? 
Thế Quân ấp úng: 
- Em muốn... uống nước mía. 
Khải Nguyên tặc lưỡi: 
- Trời đất... 
Anh ngán ngẩn lắc đầu. Đúng là hết hiểu nổi cậu nhóc. Các đây năm phút, anh và nó vừa mới uống nước chanh xong. Không lẽ chỉ sau năm phút, nó lại khát đến độ phải hét lên giữa đường như tiếng còi chữa lửa khiến anh quýnh quáng phanh gấp xe lại. 
Bực dọc nhìn Thế Quân, anh tuyên bố: 
- Lát nữa về nhà uống! Một ly chanh đường to đùng lúc nãy không đủ em hết khát sao ? 
Thế Quân gãi đầu: 
- Tại lâu rồi không được uống nước mía. 
Khải Nguyên nhăn mặt: 
- Em làm như nội và anh không quan tâm đến em vậy. Muốn gì mà không có, sá chi một ly nước mía. 
Thế Quân cười cầu tài: 
- Mình vô quán nghe anh Hai. 
Cho xe nổ máy lại, Khải Nguyên lắc đầu với vẻ dứt khoát : 
- Thôi... Anh không muốn bỏ cơm, nội đang chờ. 
Thế Quân tía lia: 
- Khoan đã anh Hai. Em năn nỉ anh Hai cho em được... uống một ly nước mía. Từ nay mỗi al62n anh Hai bảo em đi mua thuốc lá, em vọt đi liền không dám lần chần. 
Khải Nguyên phì cười: 
- Bộ ly nước mía này... hệ trọng lắm hay sao mà em xuống nước với anh như thế ? Nói thì giữ lời đó nghe. 
- Dạ... Không chỉ đi mua thuốc lá thôi đâu, sau này anh Hai có sai đi đâu em cũng xung phong đi ngay. 
Khải Nguyên cười: 
- Tốt... Chỉ mong chú mày nhớ những gì mình đã nói và đừng xí gạt anh là được. 
Lạ lùng vì thái độ của Thế Quân, Khải Nguyên đành tắt máy. 
Có đến mấy quán nước mía san sát kề nhau nhưng vừa nhảy ra khỏi xe, Thế Quân đã xăng xái đi ngược một hơi đến quán cuối cùng. 
Khải Nguyên lên tiến gọi giật ngược: 
- Thế Quân... 
Nhưng cậu như không nghe thấy gì cả. Không còn cách nào hơn, Khải Nguyên đành quay ngược đầu xe đuổi theo Thế Quân. 
Anh cằn nhằn: 
- Bộ lúc nãy không nghe anh gọi sao? Sao không uống ở đầu kia cho tiện mà phóng đến tận đây? 
Thế Quân cười tỉnh bơ: 
- Quán nước này cũng được. 
Khải Nguyên thả người xuống ghế. Đi chơi với cậu nhóc cũng lắm phiền phức. Không biết sau ly nước mía, cậu em của anh có còn cắc cớ đòi uống gì nữa không ? Thật chẳng hiểu nổi. 
Bà chủ quán béo phệ mời mọc: 
- Cậu uống nước mía? 
Khải Nguyên gật đầu: 
- Cho một ly. 
Bà chủ quán cười xã giao: 
- Còn cậu nhỏ đi theo cậu không uống sao? 
- Một ly cho nó, tôi không uống. 
Ngọ ngoạy trong ghế, Thế Quân nhìn khắp quán một lượt rồi chợt reo lên (làm như là cậu vừa chợt nhìn thấy Thiên Dung chứ không phải từ lúc Khải Nguyên còn đang phóng xe như bay) : 
- Chị Thiên Dung! Anh thấy không? 
-... 
- Chị Thiên Dung đang ngồi uống nước với một người bạn gái, anh Hai nhìn kìa!
Khải Nguyên cau mày: 
- Em đừng hét toáng lên như thế, có được không? 
Thế Quân cười toe: 
- Nhưng anh đã nhìn thấy chị Thiên dung chưa? 
Khải Nguyên nhăn mặt: 
- Người ta liên quan gì đến mình ? Thấy hay không thấy cũng thế thôi. 
- Anh là... ân nhân của chị ấy mà, sao lại không liên quan ? 
Khải Nguyên nghiêm nghị: 
- Tại sao em thích rắc rối vậy Thế Quân ? Cứ xem như mình không quen biết người ta, thế là xong. 
Thế Quân gãi đầu (chắc đầu chú bé này nhiều chí nên gãi hoài) 
- Tại anh chưa nói chuyện với chị Thiên Dung đó thôi. Nếu không, anh cũng có cảm tình với tình ấy như em. 
Khải Nguyên giận dữ: 
- Nếu còn nói xàm nữa, anh bỏ em ngồi đây một mình đó. 
Thế Quân tiu nghỉu im lặng. Chỉ một lát sau cậu lại nhấp nhổm nhóng sang bàn Thiên Dung để mong cô nhìn thấy cậu và Khải Nguyên nhưng vì mải nói chuyện với bạn nên Thiên Dung không hề biết. 
Khải Nguyên hắng giọng: 
- Em có thể ngồi yên được không? 
- Thế Quân cười với vẻ biết lỗi: 
- Tại chị Thiên Dung chưa thấy em và anh. 
Khải Nguyên cau mặt: 
- Điều đó thì có gì là quan trọng? 
- Em muốn... mời chị Thiên Dung và bạn chị ấy sang đâu ngồi chung, được không anh? 
Nhìn Thế Quân như một vật thể từ hành tinh khác vừa rơi xuống, Khải Nguyên quát khẽ: 
- Em điên chưa? 
Thế Quân ngắc ngứ: 
- Nước mía rẻ mà anh Hai, có trả thêm hai ly cũng đâu có bao nhiêu tiền. 
Dù đang bực, Khải Nguyên cũng suýt phì cười. Anh nghiêm mặt: 
- Vấn đề không phải là chuyện... trả tiền cho họ. Em đừng ngố như thế. 
Thế Quân cười: 
- Thế thì... em rủ chị Thiên Dung và bạn chị ấy sang đây nghe. 
Khải Nguyên cười hết nổi. Giọng anh ngán ngẩn: 
- Anh không muốn quen với bất cứ một ai nào cả. Em để cho anh yên đi. Nãy giờ em làm anh bực mình hơi nhiều rồi đó. 
Thế Quân gãi đầu. Kế hoạch của cậu xem như là phá sản. Uổng công cậu bịa ra chuyện thích uống thêm một ly nước mía. 
Một ly chanh đường to đùng cũng đã làm cậu tức bụng ngất ngư. 
Thấy Thế Quân vẫn không động đậy gì đến ly nước mía đang để trước mặt, Khải Nguyên cằn nhằn: 
- Uống lẹ lên rồi về. 
Thở hắt một cái, Thế Quân đành bưng ly lên nhấp môi chiếu lệ. 
Đúng lúc đó thì Thiên Dung nhìn thấy cậu. Cô đưa bàn tay lên vẫy chào Thế Quân với nụ cười rạng rỡ. 
Thế Quân rối rít: 
- Anh Hai, chị Thiên Dung vừa nhìn thấy em và anh rồi đó. 
Khải Nguyên mai mỉa: 
- Được cô ta nhìn thấy là một ân... huệ sao? 
Thế Quân sôi nổi: 
- Không phải ý em muốn nói như thế. Nhưng ít ra anh phải quay đầu lại chào đáp lễ chị Thiên Dung mới phải. 
Gắn điếu thuốc lên môi, Khải Nguyên lừ mắt nhìn Thế Quân. Đúng là anh có một thằng em sinh sự. Không biết trong cái đầu của nó còn có thể phát sinh những thứ gì nữa không biết. 
Ngồi được một lát, không nói lời nào Thế Quân đột ngột đứng dậy với ly nước mía trong tay rồi phóng sang ngồi bên bàn Thiên Dung. 
Khải Nguyên thở hắt một cái bất lực. Vậy là anh đã... thua. Không biết khi nào thì cậu nhóc mới uống xong ly nước mía và chịu đi về nữa đây. 
Đốt xong điếu thuốc, Khải Nguyên đưa mắt tìm Thế Quân. 
Cậu nhóc đang thuyên nói gì không biết. Chi thấy Thiên Dung rất vui vẻ. Đúng là những con người... không biết quý trọng thời gian. 
Thiên Dung mặc một chiếc áo pull màu hồng phấn. quần jean. Nhìn cô tươi tắn và trẻ trung. 
Khẽ nhún vai, Khải Nguyên dụi thuốc vào gạt tàn. 
Ngồi chờ Thế Quân được một lúc Khải Nguyên bắt đầu cam thấy sốt ruột. Không lẽ Thế Quân định ngồi ở đây... đến tối chắc ? Cậu nhóc không hề một lần ngoái đầu thử xem ông anh của nó có còn ở trong quán không nữa. 
Khải Nguyên rời khỏi bàn. Đi đến trước mặt Thế Quân, anh hắng giọng: 
- Về chứ? 
Có lẽ cậu em của anh thuọc loại... điếc nặng siêu hạng. Như không hay biết gì cả, Thế Quân vẫn cứ tỉnh bơ huyên thuyên nói chuyện như không. 
Giật nhẹ tay áo Thế Quân, Thiên Dung khẽ nhắc: 
- Anh của em đang đọi kìa. 
Vờ như giờ mới nhìn thấy Khải Nguyên, Thế Quân kêu lên: 
- Em chưa... uống xong nước mía mà. 
Khải Nguyên nghiêm nét mặt: 
- Vậy chịu khó uống nhanh đi. 
Thế Quân bưng ly lên nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống. Ly nước mía hầu như vẫn còn đầy ắp như khi được bà chủ quán mang ra. 
Khải Nguyên hết hiểu nổi vì sao lúc nãy Thế Quân cứ nằng nặc một hai đòi uống nước mía. Giận không thể tả, anh quay ngoắt đi ra xe. 
Vẫn không thấy Thế Quân đứng dậy, Khải Nguyên liền rú ga vọt thẳng với vẻ giận dữ. 



--------------------------------------------------------------------------------
Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011
Posted by admin

P2-Cỏ, hoa và tình yêu Chương 2


Trước mặt một chú bé như Thế Quân, Thiên Dung là một người lớn. Nhưng chỉ sau nửa giờ, cô thật nhí nhảnh với chiếc quần lửng màu kem và áo pull lửng ngang hông. 
Sà vào bếp, nghiêng đầu nhìn vào chảo sườn chua ngọt đang bắc trên bếp giọng cô líu lo: 
- Ái chà... Ngon ghê ha. Mà sao hôm nay mẹ về muộn thế nữa không biết. 
Chị bếp mỉm cười: 
- Bà chủ sang nhà cậu Vũ Tuấn chơi chưa về. Nếu cô đói bụng tôi dọn cơm trước nghe. 
Thiên Dung lắc đầu: 
- Thôi khỏi, tôi đợi mẹ về cùng ăn mới vui. 
Giã mấy trái ớt làm nước chếm, chị bếp hắng giọng: 
- Lúc nãy cô Đan Phượng có gọi điện thoại cho cô đấy. 
Thiên Dung vội hỏi: 
- Thế Đan Phượng có nhắn gì cho tôi không? 
Chị bếp cười hồn nhiên: 
- Đan Phượng bào là tối nay cô phải đến sớm đấy. Hình như hôm nay là sinh nhật của Đan Phượng, có phải không? 
Thiên Dung lý lắc: 
- Đúng là như thế. Nó nhắc tôi đến dọn bàn dọn ghế cho nó đó mà. Còn khuya nó mới cho tôi và Mỹ Mỹ nhấm nháp trước thiên hạ. 
Chị bếp vui vẻ nhận xét: 
- Ba cô thân nhai quá ha. 
Thiên Dung chớp mi : 
- Từ hồi tụi này học phổ thông trung học lận. Vì thân nhau nên mới rủ nhau cùng thi m6ọt trường. Không ngờ cả ba đứa đều đậu đấy. 
Chị bếp cười: 
- Tới khi lấy chồng, chắc hết chơi thân với nhau quá. 
Thiên Dung tròn mắt: 
- Sao lại thế? 
Chị bếp rổn rảng: 
- Tôi thấy thường thường là thế. Lấy chồng, biết bao nhiêu chuyện phải lo. Có muốn đi lại thăm nhau cũng khó. 
Thiên Dung le lưỡi: 
- Nếu thế tôi không bao giờ lấy chồng đâu. 
Chị bếp mỉm cười: 
- Hồi xưa tôi cũng đã từng nói như thế đấy. 
Thiên Dung tò mò: 
- Chị lấy chồng lúc bao nhiêu tuổi? 
Chị bếp sôi nổi: 
- Mười tám tuổi. 
Bật cười, Thiên Dung nhí nhảnh: 
- Bộ chị yêu sớm như thế sao? 
- Đâu có. Tôi lấy ba sáp nhỏ vì hai gia đình giao ước với nhau. Tôi không từ chối được. 
Thiên Dung khẽ lắc đầu: 
- Thời buổi bay giờ khác với hồi ấy. 
Chị bếp buột miệng: 
- Cũng vậy thôi. 
Thiên Dung hùng hồn: 
- Chị nói trật lất. 
Chị bếp chợt ngĩ đến Vũ Tuấn. Anh chàng bác sĩ mới ra trường này rất thích Thiên Dung và có ý tiến đến chuyện hôn nhan với cô. 
Mẹ của Vũ Tuấn và mạ Thiên Dung là hai người bạn thân với nhau. Cùng góa bụa sớm nên hai bà càng thân tiết qua lại thăm viếng nhau. Không chừng Vũ Tuấn sẽ đạt được điều mà anh ta muốn. 
Ngóng ra cửa, rồi lại nhìn đồng hồ Thiên Dung thắc thỏm : 
- Mẹ lâu về ghê! 
Chị bếp chưa kịp nói gì thêm đã nghe tiếng còi xe trước cổng. 
Thiên Dung lý lắc: 
- Để tôi mở cổng cho. Chị cấp tốc dọn cơm nha. Tôi đói bụng lắm rồi đó. 
Một chiếc Toyota đời mới sang trọng chạy vào sân. Trên xe, bà Mỹ Thường bước xuống. 
- Nụ cười điểm trên môi, bà Mỹ Thường âu yếm hỏi Thiên Dung: 
- Con về lâu chưa? 
Thiên Dung nũng nịu: 
- Bụng của con đang réo sôi biểu tình đây nè. Con chờ mẹ về để ăn cơm đấy. 
Bà Mỹ Thường cốc nhẹ lên đầu cô: 
- Chứ không phải là con thường thích ăn vặt hơn ăn cơm sao? 
Thiên Dung cười xòa. Cô đi theo mẹ cô vào nhà. Bà Mỹ Thường đi trước cô, dáng vẻ thật quý phái. Thiên Dung ngắm nhìn mẹ cô với m6ọt chút tự hào. Mẹ cô dù ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn đẹp và quyến rũ. Lao vào phòng ăn, giọng cô trong trẻo 
- Chị bếp ơi, dọn cơm nhanh đi! 
* 
* * 
Sinh Nhật Đan Phượng tổ được chức thật tưng bừng. Mỹ Mỹ và Thiên Dung leo lên leo xuống mấy chục bậc thang muốn xỉu vì để làm vui lòng nhỏ bạn thân của cô. 
Ban đầu là để kiểm tra giùm Đan Phượng đã có bao nhiêu người đến... nộp mạng. 
Sau đó là đến chuyện xem thử chiếc bánh sing nhật người ta vừa mang đến có đúng bảy tầng không, có đẹp không. Rồi xem thử... đủ thức ăn không. 
Chưa hết. Đan Phượng còn nhờ Thiên Dung và Mỹ Mỹ phụ nó tiếp khách. 
Mà có phải ít khách đâu. Có gần đến hai trăm người. Thật không khác gì một đám cưới. 
Mệt muôn khờ người nhưng Thiên Dung và Mỹ Mỹ vẫn vui. Tiếng cười trong trẻo của hai cô gái cất vang lên thật hồn nhiên. 
Xuất hiện trong chiếc đầm hồng nhạt thật dễ thương, Đan Phượng khai mạc tiệc sinh nhật. 
Bạn bè đến với Đan Phượng rất đông. Không khí nhộp nhịp từng bừng. 
Mỹ Mỹ huých vào vai Thiên Dung: 
- Thiên Dung, ta và mi tìm một chiếc bàn nào đó để ngồi đi. Ta mệt muốn tức thở lắm rồi. 
Thiên Dung khúc khích: 
Theo mi thì nên ngồi chỗ nào? 
Mỹ Mỹ hóm hỉnh: 
- Một chiếc bàn gần ngay cửa sổ. Không cần một cái bàn có nhiều thức ăn mà phải là một cái cửa sổ. Một cái cửa sổ cho ta ngay lập tức! 
Thiên Dung nheo mắt: 
- Chi vậy? 
Mỹ Mỹ cười: 
- Ta cần không khí để thớ. Đấy là điều quan trọng nhất. 
Giọng Thiên Dung ngịch ngợm: 
- Thế nhà ngươi không thương... cái dạ dày của mình sao? 
Mỹ Mỹ sôi nổi: 
- Ờ nhỉ... Nếu nhà ngươi không nói, có lẽ ta quên mất. Thế thì một cái cửa sổ và m6ọt cái bàn ê hề thức ăn vậy. Có lẽ là sự lựa chọn không ngoan nhất. 
Đùa thế thôi. Chỉ một lát sau, Thiên Dung và Mỹ Mỹ đã ngồi ở một chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ. Từ đây có thể nhìn ra vườn và ngắm cả sao trời li ti tren cao. Cho dù Mỹ Mỹ cũng không hề có ý định ngắm trăng sao vào lúc này, khi mà không khí trong phòng vui nhộn và sôi lên như một nồi súp de đang nóng. 
Chìm ngập giữa những lời chúc tụng, Đan Phượng tạm thời quên mất Thiên Dung và Mỹ My, cho hai đứa bạn thân của cô ở... ngoài vùng phủ sóng. 
Mỹ Mỹ khúc khích nhân xét: 
- Đan Phượng nhìn giống một cô dâu chính hiệu, chỉ có đièu là thiếu một chú rể Thiên Dung há. 
Thiên Dung cười: 
- Mai mốt nó làm cô dâu, ta cho mi làm... cô dâu phụ. 
Mỹ Mỹ đong đưa chân: 
- Không biết trong ba đứa tụi mình, kẻ nào sẽ lên xe hoa trước đây. 
Thiên Dung nhướng mày: 
- Coi bộ là Đan Phượng quá. 
Mỹ Mỹ tò mò: 
- Bộ nó phải lòng một tên đàn ông nào đó rồi hả? 
Thiên Dung nguãy đầu: 
- Không... Nhưng dạo này cô nàng hơi chưng diện nên ta thấy cũng nghi nghi.
Mỹ Mỹ cười: 
- Lát nữa ta sẽ bắt nó khịa ra hết. Nếu có gì nó không thể qua mặt mi và ta đâu. 
Thiên Dung nhướng mày: 
- Đùa một chút cho vui chứ ta nghĩ ba đứa tụi mình coi bộ giống nhau, chỉ khoái lao đầu vào học chứ yêu nỗi gì. 
Chống cằm ngắm nhìn Thiên Dung, Mỹ Mỹ đùa: 
- Mi nói đúng. Nếu có yêu, không phải Đan Phượng và ta mà là... mi. Mo là ứng cử viên số m6ọt. 
Thiên Dung giẫy lên: 
- Đời nào có chuyên đó. Trái tim làm bằng plastic. Ta thề không bao giờ yêu cả. 
Mỹ Mỹ khúc khích: 
- Ta chỉ sợ có ngày nhà ngươi bị tên bay đạc lạc từ ánh mắt của những anh chàng lẽo đẽo bám xe đi theo nhà ngươi từ trường về nhà thôi. 
Thiên Dung dẩu môi. Có rất nhiều anh chàng si tình đã kiên nhẫn đi theo cô và chờ đợi. Cô chưa bao giờ xao động. Chỉ thấy trái tim mình thật dửng dưng. 
Đan Phượng đi đi lại lại như thoi đưa từ bàn tiệc này sang ban tiệc khác. Đi đến bàn Thiên Dung và Mỹ Mỹ đang ngồi, Đan Phượng cười vui vẻ: 
- Sao, mấy con nhóc kia? 
- Vờ như không hiểi Đan Phượng muốn nói gì, Mỹ Mỹ lý lắc: 
- Mi nói chi mà ta chưa hiểu 
Đan Phượng đấm nhẹ lên vai Mỹ Mỹ: 
- Nhà ngươi và Thiên Dung có hài lòng về thực đơn tối nay không? 
Thiên Dung cười: 
- Mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp. Ban đầu thì Mỹ Mỹ bảo chỉ cần xin một ít không khí để thở nhưng sau đó thì Mỹ Mỹ xin... một núi thức ăn, mải nhai quên cả ta và quên cả hô hấp. 
Mỹ Mỹ sôi nổi: 
- Ngồi với ta và Thiên Dung một chút chứ Đan Phượng? Không lẽ mi còn định quét lui quét tới chiếc váy dài tren sàn nhà như một cô dâu bi chú rể... ruồng bò trong ngày cưới? 
Đan Phượng bụm miệng cười: 
- Đúng là đồ độc miệng. Lẽ ra bọn nhà ngươi phải thương cho hoàn cảnh không may của ta tối nay mới phải chứ. 
Thiên Dung kéo tay Đan Phượng: 
- Mỹ Mỹ nói đúng đó. Ta muốn biết, chiếc soiré mà mi đang mang là chiếc... thứ mấy của tối hôm nay? 
Đan Phượng cười: 
- Ta mới thay hai cái váy chứ mấy. Còn một cái nữa. 
Mỹ Mỹ nhướng mày: 
- Vì sự... an bình của quý khách, ta xin mi dừng ngang con số hai là đã đủ. 
aan Phượng véo vào cánh tay Mỹ Mỹ: 
- Mi làm như ta gây nên... tai họa không bằng. 
Mỹ Mỹ cười: 
- Vì thiên hạ sẽ đau tim mất nếu cứ phấp phỏng chờ xem mi sẽ xuất hiện với chiếc áo nào. Hãy chấm dứt phần biểu diễn trang phục của mi đi là vừa. 
Đan Phượng khúc khích: 
- Được thôi, vì ta rất muốn ngồi tán dóc với hai nhà ngươi cho dù ta đã sắm đến ba chiếc váy lận. 
Mỹ Mỹ cà khịa: 
- Để dành chiếc váy ấy cho ngày cưới của mi vậy. 
Đan Phượng đấm vào lưng Mỹ Mỹ: 
- Con khỉ, toàn là nói bậy. 
Chợt thấy Thiên Dung chăm chú nhìn về chiếc bàn cuôi phòng, Đan Phượng và Mỹ Mỹ cùng quay lại nhìn. 
Một cô gái mặc chiếc robe màu xanh nước biển thật ấn tượng đang hếch chiếc mũi cao xinh lên ra dáng kieu hãnh. Đó là một cô gái rất đẹp, mái tóc cắt ngang và được chải lật ra sau thật cầu kỳ. 
Đan Phượng cười cười: 
- Bồ có công nhận cô ta đẹp không ? Ác liệt. 
Mỹ Mỹ chót chét: 
- Nếu cho điểm, ta sẽ hào phóng cho đúng tám điểm. Còn nhỏ Thiên Dung của tụi mình, sẽ là điểm chín. 
Thiên Dung kêu lên: 
- Sao lại chấm ìểm ta? 
Mỹ Mỹ tỉnh bơ: 
- Vì mi cũng đẹp không thua gì cô nàng đang mặc chiếc váy màu nước biển ấy. Ta trừ cô nàng một điểm vì đã trang điểm hơi kỹ. Còn mi, chân phương và nguyên sơ nên khỏi... bị trừ. 
Đan Phượng cười: 
- Cô nàng ất có thể là chị dâu tương lai của ta đó. Sao? Lũ nhà ngươi có còn muốn nói xấu nữa không? 
Thiên Dung tròn mắt: 
- Mi đâu có anh trai. 
Đan Phượng mỉm cười: 
- Đúng. Nhưng cô nàng bồ với ông anh họ của ta. 
- Anh Lê Quang? 
- Không. Anh Hữu Phong - một ông anh họ Việt kiều mới từ Pháp về nước mấy tháng nay. 
Chăm chú ngắm nhìn nhan sắc l6ọng lẫy của cô gái không chớp mắt, Thiên Dung buột miệng: 
- Đúng là một mỹ nhân. 
Đan Phượng trầm giọng: 
- Chỉ còn mấy tháng nữa người ta là bác sĩ đấy. 
Vẻ mặt Thiên Dung đầy thán phục: 
- Nếu mở phòng mạch chắc thiên hạ đua nhau... bệnh để được bác sĩ phám quá. 
Mỹ Mỹ liếm môi: 
- Tha hồ hốt bạc. 
Thiên Dung mỉm cười: 
- Nếu thi hoa hậu, chắc chắn là đạt giải nhất. 
Đan Phượng cười. Dưới con mắt của cô thì Phi Nga không đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng than2h. Dù sao Mỹ Mỹ cũng có một nhận xét thật sắc sảo. Phi Nga đã biết cách làm tôn vẻ đẹp trời cho của mình lên bằng nghệ thuật trang điểm. Nếu cho điểm, cô chỉ chấm đúng bằng điểm của Mỹ Mỹ. 
Hích vai Đan Phượng, Mỹ Mỹ tò mò hỏi: 
- Mi cười chi vậy? 
- Chỉ một anh chàng vừa lách đám đông đi đến bàn ngồi xuống, Đan Phượng ríu rít: 
- Anh Hữ Phong của ta đó kìa. 
Thiên Dung ngẩn người nhìn ông anh họ của Đan Phượng. Đó là một anh chàng ngoài ba mươi tuổi, vẻ mặt nhạt nhẽo nhưng ăn mặc chải chuốt, có phần đỏm dáng. Ngồi trong bàn tiệc với nhiều người nhưng anh ta cầm máy điện thoại di động nói chuyện oang oang rồi phá lên cười như chỗ không người. Mới nhìn Hữu Phong, Thiên Dung cũng có thể đoán ra được đây là một anh chàng thích khoe khoang siêu nặng. 
Hơi thất vọng, Thiên Dung chợt thấy... tiếc cho cô bác sĩ tương lai xinh đẹp, vợ chưa cưới của anh ta. 
Đan Phượng nheo mắt hỏi: 
- Sao? 
Thiên Dung cười: 
- Ông anh của Đan Phượng cũng tài ghê há, mới về nước đã cuỗm được một cô nàng sinh viên y khoa đẹp như hoa hậu. 
Đan Phượng bặm môi: 
- Tên cô nàng cũng ấn tượng ra phết. Phi Nga - một chú thiên nga đang bay đấy! 
Phi Nga. 
Thiên Dung nhíu mày vì thấy tên này quen quen. Không cần phải nghĩ ngợi lâu lắm. Cô nhớ đến Thế Quân, Khải Nguyên và cả khuôn mặt lạnh như kem của Khải Nguyên. 
Bồ của Khải Nguyên cũng là một cô sinh viên y khoa tên Phi Nga. Thiên Dung tin chắc rằng đây chính là người một thời từng bồ với Khải Nguyên. 
Chợ không kìm được tò mò, Thiên Dung chống cằm tiếp tục quan sát Phi Nga và vồ của cô ta. 
Nói chuyện với Thiên Dung được m6ọt chút thì Đan Phượng vội đi đến bàn khác. Sợ Mỹ Mỹ và Thiên Dung trách, cô hắng giọng phán : 
- Thông cảm cho ta nghe. Lát ta quay trở lại bây giờ. 
Mỹ Mỹ phẩy tay: 
- Sao mà mi khách sáo với bọn ta đến thế. 
Chỉ một lát sau, Mỹ Mỹ đã cùng mấy người bạn cùng lớp rủ nhau ra sàn nhảy nhót tưng bừng. Chỉ còn ngồi lại một mình với ly nước ngọt uống dở. Thiên Dung cắn móng tay lặng lẽ ngắm nhìn Phi Nga. 
Tò mò có phải là cố tật của con gái không nhỉ. Thiên Dung rất muốn biết vì sao Phi Nga lại cài số de Khải Nguyên khiến anh ta lầm lì cay đắng. 
Tại sao mình lại quan tâm đến Khải Nguyên? 
Lắc đầu một cái thật mạnh, Thiên Dung cố xua đi một ý nghĩ vừa đến... 
Oang oang nói chuyện trong điện thoại một hồi, Hữu Phong quay sang cụng ly với mấy người trong bàn và nốc cạn ly rượu này đến ly rượu khác. 
Tuy thế, anh ta có vẻ galant với Phi Nga hết cỡ. Thiên Dung thấy Hữu Phong lăng xăng đứng dậy tìm cách giảm máy điều hòa sau khi Phi Nga nhăn mặt khẽ nói bên tai anh ta điều gì đó. 
Gắp đầy thức ăn cho Phi Nga, Hữu Phong ngồi dỗ dành cô bồ của anh ta ăn như... một bà mẹ đầy lòng kiên nhẫn với con bé hai tuổi khi nó không chịu nhai nuốt. 
Đang mải mê quan sát, Thiên Dung bỗng giật mình vì cái đập nhẹ trên vai: 
- Thiên Dung... Mỹ Mỹ đâu rồi ? Sao bồ không nhảy nhót với lũ bạn lớp mình cho vui? 
Thiên Dung cười: 
- Chỗ nào nhộn nhất, có lẽ Mỹ Mỹ đang ở đó. 
Ra nhảy một bản chachacha với tụi mình đi. 
Thiên Dung lắc đầu cười: 
- Ngồi nhìn thiên hạ tưng bừng cũng là một cái thú... thương đau. 
Nắm tay Thiên Dung, Đan Phượng sôi nổi: 
- Không nhảy nhót thì đến đây với ta. 
Thiên Dung nhướng mày: 
-... Đi thổi nến và cắt bánh kem với mi à? 
Đan Phượng phì cười: 
- Ta không còn nhí đến mức đó nữa. Bánh kem chỉ để trang trí cho... đẹp. Ta cũng không biết sẽ làm gì với bảy tầng bánh ngọt lịm hơn đường ấy nữa. Hình như bây giờ thiên hạ không còn khoái ăn ngọt nữa, phải hkông Thiên Dung ? 
Trong lúc Thiên Dung chưa kịp đoán Đan Phượng rủ cô đi đâu thì Đan Phượng đã kéo cô băng băng đến bàn tiệc của Hữu Phong và Phi Nga. 
Đang ngồi chăm chút gắp thức ăn cho Phi Nga, nhìn thấy Đan Phượn đi đến Hữu Phong cười lớn: 
- Nãy giờ anh và chị Phi Nga có ý đợi em đó. 
Đan Phượng vui vẻ: 
- Cám ơn hai người đã đến chung vui với em. 
Hữu Phong xoa tay: 
- Sao ? Em hài lòng về món quà thật giá trị đó chứ? 
Đan Phượng chu môi: 
- Em chưa khui quà. Nhưng dù đó là gì đi nữa vẫn xin cám ơn anh chị. 
Hữu Phong xoa cằm: 
- Cam đoan với em, không có món quà nào giá trị hơn nữa đâu. 
Quay dang Thiên Dung đang lớ ngớ trước cái nhìn quan sát của Phi Nga, giọng Đan Phưnng sôi nổi: 
- Thiên Dung, nhỏ bạn thân của em đó. Còn một nhỏ bạn thân nữa, nhưng nó đang quay cuồng với bản chachacha. Lát nữa em đem nó đến trình diện sau. 
Hữu Phong đưa tay ra phía trước giọng kiểu cách: 
- Mời em và Thiên Dung ngồi. 
Đáp lại cái nhìn đầy kiêu hãnh của Phi Nga, Thiên Dung gật nhẹ đầu chào. 
Đan Phượng mỉm cười: 
- Giới thiệu với Thiên Dung, đây là anh Hữu Phong - anh chú bác với mình và đây là Phi Nga bạn gái của anh ấy. 
Hữu Phong nháy mắt: 
- Giới tiệu như em là trật lất hết trơn. Em phải giới thiệu chị Phi Nga là vị hôn thê của anh chứ. 
Đan Phượng xụ mặt: 
- Bạn gái hay vị hôn thê cũng gần gần giống nhau. Mà anh và chị Phi Nga đâu đã đính hôn. 
Hữu Phong phà m6ọt hơi khói khiến Thiên Dung và Đan Phượng muốn ngộp: 
- Anh và chị Phi Nga dự định tháng sau đính hôn đấy. 
Đan Phượng cười: 
- Ôi... Thế mà em không biết. 
Chợt Đan Phượng nghiêng đầu hỏi: 
- Sao anh và chị Phi Nga không ra sàn hiêu vũ với mọi người cho vui? 
Nãy giờ im lặng với nụ cười nhạt nhẽo trên môi, Phi Nga chợt lên tiếng: 
- Tôi và anh Hữu Phong chỉ quen khiêu vũ trong những khung cảnh thật thơ mộng trữ tình, ở đây hơi xô bồ... 
Đan Phượng tròn mắt: 
- Chị không thích không khí vui nhộn của inh viên sao? 
Phi Nga nhún vai một cái thật đầm rồi im lặng. 
Bật Zippo kêu lách cách, Hữu Phong vồn vã : 
- Hai em uống seven up hay côca? Hay một chút rượu nhẹ? 
Thiên Dung khẽ nói: 
- Dạ... sao cũng được. 
Đan Phượng mỉm cười: 
- Lúc nãy thấy Thiên Dung có vẻ ngưỡng mộ chị Phi Nga nên Đan Phượng đưa nó đến đây làm quen đấy. 
Phi Nga nở một nụ cười ra dáng bề trên. Cô hiểu được ấn tượng mà cô tạo được cho mọi người. Cô biết là mình rất đẹp. 
Giọng cô đả đớt: 
- Thế sao? Ôi, cũng có rất nhiều người đã nói với tôi như thế. 
Hữu Phong cười lớn: 
- Mỗi lần Phi Nga đi ra phố, có mấy cô nhóc như em và Thiên Dung cứ ngỡ Phi Nga là diễn viên nên cứ chạy theo để xin chữ ký. Giải thích và xua đuổi cũng mệt. 
Phi Nga mìm cười kiêu hãnh như xác nhận những lời của Hữu Phong không phải là bịa đặt. 
Thiên Dung xoay lu nước mát lạnh trên tay. Cô hơi ấm ức. Thứ nhất cô không phải là... con nhóc. Thứ hai, Phi Nga có vẻ tự kiêu. Điều đó làm cho Thiên Dung ngấm ngầm thất vọng. Giọng Phi Nga kiểu cách: 
- Thiên Dung và Đan Phượng là bạn học với nhau hả? 
Đan Phượng sôi nổi: 
- Dạ, hai đứa thân nhau từ hồi học cấp ba lận. Vì thế, khi đi thi đại học cũng rủ nhau cùng thi một trường. 
Phi Nga nhíu mày: 
- Trường nào? 
Thiên Dung nhỏ nhẹ: 
- Kinh tế... 
Quay sang Hữu Phong nở nụ cười đẹp đến mê hồn, Phi Nga phán một câu: 
- Kỹ sư kinh tế bây giờ thất nghiệp hàng đống, khó xin việc lắm. Chính vì thế, khi đứa em trai của em muốn thi vào kinh tế em dẹp ngay liền. 
Hữu Phong ngạc nhiên: 
- Vậy sao? 
Phi Nga nhún vai: 
- Có quá nhiều người đâm đầu vào ngành kinh tế nên thừa kinh khủng. Thâm chí có người ra trường phải xin làm nhân viên tiếp thị. 
Thiên Dung bặm môi: 
- Vậy theo chị nên... đâm đầu vào ngành nào? 
Phi Nga thản nhiên: 
- Nghề y đang thiếu người trầm trọng. Theo tôi chỉ có nghề y mới có giá thôi. Một bác sĩ bao giờ cũng được trọng vọng hơn là một... kỹ sư kinh tế. 
Hữu Phong vẻ mặt tự đắc: 
- Em đưa ra lời khuyên cho Đan Phượng và Thien Dung hơi muộn. Giá như hai cô nhóc này gặp em sớm một chút thì đâu học kinh tế. Kể ra cũng tiếc. 
Đan Phượng liếm môi: 
- Em đâu có tiếc. 
Phi Nga cười nhạo: 
- Tôi tin rằng Đan Phượng đang nói dối đó thôi. Nhất Y, nhì Dược mà... 
Thiên Dung giọng tỉnh bơ: 
- Thế mà không hiểu sao nghề y là nghề mà em... thù nhất trên đời 


Posted by admin

Popular Post

Blogger templates

Labels

Được tạo bởi Blogger.

About

- Copyright © Kho truyện miễn phí -Metrominimalist- Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -