Posted by : admin Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

(Truyện tình cảm, truyện teen, truyện mobile, cảm động)
Tự Tô Tiểu Lai hung hăng làm tổn thương Chu Vũ Hàng, nên cô cứ rầu rĩ không vui,
liên tục trà không buồn uống, cơm chẳng buồn ăn, cái gì cũng không hứng thú,
còn thường xuyên liên hệ so sánh mình và mấy phụ nữ hư trên TV với nhau.
Kỳ thật cô cảm thấy, anh chàng bốn mắt nếu bỏ qua cái dáng vẻ lạc hậu, thân hình
không được cao cho lắm, người yếu đuối, thì tính ra vẫn có ưu điểm, ví dụ như
thành thật, đây là điều vô cùng đáng quý trong xã hội coi trọng vật chất bây
giờ đó nha. Haiz, chỉ tiếc là, dùng lời lẽ đơn giản mà nói, anh chàng bốn mắt
vốn không hợp khẩu vị của cô.
Sau đó có đụng mặt anh ta vài lần ở căn tin, đúng là anh ta thật sự coi như
không nhìn thấy cô, Tô Tiểu Lai quả thực xấu hổ đến nỗi né xa sang bên.
Lâm Vi Vi nhìn Tô Tiểu Lai cứ luôn miệng câm như thóc, không nhịn được lên tiếng :
“Tiểu Lai, Chu Vũ Hàng không đến tìm cậu, cậu nên mừng mới đúng, không phải à?”
“Tớ cảm thấy mình đã tổn thương anh ấy, cậu nói xem, tớ làm thế có
quá đáng lắm không?”
“Làm sao mà quá đáng chứ, như vậy mới làm cho anh ta hoàn toàn quên cậu.
Chẳng qua cậu không có người yêu nên mới không biết điều đó.” Lời nói Lâm Vi Vi
thấm thía, cứ như chính mình đã trải qua bao sóng gió tình cảm.
“Cậu thật là, chẳng lẽ tớ chưa ăn thịt heo nghĩa là chưa từng thấy heo chạy ngang
sao? Vi Vi, nghe thật giống như nói về chuyện tình cảm nhỉ?”
-Tô Tiểu Lai nháy mắt với cô.
Vết thương trong nội tâm Lâm Vi Vi đã thật lâu chưa bị động đến, nghẹn một chút,
lại đau một chút. Ba năm, cô nghĩ thời gian có thể xóa nhòa kí ức, cô nghĩ mình
có thể thản nhiên đối mặt rồi, cô nghĩ mình không hề yêu, cũng không hề hận,
vậy mà sao lại đau đến triệt nội tâm thế này!
Lâm Vi Vi quả thật có một quãng thời gian yêu đương oanh liệt khi còn ở trung học.
Lúc đó đầu tóc Lâm Vi Vi ngắn cũn cỡn, hoàn toàn có thể coi là đại tỷ, hút thuốc,
đánh nhau, uống rượu, trốn học, những chuyện xấu đều có khả năng làm hết,
nữ sinh trong lớp không dám lại gần cô, cô cũng cư nhiên khinh thường, huống chi
cô đã sớm hình thành thói quen đơn thương độc mã. Lâm Vi Vi cứ cả đời cao ngạo
theo ý mình cho đến khi Tiêu Mặc xuất hiện, anh gần như làm thay đổi cả cuộc đời cô.
Đó là một chiều chạng vạng ngày hè, ánh trăng sáng tỏ, trên trời đầy sao,
Lâm Vi Vi theo thường lệ đi trên con đường nhỏ vắng vẻ về nhà, lúc đến đầu hẻm,
đột nhiên có một băng đản lưu manh ngăn cô lại, không nói hai lời lập tức cầm gậy
đánh cô. Lâm Vi Vi tuy có thể nói đánh đấm giỏi, nhưng vẫn không xứng làm đối thủ
của đám động thế này, cô bị quân số của chúng áp đảo, cô biết có giãy giụa
kháng cự cũng vô ích, nên che bụng cho chúng tùy ý đánh, đúng lúc đó Tiêu Mặc
xuất hiện. Trên người cô sớm đã có chỗ bầm chỗ tím, Tiêu Mặc hình như là có luyện võ,
một đánh ba đuổi bọn lưu manh chạy mất dép. Lâm Vi Vi trợn mắt há hốc mồm,
từ nhỏ đến lớn cô đã trải qua không ít trường hợp đánh giết nhưng chưa bao giờ
nhìn thấy cao nhân như Tiêu Mặc, trong lòng không khỏi nảy sinh tình cảm sùng bái.
Kì thật Tiêu Mặc và Lâm Vi Vi học chung khối, nhưng Tiêu Mặc học khoa tự nhiên,
Lâm Vi Vi học khoa xã hội. Vì lần đánh nhau này mà họ quen biết nhau, Lâm Vi Vi
từ nhỏ đã không có bạn, thế nên Tiêu Mặc nghiễm nhiên trở thành người bạn quan trọng
nhất của cô, anh giúp cô bỏ đi thói quen xấu, còn giúp bổ túc cho cô học hành,
Lâm Vi Vi cứ thế mà từ đại tỷ biến thành thục nữ ngoan ngoãn.
Ba tháng sau, cô chính thức là bạn gái Tiêu Mặc, khi đó cô hạnh phúc đến mê muội,
cô chưa từng nghĩ mình có thể được người khác quan tâm, yêu thương, tận tâm che chở,
cô cảm thấy, thế giới này chỉ cần có Tiêu Mặc ở cạnh bên, thì cô chính là người
hạnh phúc nhất. Cô thích cách Tiêu Mặc dịu dàng như nước nhìn mình, thích hương vị
của nắng tự nhiên tỏa ra từ người anh, thích cảm giác ấm áp an toàn mà anh cho cô.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu mất đi anh, thì cô sống cũng không bằng chết.
Sau khi thi trường tốt nghiệp, bọn họ theo kế hoạch điền cùng một trường đại học
vào lá đơn đăng kí. Lòng tràn đầy vui mừng, Lâm Vi Vi kéo hành lý, mang giấy báo
xét tuyển chờ anh ở nhà ga. Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ chờ được một cú điện thoại,
cú điện thoại đó đẩy Lâm Vi Vi vào vực sâu vạn dặm.
Anh nói : Vi Vi, đừng đợi nữa, anh sẽ không đến đâu.
Anh nói : Thật xin lỗi, Vi Vi, anh đã lừa em.
Anh nói : Vi Vi, hãy quên anh đi.
Lâm Vi Vi khóc suốt một ngày đêm ở nhà ga.
Cô đã nghĩ cô sẽ không bao giờ phải chịu rét lạnh, sẽ không phải cô độc,
không còn cô đơn nữa.
Nhưng từ nay về sau cô chỉ có một mình.
“Vi Vi, cậu làm sao thế?” Nhìn Vi Vi thất thần, Tô Tiểu Lai gọi.
Lâm Vi Vi định thần lại, vuốt vuốt tóc, nhếch miệng nói :
“Tốt lắm tốt lắm, em nhỏ à, chị đây sẽ không giảng đạo lý với em đâu. Chị chỉ nói
là Chu Vũ Hàng nên học tập Tố Tố đó, xem người ta kìa, thất tình mà cứ như chẳng
có việc gì.”
“Tố Tố sao vậy, sao lại thất tình?”
“Nó chẳng phải thích anh cậu sao? Từ khi gặp anh cậu thì nó cứ như bị bỏ quên ấy.”
“Nó buông tay cũng mau dữ à, nhưng tốt chứ sao, anh tớ tính tình bất ổn, ai chịu
cho nổi.” Tô Tiểu Lai thật là bội phục cô nàng, Từ Tố là nhân vật có tình sử dài
dằng dặc nhất trong ký túc xá bọn cô, mỗi lần chia tay đều thong dong bình tĩnh,
nếu không biết gì về cô thì hoàn toàn có thể cho rằng cô máu lạnh vô tình,
cho nên Tô Tiểu Lai kết luận : Tố Tố, cậu chính là người lang thang làm khổ hết
trâu A lại đến trâu C đấy. Bất quá dù sao thì cũng do có liên quan đến vẻ ngoài
xinh đẹp của Từ Tố, nhưng Tô Tiểu Lai thấy cô gái cao ngạo xinh đẹp ấy, muốn tìm
người yêu thương chân chính cũng thật khó đó mà. =.<
“Ha ha, cậu cũng hiểu anh cậu quá ha, cậu không biết Tố Tố nói thế nào sao?
Cậu ấy nói giấc mộng là một từ mỹ lệ, thực hiện giấc mộng lại là một từ tàn khốc.”
“Dùng từ thật là hay, cứ như là đang nói anh tớ vậy.”
Còn vài ngày nữa đến cuối tháng sáu, Tô Tiểu Lai lấy sổ tiết kiệm ra xem, tiết
kiệm trái, tiết kiệm phải, cuối cùng vẫn chỉ còn lại 1.8 đồng.
Mở sổ ghi chép nợ nần ra, trên đó viết rõ:
Vi Tử, 320 tệ
Ly Tử, 180 tệ
Tố Tố, 100 tê;
Tháng này mắc nợ những 600 tệ, nếu tháng sau không lấy được tiền sinh hoàn hẳn
cô sẽ bị ba chị em thân thiết kia cho chết toàn thây
Tô Tiểu Lai giữa trưa nếu không ăn mì gói thì cũng là ăn bánh bao, tâm trạng phiền
não, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa thình thình.
“Tiểu Lai, dưới lầu có một mỹ nữ tới tìm cậu kìa”. Tiểu Linh ở cách vách nói.
“Hả, là ai thế?”
“Không biết, tôi chưa từng gặp qua”.
Bởi vì gần tới thi cuối kì quan trọng, nên ba chị em cùng ký túc phá lệ đi tự học,
Tô Tiểu Lai đến cơm ăn áo mặc ấm no còn lo chưa xong, hiển nhiên chẳng có
tâm tình mà ôn thi. =.=
Đi xuống lầu, cô liền nhìn một mỹ nữ vì mình mà tới gặp, ớ, không phải là La San
sao? Sao lại tìm cô, chẳng lẽ…
“Tiểu Lai, ăn cơm chưa em”. Không chờ Tiểu Lai nói chuyện, cô đã đón lời trước.
“Vẫn chưa.”
“Cũng vừa lúc nhỉ, để chị dẫn em đi ăn”.
Cô còn chưa nói gì, thì cô ấy đã tự xưng chị em với cô, nhanh mồm gớm… ò.ó
“Ha ha, sao hôm nay chị lại rảnh đến đây vậy?”
“À, hôm nay chị có việc ở gần trường em, sẵn qua đây ghé thăm em luôn”.
Thật không……………… >“<
“Tiểu Lai, chúng ta đừng đứng nơi này nữa, em muốn ăn cái gì, chi bằng đi ăn thịt
bò em thích nhất đi? Hôm nay em muốn ăn bao nhiêu cũng được”.
“ … “ Tô Tiểu Lai cứ ngờ ngợ thấy mình giống như quỷ chết đói đầu thai vậy ><,
quên đi, không so đo với chị gái lớn tuổi này nữa, dù sao cũng chẳng có tiền ăn
cái gì, cơm vẫn là nhất.
“Chị La, dù gì em cũng không muốn đi xa, hay mình sang trường Khẳng Đức Cơ gần
đây ăn cơm đi”.
“Tốt, đi thôi”.
********************
“Tiểu Lai, em muốn ăn cái gì, chị gọi giúp em”.
“Ack, thật chứ?”
“Ừ.” La San có phần không hiểu ý tứ của cô”.
“Vậy làm phiền chị nhé, em muốn một phần gà ngon Điền Viên Thúy, một phần đầu cá
chép, một phần phao câu gà, một gà nướng New Orleans, một đĩa ô mai cỡ bự, thêm
hai đĩa khoai loại lớn luôn, à đúng rồi, cho cả hai lon Pepsi nữa, ok được rồi,
trước mắt cứ gọi thế đi, có gì thiếu thì kêu thêm”.
“Tiểu Lai, em cùng chị đi gọi đi, chị không nhớ được nhiều như vậy”. La San có
phần xấu hổ nói, lần trước cô biết Tô Tiểu Lai ăn nhiều, nhưng cũng không ngờ là
cô ấy lại ăn nhiều đến thế.
“Được ạ”.
Tô Tiểu Lai đi theo La San đến quầy gọi cơm, nhìn đồ ăn vừa mới ra lò, cô không
nhịn được nuốt nước miếng cái ực. Chờ tới khi hai người đều về chỗ ngồi, tay cầm
hàng đống thực phẩm, Tô Tiểu Lai mới phát hiện mỹ nữ đối diện chỉ uống có mỗi
một ly trà mật Hương Dữu.
Chị gái này sao mà ăn ít quá vậy trời =.=, thực sự không biết nhân gian khói lửa,
đồ ngon khó có mà.
“À, chị không đói bụng, em từ từ ăn nha”. La San cười nói.
Tô Tiểu Lai nghe cô nói không đói bụng cũng liền cắm đầu vào phần ăn của mình,
òa, thực là ngon tới miếng cuối cùng nha ~, đã lâu rồi không ăn đã như vầy,
oa ha ha, anh cô nhất định không nghĩ tới, không có tiền thì cô vẫn sống phóng túng
xả láng, ăn vạ bạn gái của anh, cho anh ta tức chết. xDDD
“Tiểu Lai, thời gian gần đây em có gặp anh em không?”. La San nhìn Tô Tiểu Lai ăn,
cuối cùng không nhịn được liền nói mục đích chính ban đầu.
“Ơ, làm sao vậy? Em cũng đâu muốn thấy anh ấy”. Tiểu Lai vẫn đắc ý vênh váo mà ăn.
“ … “
“À, không phải ý đó. Em nói là anh em công bận rộn, em cũng bận thi cử,
sắp thi cuối kì rồi”.
“À, ra thế. Vậy cuối tuần em rủ anh em đi chơi với chúng ta được không?”
“Ack, không cần đâu. Thế giới riêng có hai người đủ rồi, đem theo em làm bóng đèn
phá bĩnh làm gì”. == Tô Tiểu Lai không muốn cùng họ đi chơi đâu, sợ lại làm sai
cái này, rồi lại sai cái nọ nữa.
“Thực ra là vậy, gần đây anh ấy không nghe điện thoại, nên chị cũng không có gặp
anh ấy nữa…”.
“Chà, có khả năng anh em quên mang điện thoại đi, hay là em gọi cho anh ấy,
rồi em đưa chị nghe”.
“Không cần, Tiểu Lai, em trăm lần cũng đừng nói với anh em là chị đến tìm em nhé”.
“Ớ, sao?”.
“Tiểu Lai, em có thể giúp chị một chút, em rủ anh em…?”.
“Chị không phải bạn gái anh em sao? Để em rủ làm gì?”. Tô Tiểu Lai thấy kì quái,
chuyện gì vậy nè?
“Tiểu Lai, chị đành nói thật với em vậy, anh em không đáp lại tình cảm của chị”.
”Ack… “. Cái loại tình huống là gì vậy ? Chị gái đương nhiệm được nửa ngày này,
cuối cùng là muốn cô làm nguyệt lão se duyên cho bọn họ sao? Aizz, Tô Tiểu Lai thấy
giúp cũng không đúng mà chẳng giúp cũng không đúng, nhìn người đối diện có vẻ âm thầm
đáng thương, Tô Tiểu Lai nhịn không được… Quên đi, giá nào cũng được, ai kêu mình
ham ăn háo uống, ăn của chị ấy nhiều như thế, quả nhiên, có ơn, tất phải trả lại ơn.
“Chị La, được rồi, em giúp chị thử xem”.
“Ôi, Tiểu lai, em tốt thật”. La San cười như hoa, nhưng lập tức lại lộ ra một tia
lo lắng. ”Nhưng lúc em rủ anh ấy đừng nhắc tới chị, không thì chị chết mất”.
Thực tình thì cô cũng sợ anh trai lắm, Tô Tiểu Lai lập tức thấy mình tìm được người
đồng khổ, nhưng không phải cô muốn chị ấy thích anh để có người đỡ đạn thay sao?
Chị này sao phải khổ hạnh thích người cổ hủ như anh trai thế nhỉ?
Chứng ảo tưởng của Tô Tiểu Lai lại bắt đầu.
“Được thôi. Nhưng em không đề cập tới chị, thì làm sao chị đi gặp em với ảnh đây?”
“Chị đã tính tốt chuyện này rồi. Đến lúc đó em cứ nói trước cho chị địa điểm
hai người đến”.
“Ừm”.Tô Tiểu Lai không nghĩ chị gái này lại tính toán kĩ như vậy, aiz, quả là người
của anh, tài năng có khác.
La San đưa Tô Tiểu Lai về lại trường học, còn nhân tiện lôi trong xe ra hai túi
đồ ăn vặt to tướng, Tô Tiểu Lai ôm hai túi đồ, biết điều nên thận trọng, không tỏ
ra chút hưng phấn hay kích động nào. Cô cuối cùng cũng hiểu được, chị gái này có
kế mới đến, mà cô lại vừa dính bẫy ngon ơ.
Cùng lúc đó, cô hiểu được một đạo lý khác, thiên hạ làm gì có chuyện ăn cơm mà
không phải trả tiền?!…………
End
Chương 12
Khu vui chơi
 Edit: I’m SO2
Beta: Kim Anh + Linh Trưởng
Cuối tuần, sáng sớm.
Tô Tiểu Lai dậy sớm, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, chải đầu, tất cả chỉ mất có 6 phút.
Bởi vì hôm nay cô hẹn với Trình Thiếu Phàm, cho nên không thể đến muộn được.
Đi đến cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đậu ở đằng kia,
thật sự là rất rất rất phong cách, đặc biệt giờ phút này chiếc xe thể thao đời mới nhất
đang được tắm trong ánh nắng sáng sớm, trông càng chói mắt hơn. Khuôn mặt nhìn nghiêng
của Trình Thiếu Phàm khi hút thuốc, có một chút biếng nhác, ánh mặt trời nhẹ nhàng
mơn man trên khuôn mặt đẹp trai của anh, khói thuốc lá, sương mù, càng thêm mê người. X”]
Tô Tiểu Lai bị hình ảnh này mê hoặc, xe thể thao, trai đẹp, thuốc lá, còn có ánh
mặt trời rực rỡ, chẳng lẽ đây là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, đây là lần
đầu tiên Tô Tiểu Lai muốn dùng hai chữ “cực phẩm” để hình dung Trình Thiếu Phàm,
chỉ trong nháy mắt, cô tỉnh táo lại. Cô nghĩ rằng nếu người kia không phải là Trình
Thiếu Phàm, liệu bản thân mình có tim đập thình thịch?
Anh nhìn thấy cô, tay khẽ búng điếu thuốc, khóe miệng mỉm cười mê người, “Đến rồi à?”
Tô Tiểu Lai cứ như vậy thất thần một chút, cô cảm thấy anh trai mình hôm nay thực
dịu dàng thực mê người nha, hơn nữa anh cười tươi như vậy thật là đáng yêu, sẽ không
khiến người ta chán ghét, “Vâng, anh ơi, em không muộn chứ?”
“Không có, lên xe nhé?”
Sau khi Tô Tiểu Lai lên xe rất kích động, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe thể thao,
thật là phong cách quá đi, vì vậy lại bắt đầu không an phận, đứng lên ngồi xuống,
nhích tới nhích lui trên ghế, Trình Thiếu Phàm ngồi một bên lái xe liếc mắt một cái,
không hờn giận nói, “Em không biết an phận sao? Chỉ ngoan được có vài ngày thôi à?”
Tô Tiểu Lai quay sang anh làm mặt quỷ, sau đó thật sự an tĩnh lại. Trình Thiếu Phàm
không biết từ đâu lấy ra một cái túi to đưa cho cô, cô mở cái túi to đó ra nhìn thấy
bên trong có bánh mà cô yêu thích, còn có sữa nữa. Tô Tiểu Lai khinh bỉ liếc anh một
cái, hỏi: “Anh à, hôm nay là tuần cứu đói sao?” Anh của cô hôm nay sao lại đối xử
tốt với cô như vậy, phải chăng là gặp được chuyện gì cao hứng?
“Chẳng lẽ anh ở trong lòng em tệ đến như vậy sao?” Trình Thiếu Phàm hơi hơi nhăn mày
lại, anh vốn biết Tiểu Lai thích ăn loại bánh này nên sáng sớm đã đi một quãng
đường xa để mua.
“Ha ha, anh, em nói đùa thôi mà. Rất ngon nha.” Tô Tiểu Lai cảm giác không ổn,
đều tại bản thân mình nói năng không suy nghĩ, sau này nói chuyện với Trình Thiếu
Phàm phải thật cẩn trọng mới được.
Xe chạy phăng phăng trên đường, Trình Thiếu Phàm đột nhiên im lặng khiến cho nhiệt
độ trong xe giảm xuống vài độ, nhưng trong một buổi sáng đẹp như thế này, lại ngồi
trên xe thoải mái như thế với những cơn gió nhỏ ùa tới, hơn nữa điểm đến của họ là
khu vui chơi, cho nên cô cảm thấy rất hạnh phúc.
“Đúng rồi, bản kiểm điểm lần trước…” Trình Thiếu Phàm đột nhiên mở miệng,
chỉ nói có nửa câu.
Tô Tiểu Lai thầm run sợ trong lòng, thôi rồi, tiêu đời rồi…
Trình Thiếu Phàm liếc nhìn cô một chút, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô ấy,
tâm trạng đột nhiên tốt hẳn, sau đó nói rất thâm ý: “Viết rất tốt, rất sâu sắc.”
Tô Tiểu Lai nhất thời há hốc, anh trai quả nhiên là phúc hắc, thực là phúc hắc mà,
dọa cho người ta sợ chết khiếp. Nhưng nhắc đến bản kiểm điểm, cô lại nhớ đến cuộc sống
bi thảm tháng này, mỗi ngày chỉ có thể ăn rau dưa, cô thật là nhớ những ngày có tiền
để tiêu hàng ngay a TT~TT Cô vụng trộm quan sát Trình Thiếu Phàm, sắc mặt cũng không tệ,
vì thế liền cố lấy dũng khí: “Anh ơi, anh xem, bản kiểm điểm em đã viết, hơn nữa
anh lại hài lòng thế kia, như vậy tiền sinh hoạt tháng sau…”
Còn không chờ cô nói xong, Trình Thiếu Phàm nói giọng đều đều cắt ngang:
“Anh sớm đã chuyển tiền cho em rồi.”
“Cái gì? Vậy sao anh lại không nói cho em biết?” Tô Tiểu Lai kinh ngạc, nhưng hơn hết
là rất tức giận, vì sao anh ấy chuyển tiền xong lại không nói cho mình, hại cô mỗi
ngày chỉ có thể ăn rau chấm mắm, bây giờ chỉ cần nhìn thấy thứ gì màu xanh là cô
đã muốn nôn rồi.
“Em có hỏi anh sao? Từ ngày anh trở về, em liên lạc với anh được mấy lần?”
-Trình Thiếu Phàm đột nhiên nổi giận.
Tô Tiểu Lai cảm thấy người nên tức giận là mình mới đúng, làm sao người mất bình tĩnh
trước lại là anh nuôi cơ chứ, thật là kỳ lạ, tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn là
người ta lật sách.
“Chẳng phải khi đó anh bảo chờ em có thành tích cuối kỳ rồi mới quyết định hay sao?”
“Được, vậy trả lại tiền cho anh.”
“Không cần, cho thì nhận.”
********
Đến cổng khu vui chơi, thừa lúc Trình Thiếu Phàm còn bận mua vé, Tô Tiểu Lai nhìn
đám đông đầy người qua lại, dáo dác như đang tìm bóng dáng ai đó, đã hơn 9 giờ rồi,
tại sao giờ này La San còn chưa đến, không phải đã hẹn với cô là 9 giờ gặp nhau ở
cổng khu vui chơi sao? Không lẽ La San định cho mình leo cây???? =0=
Tô Tiểu Lai còn đang suy nghĩ thì tay đã bị ai đó kéo đi.
“Nghĩ gì đó? Vé đã mua rồi, vào đi thôi.” Trình Thiếu Phàm nháy mắt nói.
“Vâng ạ.” Tô Tiểu Lai nghĩ nếu La San đến tìm không thấy mình thì sẽ gọi điện thoại,
vào chơi trước đã, có gì tính sau.
Tô Tiểu Lai vào đến khu vui chơi liền không quan tâm chuyện gì, kéo Trình Thiếu
Phàm chơi hết cái này đến cái kia, Trình Thiếu Phàm thấy cô vui vẻ nên cũng đi
theo cô, chỉ cần cái gì không quá đáng đều chiều theo ý cô.
“Anh, em muốn chơi trò này, lâu lắm rồi chưa được chơi.” Tô Tiểu Lai mồ hôi đầm đìa
chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ nói với Trình Thiếu Phàm.
“Cứ chơi đi, anh ở đây chờ em.” Trình Thiếu Phàm lấy khăn giấy có hương thơm dịu nhẹ
lau mồ hôi trên trán Tô Tiểu Lai, ở trong mắt anh, Tô Tiểu Lai mãi mãi giống một
đứa trẻ, bây giờ còn lôi kéo anh đi chơi trò trẻ con đó, thật là dọa người mà,
nói ra thì anh đã bị cô lôi kéo chơi hơn mười trò rồi, quả thật có chút mệt.
Tô Tiểu Lai chu chu môi, kéo tay anh: “Anh trai à, không chịu đâu, anh đi với em đi mà.”
-Cô thật am hiểu việc làm nũng, cô biết Trình Thiếu Phàm không thể đỡ được cái này.
Nhìn Tô Tiểu Lai làm nũng không biết mệt, anh vẫn nhịn không được dắt cô đi chơi,
anh xoa xoa đầu cô, có chút mệt mỏi nói:
“Được rồi, chơi xong trò này phải đi ăn cơm đấy.”
“Dạ, anh à, anh là tốt nhất.” Tô Tiểu Lai rất vui vẻ, trong phút chốc,
kiễng chân hôn lên má Trình Thiếu Phàm một cái.
Trình Thiếu Phàm bị hành động này làm sững sờ, mặt hơi đỏ :’’> khóe miệng hơi nhếch
lên, khẽ chạm vào chỗ vừa mới bị cô hôn, vui tươi hớn hở nở nụ cười.
Tô Tiểu Lai từ sớm đã chạy trốn thật xa, quay đầu nhìn thấy Trình Thiếu Phàm còn
đứng tại chỗ, hét lên: “Anh, nhanh lên.”
“Đến đây.” Trình Thiếu Phàm lập tức thu hồi nụ cười.
********
Hai giờ chiều.
Tô Tiểu Lai ngồi ở nhà hàng thức ăn nhanh ăn ngấu nghiến, khi chơi cô không cảm
thấy đói, bây giờ ngồi trước bàn ăn lại có cảm giác như bỏ đói mấy thập kỉ.
Trình Thiếu Phàm ăn rất từ tốn.
“Thiếu Phàm, cậu cũng đến đây ăn à, trùng hợp quá.” Có tiếng nói vang lên phía sau.
“Đúng là trùng hợp thật, sao hai người cũng đến đây thế này.” Trình Thiếu Phàm
ngẩng đầu nhìn thấy người đi cùng Dịch Xuyên Thần là La San thì không khỏi nhíu mày.
“Chẳng lẽ nơi đây chỉ cho phép hai anh em nhà các cậu đến, còn chúng tớ thì không thể.”
-Dịch Xuyên Thần ngồi xuống sát bên cạnh Tô Tiểu Lai châm chọc nói.
“Đương nhiên là có thể đến rồi, tớ còn không biết là cậu có sở thích này đấy.”
-Trình Thiếu Phàm nghi hoặc đánh giá Dịch Xuyên Thần.
“Ừ, tớ đi cùng La San đến đây.” Dịch Xuyên Thần lười biếng tựa vào ghế sô pha.
“Thật ư?” Trình Thiếu Phàm nhìn sang La San đang ngồi bên cạnh.
“Đúng vậy, em nhờ Xuyên Thần chở em đến đây chơi.” La San ngọt ngào nói.
“Anh cũng không ngờ là em có sở thích này đấy.” Trình Thiếu Phàm nhìn chằm chằm cô
như thể đã biết tỏng ý định của cô từ đầu.
La San bị anh nhìn đến nỗi chột dạ, cả nửa ngày không nói tiếng nào. Lúc này Tô
Tiểu Lai vừa ăn xong cọng mì cuối cùng trong tô, giương mắt liếc nhìn La San một cái,
trang điểm rất kĩ, rất đẹp, tóc cũng được chăm sóc cẩn thận, mặc một chiếc váy màu
xanh đậm, như thế này chẳng ai bảo là đến khu vui chơi cả, người ta sẽ tưởng là đi
dự lễ hội cho mà xem, aiz, Tô Tiểu Lai trong lòng không khỏi  thầm cảm thán,  bà chị
này sao lại có chỉ số IQ thấp thế không biết, đến cô cũng nhìn ra được sự tình,
anh trai cô là một con cáo già giảo hoạt chẳng lẽ lại nhìn không ra? (-‘’-)
Tô Tiểu Lai còn đang suy nghĩ làm sao để giúp La San thoát khỏi bối rối thì bất ngờ
tay cô bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy.
“Tiểu Lai, lần trước chuyện anh muốn nói với em qua điện thoại còn chưa xong,
chúng ta hôm nay giải quyết cho rõ ràng đi.” Dịch Xuyên Thần vẻ mặt nham hiểm cười nói.
Tô Tiểu Lai kéo bàn tay anh ta ra khỏi tay mình, nhìn sang anh ta, giọng rõ ràng,
nũng nịu nói một câu:
“Tiểu Thần Thần à, chuyện gì vậy anh?”~~~~
“Em vừa gọi anh là gì?” Dịch Xuyên Thần vốn tưởng trước mặt Trình Thiếu Phàm Tô Tiểu
Lai sẽ ngoan ngoãn một chút, không ngờ được…ô__ô
“Tiểu Thần Thần, em đặt biệt danh cho anh, có phải rất hay không?” Tô Tiểu Lai nói
xong còn dùng ngón tay cọ cọ cằm Dịch Thần Xuyên.
“Thiếu Phàm, nhìn em gái của cậu xem, sao lại không quản lý nó cho đàng hoàng
thế này?” Dịch Xuyên Thần chỉ còn cách nhờ Trình Thiếu Phàm giúp để xử lý tính
cách của cô nàng này.
Trong lòng La San thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng không cần phải nghĩ
cách đối phó với Trình Thiếu Phàm lạnh lùng, ánh mắt sắc như đao kiếm này nữa.
“À, thật ra thì chỉ cần con bé không nói quá là được, hơn nữa, tớ cảm thấy Tiểu Thần
Thần rất hợp với cậu đấy.” Kỳ thật Trình Thiếu Phàm cười đến run rẩy, người có thể
chọc phá được tên này cũng chỉ có Tô Tiểu Lai.
“Cậu, anh em các người đều xấu xa như nhau…”
“Đúng rồi, cậu vừa nói các cậu hôm trước qua điện thoại có chuyện gì còn chưa xong?”
“Không có gì, tớ với con bé trêu nhau thôi.” Dịch Xuyên Thần cảm thấy chuyện đó thật
dọa người, nói ra chỉ sợ làm tổn hại thể diện của mình.
“Đúng vậy, anh à, không có gì đâu, em và Tiểu Thần trêu nhau tí thôi.” Tô Tiểu Lai
cũng lập tức phụ họa theo, cô không muốn anh trai mình biết cô có người theo đuổi,
bằng không lại toi đời.
“Ồ, thật không, anh không ngờ là hai người thân nhau như thế?”
-Trình Thiếu Phàm ung dung nói.
“Ha ha, đúng vậy, rất thân nhau mà.” Lúc này hai người đồng thanh,
miệng còn nở nụ cười giả tạo.
********
Trình Thiếu Phàm quyết định hôm nay sẽ đưa Tô Tiểu Lai đi chơi thỏa thích, vì vậy
lại đưa cô đi chơi game, hết trò này đến trò khác
“Anh, em muốn chơi đua xe.” Mặc dù trong phòng game có rất nhiều người nhưng vẫn không
làm giảm được sự thích thú của Tô Tiểu Lai đối với các trò chơi.
“Được rồi, anh cho em một ống tiền xu trò chơi này.” Trình Thiếu Phàm cưng chiều đưa
tiền xu trò chơi cho cô, sau đó quay sang nói với La San:
“Em chơi với cô ấy, anh qua bên kia cùng Xuyên Thần chơi bóng rổ.”
La San mỉm cười đồng ý.
Tô Tiểu Lai rất hưng phấn, một mình chơi hăng say. Đến khi chơi xong một ván,
đột nhiên nhớ tới La San, quay đầu thấy La San đang ngẩn người, gọi một tiếng:
“Chị La, chúng ta cùng nhau chơi trò này đi”
La San lúc này mới định thần lại, xoay người, cười nói:
“Tiểu Lai, em chơi một mình đi, chị không chơi đâu, đứng một bên xem là được rồi.”
“Ồ, thế cũng được.”
Phía bên kia Trình Thiếu Phàm đứng chơi bóng rổ cùng Xuyên Thần, nói chuyện vui vẻ.
“Thiếu Phàm, em gái của cậu thật thú vị.”
“Ừ.”
“Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng thấy cậu quan tâm đến ai như vậy. Ngay cả khu vui
chơi dành cho con nít cũng chịu đưa con bé đi.”
“Tớ với nó là anh em với nhau đã 10 năm, tớ không đối tốt với nó thì còn ai nữa.”
“Cậu và La San đã quen biết nhau gần 20 năm,  sao cậu đối với nó vẫn lãnh đạm như thế.”
“Tớ đã sớm nói, tớ không thích cô ấy, tớ nói với cô ấy không biết đã bao nhiêu lần,
nhưng đến cuối cùng cũng là do cô ấy không chịu nghe.”
“Thiếu Phàm, nghe tớ một lần, cho con bé một cơ hội đi.”
Trình Thiếu Phàm ném quả bóng trên tay xuống, cả giận nói:
“Là cô ấy nhờ cậu nói giúp?”
“Thiếu Phàm, cậu cũng biết là La San yêu cậu như năm như vậy, cho dù mấy năm nay
cậu liên tục đổi bạn gái nhưng nó không hề nói nửa câu không phải, trước sau vẫn
im lặng chờ cậu, tớ không đành lòng nhìn thấy con bé như thế…”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, đừng tưởng tớ không biết, cô ấy tự cho mình thông minh
đi tìm Tô Tiểu Lai nói chuyện.”
“Đó là bởi vì nó không gặp được cậu.”
Trình Thiếu Phàm định xoay người đi, Dịch Xuyên Thần kéo tay anh lại, có chút bực
bội nói: “Thiếu Phàm, cậu biết La San là em họ của tớ mà, khi dì tớ qua đời,
ta đã hứa với dì ấy chăm sóc tốt cho La San.”
“Xuyên Thần, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thực xin lỗi, tớ không thể cho
cô ấy hy vọng nào, như vậy chính là hại cô ấy.” Trình Thiếu Phàm dứt khỏi tay anh,
lập tức rời khỏi.
********
“Chị La, chị đến đây gắp thử một lần đi, em gắp nãy giờ nhiều lần như thế mà cũng
không gắp được cái nào.” Vẻ mặt Tô Tiểu Lai ảo não đứng trước máy gắp thú nói.
“Không đâu, chị cũng không biết gắp” La San đứng bên cạnh Tô Tiểu Lai, lơ đãng nói.
“Chị La, chị thử một lần đi nha?” Tô Tiểu Lai năn nỉ cô.
La San vốn không có tâm trạng chơi cái này, một lòng nghĩ về Trình Thiếu Phàm,
cô cũng muốn kiểm soát bản thân mình, nhưng chuyện tình cảm không phải muốn kiểm
soát là kiểm soát được. Cô thích anh nhiều năm như vậy, cho dù Trình Thiếu Phàm
vĩnh viển cũng không có khả năng yêu cô, cho đến bây giờ cô chưa từng hy vọng xa
vời như vậy, cô những tưởng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt lắm rồi.
Nhưng mà, Trình Thiếu Phàm đến ngay cả cơ hội này cũng không cho cô.
“Tiểu Lai, mình em chơi đi, chị thực sự không có tâm trạng.”
Tô Tiểu Lai thấy La San đột nhiên trầm lặng, khẳng định là vì anh trai cô mà buồn rầu,
bỗng nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nói: “Aiz, chị La à, em rốt cuộc cũng
hiểu được tại sao anh em không thích chị rồi?”
Đây cũng là điều mà La San muốn biết, phải nói rằng có luận về nhan sắc hay ngoại
hình cô đều có, nhiều năm qua có không ít người theo đuổi, nhưng mà vẫn là không
được Trình Thiếu Phàm để mắt đến.
“Vì sao?” La San nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì…” Tô Tiểu Lai làm ra vẻ bí hiểm, “Bởi vì anh trai em rất thích những cô gái
hoạt bát, nhưng chị thì lại quá trầm lắng.” Kỳ thật, Tô Tiểu Lai cũng không biết
được anh mình thích cô gái như thế nào, vì nhiều năm nay cô chưa từng thấy anh ấy
thích ai cả. Hiện giờ chỉ muốn giúp La San vui vẻ một chút, La San thích phải anh
của cô thì thật là đáng thương mà, cô trước giờ đều nghĩ con gái thì nên hoạt bát,
trẻ trung.
“Thật vậy sao?” La San có chút kinh ngạc, không tin được rằng người đàn ông trưởng
thành như Trình Thiếu Phàm lại thích những cô gái hoạt bát.
“Vâng, đương nhiên rồi, em cực kỳ hiểu rõ anh trai của mình.”
-Tô Tiểu Lai nói dối không chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
La San nhìn nhìn cô, thấy cô nói cũng có lý, không phải Tô Tiểu Lai cũng là một
cô gái hoạt bát năng động sao? Trình Thiếu Phàm không phải cũng coi cô ấy như
bảo bối mà nâng niu sao?
“Tiểu Lai, thì ra hai người ở đây.” Một giọng nam trầm ấm làm gián đoạn suy nghĩ
miên man của La San.
“Anh, Tiểu Thần Thần, sao hai người không chơi nữa?” Tô Tiểu Lai nhìn Trình Thiếu
Phàm và Xuyên Thần một trước một sau đang đi đến, cợt nhả nói.
“Tiểu Lai, sau này em đừng gọi anh là Tiểu Thần Thần nữa, khiến anh cứ giống như
bạn bè của em đấy, sao em không gọi anh là anh Dịch? Anh Xuyên? Anh Thần cũng được.”
-Dịch Xuyên Thần bị cô gọi như thế thì thấy mình không khác gay là mấy.=3=
“Anh lúc nào chả thích đẹp, em gọi anh là Tiểu Thần Thần, nghe thật là hay,
chị La, chị nói đúng không?”
La San gật đầu mỉm cười.
Trình Thiếu Phàm một lần nữa cố nén cười vì cô.
“Được rồi, đừng đùa nghịch nữa, đang chơi cái gì đấy, máy gắp thú à?”
-Trình Thiếu Phàm đến gần.
“Hix đúng, nhưng mà em vẫn chưa gắp được con nào cả.” Tô Tiểu Lai nhún vai,
tức giận nói.
“Em ngốc như vậy thì làm sao gắp được. Thôi để anh gặp cho.”
Tô Tiểu Lai gật đầu lia lịa.
Trình Thiếu Phàm đi đến máy chơi game trước mặt, bỏ tiền xu vào, điều chỉnh hướng
đi cái kẹp gắp, nhắm ngay mục tiêu, ấn nút, kẹp gắp hạ xuống, một con thỏ bông bị
mắc vào kẹp gắp. Tô Tiểu Lai há miệng hình chữ O, sau đó vỗ tay, hưng phấn nói:
“Woa, anh, lợi hại quá đi.” Cô không ngờ được Trình Thiếu Phàm cũng giỏi trò này,
La San đứng cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
Dịch Xuyên Thần khinh bỉ nói: “Chỉ là chút kỹ năng lừa gạt các cô gái thôi”
“Vậy anh cũng gắp thử đi, hừ!” Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lai tỏ ra bất công,
bênh vực khi Trình Thiếu Phàm bị người ta nói đểu.
“Ấu trĩ.” Dịch Xuyên Thần khịt mũi nói.
“Anh mới ấu trĩ, cả nhà anh đều ấu trĩ.”
“Em, em…”
“Em cái gì mà em, nhàm chán.” Tô Tiểu Lai còn quay sang anh ta làm mặt quỷ siêu
cấp vô địch xấu.
Dịch Xuyên Thần bị mặt quỷ của cô làm cho cười:
“Tiểu Lai, em thật sự là rất đáng yêu, khó trách anh em thương em như vậy.”
“Anh em thì phải thương yêu nhau chứ” Lại là một câu làm anh cứng họng.
Tô Tiểu Lai đối đáp với anh ta, nhìn về phía Trình Thiếu Phàm, thấy La San ôm trên
tay một đống thú bông, Tô Tiểu Lai vui mừng không thôi.
Đến khi ra khỏi khu game, Tô Tiểu Lai cầm theo hai túi thú bông to, vốn là muốn đưa
một túi cho La San nhưng cô ấy từ chối, lý do là không thích thú bông.
Kỳ thật La San không thích thú bông, nhưng những thú bông đó đều là do Trình Thiếu
Phàm tự tay gắp được lại là chuyện khác, thế nhưng cô tự mình hiểu được, thú bông
đó là Trình Thiếu Phàm gắp cho Tô Tiểu Lai, cô không dám lấy, cũng không dám mơ tưởng.
Nhưng mà cuối cùng Tô Tiểu Lai vẫn nhất quyết đưa cho cô một túi thú bông đáng yêu,
bắt cô phải nhận cho bằng được, thế nên cô mới lấy. Thật sự mà nói tuy chỉ
có một túi, nhưng đối với cô là đủ rồi.
Buổi tối bốn người cùng nhau ăn cơm rồi chia tay nhau, Tô Tiểu Lai ngồi ở trên xe
vẫn vui như trẩy hội, lấy từng con thú bông ra đặt trên xe.
“Hôm nay đi chơi có vui không?”
“Vui, đương nhiên là vui ạ !!!!”
“Đã trễ thế này rồi, hôm nay về nhà anh ngủ đi.”
“Không đâu, em muốn về trường, em không muốn lại phải ngủ ở ghế sô pha.”
“Anh đã kêu người lau dọn thư phòng sạch sẽ rồi.”
“Vậy thì được, em đến nhà anh, dù sao bây giờ có nhiều thú bông thế này cũng
không có chỗ để, để ở thư phòng của anh vậy.”
                                            
Chương 13
Kỳ thi
Edit: Kim Anh
Beta: Linh Trưởng
Sau đợt gửi tiền của anh trai, Tô Tiểu Lai được ăn no miễn phí vô tư vô lo vài ngày,
sau đó cô bắt đầu theo ba chị em thân thiết của mình lên thư viện tự đọc. Quần áo
thức ăn đều không thành vấn đề, nhưng kì thi cuối kỳ phải giành được vị trí đầu.
Mấy ngày nay, chỉ cần đi ngang qua thư viện, nhìn vào cửa sổ bên trái của kệ sách,
có thể bắt gặp được hình dáng siêng năng của cô. Trước kia cô chỉ ngồi đây được mười
năm phút là bắt đầu nằm sấp xuống, sau đó ngủ một giấc say sưa như lợn, mặc cho
ai gọi cũng không dậy.
Lâm Vi Vi bị tình trạng đọc sách mãnh liệt của cô làm cho rung động, mà còn ngạc
nhiên hơn, đã năm lần bảy lượt gọi cô nàng đi ăn cơm, vậy mà bạn Tiểu Lai buông
một câu, “Để tớ đọc đến hết trang cuối cùng đã!!!”.
Sau khi phát hiện thấy bạn bè lục đục đi ra thư viện hết, bụng Lâm Vi Vi đã kêu inh ỏi,
vốn sang sớm nay chưa kịp tỉnh ngủ đã bị Tô Tiểu Lai lôi đến đây, bây giờ còn khiến
cô chịu đói bụng, cuối cùng không thể nhịn nữa, cô bắt đầu nổi bão, đoạt lấy quyển
sách của cô nàng, dùng ánh mắt giết người hăm dọa Tiểu Lai, “Tô-Tiểu-Lai-kia!!!,
TM nhà cậu, đọc sách đến tẩu hỏa nhập ma rồi à, kì thi lần này cậu chuẩn bị sát nhập
vào top ten của nhà trường sao???”.= =+
Ánh mắt Tô Tiểu Lai ngây dại, tay cướp lại quyển sách, để nó lên trên bàn như lúc
trước, lẩm bẩm nói, “Chỉ còn vài trang cuối thôi mà”.
Lâm Vi Vi thở dài một hơi, rầu rĩ nói, “Aizz, đúng là trúng tà rồi, ôi trời ơi,
chị đây không điên cùng em đâu, đi ăn cơm đây”.
Cô đang chuẩn bị rời đi, cổ tay đã bị Tô Tiểu Lai nắm chặt, cô quay đầu, không đỡ nổi
vẻ mặt ân cần tươi cười của Tô Tiểu Lai, “Ha ha, chị Vi Vi à, đừng nóng giận mà,
em đây cũng là có nguyên nhân mới biểu hiện khác thường như vậy mà”.
“Đừng gọi chị tha thiết thế, nói đi, nguyên nhân chuyện này là thế nào?”.
-Lâm Vi Vi gỡ tay cô nàng ra, đặt mông ngồi về vị trí cũ.
“Để kỳ nghỉ hè không tốt đẹp này tớ có thể được đi Nhật Bản chơi, nhưng có điều kiện”.
-Lời nói và ánh mắt của Tô Tiểu Lai lúc này hoàn toàn thay đổi, vừa rồi còn ngây dại,
còn bây giờ sáng ngời.
Tròng mắt Lâm Vi Vi xoay vòng, bắt đầu suy nghĩ sâu xa,
“Để tớ đoán nhé, có phải có liên quan đến kì thi lần này hay không?”.
“Vi tử, cậu quá thông minh”. Tô Tiểu Lai kích động vỗ vai cô.
“Xùy, cậu đúng là ngốc, mấy ngày nay cậu mất ăn mất ngủ rõ ràng như vậy, tớ còn không
đoán được sao?”. Lâm Vi Vi khinh bỉ nói.
“Ha ha, nhưng anh nuôi tớ nói, điểm kiểm tra lần này phải giành được từ 85 điểm trở lên”.
Lâm Vi Vi giật mình gõ trán cô nói, “Cậu thấy mình ngu chưa? Cậu đã quên mất môn
Triết chỉ được có 4 điểm thôi sao? Còn cả anh già Tiếng Anh liệu có dễ dàng buông
tha cho cậu sao?”.
Tô Tiểu Lai đờ người hóa thạch ngồi đó, qua hai giây, vỗ mạnh trán mình,
“Vậy à, thế nếu tớ có thể đạt tiêu chuẩn thì đúng là kì tích , đúng không???”.
“Có thể nói là như vậy”. Lâm Vi Vi quả quyết gật đầu.
“Vậy sao cậu không nói sớm cho tớ biết?”.
“Tớ thấy mấy ngày nay cậu cố gắng như vậy, chỉ nghĩ cậu mong không bị liệt cuối
danh sách mới chăm chỉ đến vậy thôi”.
Trời ơi!!!! Tô Tiểu Lai cảm thấy chính mình đã gặp phải điều xấu hổ nhất trên
thế giới, ban đầu cố gắng để lấy điểm kiểm tra thật cao, không nghĩ đến có cố gắng
đến ngày cuối cùng cũng không thể đạt tiêu chuẩn được, khoảng cách chênh lệch lớn
như vậy khiến cô không thể nào lấp đầy. Xem ra hành trình du lịch đến Nhật Bản chỉ
có thể thực hiện trong giấc mơ thôi, ôi đất nước anh đào xa xôi ơi, tạm biệt T___T.
Lần này chỉ mong không bị ai đó mắng cũng là món quà tốt đẹp nhất mà ông trài
bàn tặng cho cô rồi.
******
“Trái tim tôi chỉ có em chứ không hề có cô ấy, em phải tin tưởng tình yêu tôi dành
cho em mãi mãi là chân thật…. “. Một bài hát vang lên làm thay đổi cả không khí.
“Này, di động của ai kêu thế?”.  Từ Tố đang dựa người vào thành giường xem tạp chí
hỏi, cô còn đang thắc mắc không biết người nào thưởng thức được cái bài nhạc chuông
di động sến khủng khiếp này.
“Không phải của tớ”. Lâm Vi Vi đang chơi võng du nói vọng ra.
“Cũng không phải của tớ”. Lý Ly đang cắt móng tay trả lời.
Vì thế, ba người cùng nhìn nhau, đồng thanh kêu to, “Tô Tiểu Laiiiii, ai cho phép
cậu đổi nhạc chuông dọa người thế này hả?”.
Tô Tiểu Lai tay còn dính đầy bọt xà phòng nhảy vọt ra từ WC, vẻ mặt vô tội hỏi,
“Vi tử, không thấy tớ đang giặt quần áo sao? Giúp tớ nghe điện đi”.
Lâm Vi Vi ghét nhất lúc cô đang chơi game bị người khác quấy rầy, nhưng so với lúc
này cô còn ghét cái tiếng chuông kinh dị ấy hơn, vì thế không kiên nhẫn
được nhận điện thoại.
“Alô !!!!”.
“Em không phải là Tiểu Lai?”.
“Tôi là bạn cùng phòng của cô ấy, xin hỏi chị là… ?”.
“À, tôi là La San, Tiểu Lai…”.
Sao lại là cô ta, người phụ nữ này sao lại tìm đến cô thế này, suốt cả một tuần
cô ta gọi đến một tá cuộc điện thoại, mỗi lần chỉ hỏi tình hình của anh trai cô,
còn hẹn cô đi ăn cơm, nhưng cô không đồng ý, sau sự kiện Kentucky và đồ ăn vặt,
cô không dám gặp mặt cô ta nữa. Trong khoảng thời gian này Tô Tiểu Lai vì chuyện thi
cử mà trở nên trầm cảm, hơn nữa âm hồn không tiêu tan La San này khiến cho trái tim
vốn đã suy sụp của cô trở nên hỏng thật sự. ( _ _||||)
“Tiểu Lai đang ở…”. Đang giặt quần áo, còn không chờ Lâm Vi Vi nói tiếp, Tô Tiểu Lai
liền nhảy bổ ra, kích động lay lay tay cô, ý bảo cô đừng nói, Lâm Vi Vi nhìn bọt
xà phòng bay về hướng của cô, không kịp tránh vì thế một đám bọt tung ra….
Tô tiểu Lai nhìn khuôn mặt đầy bọt xà phòng của Lâm Vi Vi, trong đầu chỉ thoáng
hiện lên mấy chữ, thôi xong đời rồi….
Giờ phút này Lâm Vi Vi đang cắn chặt răng, ánh mắt hung dữ nhìn cô, miệng còn nói
dịu dàng, “Tiểu Lai đang công tác ở WC, không có cách nào tiếp điện thoại của chị,
lát nữa đợi cô ấy đi ra tôi sẽ nói có chị gọi điện đến, vâng, chào chị,
vâng hẹn gặp lại”.
Tô Tiểu Lai cảm thấy tình thế không ổn, quyết định thực thi ba mươi sáu kế, chạy
là thượng sách, chạy nhanh về hướng nhà WC, nhưng hỏa nhãn kim tinh của Lâm Vi Vi
đã sớm đoán được ý đồ của cô, nhanh hơn một bước tóm lấy cô, kết quả chính là hai
người vừa rượt đuổi vừa đánh nhau, lại còn dùng hết những dụng cụ trong phòng,
nào là thú bông, rồi đến móc treo quần áo, lại cả chổi nữa ….TT~TT
Kết quả là, chiến tranh thế giới lần thứ ba bắt đầu…. =w=
Lý Ly và Từ Tố trở thành hai người duy nhất chứng kiến đại chiến này, không những
không can ngăn mà còn ngồi đó rung đùi, cười đến sái quai hàm.
Vài phút sau đó, cuộc chiến đã đánh bại Tô Tiểu Lai một cách thảm hại chấm dứt
trong vẻ vang của Lâm Vi Vi.
Hai người trong tình trạng kiệt sức nửa ngồi dưới đất, phòng ký túc xã bỗng dưng
trở nên im lặng lạ thường, chỉ chốc lát sau Từ Tô đã phá tan bầu không khí yên tĩnh
ngắn ngủi này, “Tiểu Lai, cậu mau đổi ngay nhạc chuông đi, cậu đã làm vấy bẩn
trái tim bé bỏng của tớ đó!!!”.
“Ha ha, này nhớ các cậu không thấy bài hát Anh tin tưởng mùa xuân không hề nhàm
chán hay sao? Tớ cũng muốn ôm một chút gió xuân”. Tô Tiểu Lai đắc chí nói.
“Tô Tiểu Lai ơi Tô Tiểu Lai, muốn tớ nói tử tế với cậu thế nào đây, đầu cậu bị
đập vào tường à?”. Giọng nói Lý Ly lúc này chỉ cần so sánh với ngữ khí nói chuyện
bình thường Tô Tiểu Lai cũng hiểu được đại hội phê phán lập tức tràn đến…
Quả nhiên….
“Đúng vậy, Tiểu Lai, cậu đúng là bị trúng tà của kì thi rồi”. Lâm Vi Vi nói.
“Ôi đứa trẻ đáng thương này, cậu đúng là thế hệ bị hủy hoại”.
-Từ Tố thở một hơi dài thườn thượt nói.
“Được lắm, chờ thành tích của kì thi lần này công bố, tớ sẽ đổi nhạc chuông”. Tô Tiểu
Lai quyết định bóp chết cái đại hội phê phán lần này ngay còn ở trong trứng nước.*^*
“Tùy cậu đấy, dù sao sau đợt thi này xong, ở trường cũng không có việc gì. Tớ chuẩn
bị về nhà ít ngày, mẹ tớ đã liên hệ một đơn vị cho tớ thực tập rồi”.
-Lý Ly nói nhẹ nhàng như không.
Sau đó là Lâm Vi Vi:
“Hai ngày sau tớ cũng về quê, bà ngoại tớ còn chờ tớ về để chăm sóc”.
Tô Tiểu Lai nhìn sang Từ Tố, hy vọng có người ở lại với cô.
“Các cậu đều về nhà. Còn nghỉ hè lần này tớ chuẩn bị đi tìm việc”. Từ Tố đóng quyển
tạp chí trong tay lại, nhìn sang Tô Tiểu Lai hỏi, “Tiểu Lai, còn cậu?”.
“Tớ, tớ còn chưa nghĩa đến”. Tô Tiếu Lai ấp úng nói. Cô đúng là chưa từng nghĩ đến,
trong khoảng thời gian này bị kỳ thi làm cho đầu óc lú lẫn, dường như không để lại
một khoảng trống nào để tự hỏi công việc sắp tới của mình.
“Tiểu Lai, tớ cảm thấy cậu có thể đến công ty anh trai cậu thực tập đấy, công ty
giàu có như vậy tích lũy kinh nghiệm tốt lắm”. Lâm Vi Vi đề nghị.
Tô Tiểu Lai còn chưa nghĩ đến vấn đề này, cô vẫn nghĩ mình vẫn còn là trẻ con,
không nghĩ đến đột nhiên cô sẽ trở thành người lớn. Khoảng thời gian ba năm đại học
đẹp nhất còn chưa kịp nhớ đã sắp đi qua, khoảng thời gian ba năm đẹp nhất vì không
có Trình Thiếu Phàm kè kè ở cạnh, cuộc đời vô tư vô lo suốt ba năm, cứ như vậy vô
thức cách xa cô. Cô đột nhiên ngây ngốc đứng dậy, tương lai à, đối với cô mà nói,
cứ thế xa xôi nhưng lại gần trong gang tấc.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình như đứa trẻ bị lạc đường không tìm thấy đường về nhà.
End
Chương 14
Phỏng vấn
Edit: Linh Trưởng
“Trái tim tôi chỉ có em chứ không hề có cô ấy, em phải tin tưởng tình yêu tôi dành
cho em mãi mãi là chân thật…. “.
“Alo, mẹ ạ!”
“ Hừ, con còn biết mẹ là mẹ con sao? Đi lâu như thế mà cũng không biết đường gọi
điện về nhà hỏi thăm sao?” Mẹ Tô tựa như núi lửa bùng nổ to tiếng mắng Tiểu Lai.

“ Mẹ, hôm nay mẹ ăn bom sao?” Tiểu Lai nhỏ nhẹ.
“Con đúng là cùng một giuộc với ba con. Có nhớ hôm qua là ngày gì không hả…hả…hả…?????”
Mẹ Tiểu Lai rất ít khi hỏi những vấn đề đại loại như vậy. Vậy nên Tiểu Lai cố gắng
hết sức nhớ xem ngày hôm qua là ngày gì. Hôm qua là ngày bảy tháng bảy có gì
đặc biệt đâu ~.~  Đột nhiên, đầu óc lóe sáng, nghĩ ra rồi !!!! May là Tiểu Lai
cô đây hồi học trung học rất khá môn sử nha. Hồi đó cô là “thủ khoa” môn Sử của cả
khối đó, điểm lúc nào cũng trên 90. Nhưng mà, cô thật không nghĩ mẹ mình lại là
một công dân yêu nước như thế đó nha!
“ Mẹ! Nhân dân cả nước đều biết! Ngày hôm qua chính là ngày kỷ niệm Nhân dân
Trung Quốc đứng lên chống Nhật!!!!” Tô Tiểu Lai nói xong, mặt rất tự đắc vênh lên,
tựa như chính cô đã tham gia vào sự kiện ấy vậy. Tự hào quá ~ Tự hào quá ~.
Mẹ Tô khóe miệng run run, cảm xúc đã không thể kiềm chế được, quay sang nhìn ba Tô
đang mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Mẹ Tô là mẫu người lý tưởng của chế độ
“ Nữ vương ở nhà”. Ba Tô rất có lòng tin ở con gái của mình. Aiz con gái ơi con
gái à, con đúng là con ba! Chúng ta là những công dân yêu nước hết mình. Vì hôm qua
khi mẹ Tô hỏi ba Tô câu hỏi này, ba Tô cũng đáp lại câu trả lời y chang Tiểu Lai,
nên hôm nay mẹ Tô thật muốn kề dao vào cổ ba Tô mà = =+
Mẹ Tô rít lên: “Tô-Tiểu-Lai!!!!, đúng là con gái ngoan của ba mày mà!!!! Ngày cả
nước chống Nhật thì nhớ, sinh nhật mẹ mày thì quên à??????”.
Tô Tiểu Lai sợ mất mật, sinh nhật mẹ thì làm sao mà quên được cơ chứ? Tiểu Lai thuận
tay lật lại tờ lịch, hôm qua đúng là sinh nhật mẹ đó. Cô còn nhớ rõ mùa hè năm ấy,
hôm đó là sinh nhật mẹ, cô cùng ba quên béng đi mất. Thế nên kết quả là mẹ một tuần
không về nhà ăn cơm, cô với ba phải ăn uống bậy bạ cầm cự. Từ đó trở đi, sinh nhật
mẹ là ngày quan trọng, không một ai dám quên. Nhưng hôm nay….lịch sử lại lặp lại T___T
“Mẹ…con…..”. Tiểu Lai lúng búng nói.
“Con, con, con cái gì mà con! Uổng công mẹ nuôi mày. Thiếu Phàm nó còn gọi điện,
gửi quà cho mẹ mày đấy. Đáng lẽ Thiếu Phàm nên là con mẹ mới phải!”.
Mẹ Tô vẫn đang tức giận nhiều lắm, chưa vơi được nhiêu đâu.
Ba Tô ở đầu dây điện thoại nói “Thôi, bà xã à, vào chủ đề chính đi!”.
“Tôi bị hai ba con ông làm tức đến nghẹn rồi. Ông nói chuyện với con gái cưng
của ông đi!”.
Mẹ Tô lập tức ném điện thoại cho ba Tô, hầm hầm đi về phía cửa phòng
Ba Tô lúc này mới có thể thở, cầm lấy điện thoại nói : “Tiểu Lai, ba với mẹ con đã
nói chuyện với nhau, chuẩn bị cho con về nhà nghiên cứu luận văn rồi. Vậy nên nhanh
nhanh thu xếp đồ đạc về nhà đi nhé. Ở nhà gắng mà ôn tập cho tốt!”.
“Ba, con muốn thực tập, hè này không về nhà đâu.” Tiểu Lai là cao thủ nói dối bậc
nhất rồi, người bình thường sẽ không nhìn ra đâu.
“Vậy sao con không nói sớm cho ba với mẹ biết?”. Ba Tô đương nhiên là bất ngờ.
“Tóm lại bây giờ ba biết là được rồi. Ba, ba yên tâm. Con sẽ tự chăm sóc mình
rất tốt cho ba xem!”.
Tiểu Lai không đợi ba tiếp tục lải nhải, dập luôn điện thoại.
Nếu đã nói dối phải nói dối cho trót. Tiểu Lai cô phải nhanh chóng tìm việc làm thôi.
*
Giờ phút này, Tô Tiểu Lai líu ríu theo sát chân Từ Tố, hỏi liên tục :
“Tố Tố à, thật sự là đi được đúng không?”
Từ Tố quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Lai đang hết sức lo lắng, nao núng, liền nhướn
đuôi lông mày nói :”Tiểu Lai, hôm qua cậu có tắm rửa ngâm nước ấm không vậy?
Sao mà không thể hiên ngang ưỡn ngực thẳng lưng hả?”.
Tiểu Lai kéo kéo cái váy không dài đến đầu gối, hỏi như muỗi vo ve :
“Tớ đứng thẳng được mới lạ đó. Chiếc giày này cao nhiêu phân vậy?
Chân đau muốn chết rồi”.
Từ Tố nhìn Tiểu Lai nhăn nhăn nhó nhó, tư dưng lại cảm thấy buồn cười :
“Ha ha ha, cả buổi sáng phải mặc như vầy đó, muốn tìm công việc nữa không?”.
“Tớ cảm thấy thật hối hận khi đã nhận cái lời mời kia….”. Tiểu Lai chiếp chiếp miệng nói.
“Cậu mắc chứng ảo tưởng à? Nhìn vào cái nhan sắc này thì cầu chưa chắc đã được
đâu =3=~~~. Mơ hão!”. Từ Tố ở một bên nhìn Tiểu Lai cười đến run cả người.
“Mời người tiếp theo, Từ Tố”.
Từ Tố tao nhã đứng dậy, quay lại chớp chớp mắt với Tiểu Lai mấy cái, sau đó thẳng
tiến bước vào căn phòng phỏng vấn đầy bí ẩn.
Không đến nửa tiếng sau, Từ Tố đã thong dong đi ra, cười với Tiểu Lai :
“Đừng hồi hộp, cứ bình tĩnh đi. Không có gì là đáng sợ cả.”
Tiểu Lai sao có thể bình tĩnh cơ chứ. Mới đầu chỉ là hai chân run run, bây giờ là
cả người lẩy bẩy. Cơ thể Tiểu Lai đang run bần bật đây này =O=~
Ba chữ “Tô Tiểu Lai” đột ngột vang lên làm cô giật mình, suýt chút nữa là thân mật
với sàn nhà, may mà có Từ Tố giữ lại kịp thời.
Tô Tiểu Lai nơm nớp lo sợ đi về phía cửa phòng. Gõ cửa, bên trong có tiếng nói
vọng ra “Mời vào”.
Cửa mở ra ngay lập tức. Cô đang còn tự hỏi câu giới thiệu đầu tiên nói như thế
nào thì …..Chiệp, có lẽ do cô chăm chú tập trung cao độ quá nên quên mất dưới chân
đang đi giày cao gót. Thế là…rầm!!!!!!! Tiểu Lai ngã oạch một cú. Rất hoành tráng!
Rất ấn tượng! Như kiểu ngã “chó” rất nghệ thuật. Đã thế lại trao một nụ hôn
kiểu Pháp với mặt đất nữa =A=
Vì nể mặt chủ tịch hội đồng phỏng vấn nên năm người kia chỉ biết ôm bụng, cắn chặt
môi, nghẹn cười đến đau cả ruột. Ai ngờ, vị chủ tịch kia cũng cười. Tô Tiểu Lai giờ
phút này chỉ ước có một cái hang để trốn vào thôi. Đây là lần đầu cô đi phỏng vấn
đó đời này cô có bao nhiêu xui xẻo vậy trời?? Tất cả đều tại cái đôi cao gót này,
Tố Tố chết tiệt!! Lòng Tiểu Lai lúc này tràn ngập bi phẫn. Nhưng mà, sao cái tiếng
cười kia quen thuộc đến thế? Cô phủi bụi đứng dậy, mắt nhìn quét qua toàn bộ căn phòng,
dừng lại ở người con trai đẹp đến hớp hồn kia. Dịch Xuyên Thần thấy Tiểu Lai đang
chằm chằm nhìn mình nên ho khụ khụ mấy cái. Sau đó anh ta nhìn vào tập hồ sơ,
hỏi “Tô Tiểu Lai đúng không?”.
Đúng là trái đất tròn mà. Tiểu Lai không hề nghĩ tới sẽ gặp lại Dịch Xuyên Thần ở đây.
Quả nhiên là oan gia chạm mặt. Nghĩ đến trong này còn rất nhiều người khác đang rất
nghiêm túc nên cô cắn răng nói :  “Vâng”.
Dịch Xuyên Thần tay gõ gõ lên bàn, thả tập hồ sơ xuống, bán tín bán nghi hỏi Tiểu Lai :
“Cô đã từng là tình nguyện viên trong Thế vận hội Olympic Bắc Kinh à?”.
Hớ….đâu ra vậy? Làm lúc gì mà sao bà đây không hề biết thế? Tiểu Lai đây khi nào làm
tình nguyện viên cho Thế vận hội vậy? Trời ơi, ông giết chết Từ Tố giùm con. Bà đây
tin tưởng giao cho mi làm hồ sơ, thế mà …thế mà….grrrrrrừ. Đợi bà đây phỏng vấn xong
sẽ xử lý mi, Từ Tố!!!
Tô Tiểu Lai hé miệng cười khẽ “Đúng vậy ạ”.
“Vậy cô có thể cho chúng tôi biết công việc của một tình nguyện viên như cô là gì
được không?”.
Tô Tiểu Lai bắt đầu phát huy khả năng “chém gió thành bão” của mình. Dù cô không thật
sự là tình nguyện viên Thế vận hội nhưng chuyện xung quanh nó thì nghe được không
ít nha. Vì thế, mở miệng là văn chương tuôn trào, đứng lên nói chậm rãi. Đầu tiên,
cô tham gia đăng ký làm tình nguyện viên, sau đó cô được đưa đi huấn luyện ở Bắc Kinh,
rồi phụ trách nhiệm vụ hàng ngày như thế nào blah blah blah….Tiểu Lai không quên
kèm theo “body language” khi nói. Vì thế, bài diễn thuyết của Tiểu Lai thật sinh động,
y như thật vậy.  Kết thúc bài văn nói, toàn bộ hội đồng đều bị Tiểu Lai làm cho
sững sờ, hoàn toàn quên đây là một buổi phỏng vấn. Tiểu Lai nhìn mọi người ngây ngẩn
vì bài diễn văn của mình, lần đầu tiên có cảm giác thành công rực rỡ, đầu cũng tự
nhiển ngẩng cao đầy hãnh diện.
Dịch Xuyên Thần quả thực không ngờ cái con bé này trình độ “chém gió” cao siêu đến thế.
Cũng may là đã có vài lần khẩu chiến với cô nàng nên Xuyên Thần biết được cái mồm
miệng sắc bén kia, nếu không thì ngồi nghe con bé này nói chắc anh ta cũng tin sái
cổ rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Lai. Khiếp thật, hơn 10 phút trôi qua rồi mà cô ta
vẫn đang thao thao bất tuyệt . Xuyên Thần biết chắc nếu mình không cắt ngang cô nàng
thì không được đi ăn cơm trưa rồi.
“Được rồi, tốt lắm. Không cần nói nữa đâu”.
Tô Tiểu Lai cũng không còn hứng thú nữa. Đột nhiên, cô nghĩ rằng việc buôn bán bên
ngoài công ty thì cũng có khác gì cái việc hùng biện cô vừa làm đâu, sao không bắt
ngay lấy cơ hội này chứ? Vậy nên, Tiểu Lai cung kính cúi đầu về phía hội đồng phỏng
vấn, nói : “Các vị giám khảo phỏng vấn, tôi đi làm tình nguyện viên cho thế vận hội
đã là chuyện cũ rồi, tôi nghĩ các vị cũng đã hiểu rõ. Tôi biết tôi còn non nớt,
chưa đủ chín chắn. Thế nhưng tôi có thể chịu được cực khổ, có tinh thần kiên cường .
Tôi quyết tâm phục vụ công ty, phục vụ khách hàng ở khả năng tốt nhất. Tôi coi công ty
là tất cả, lợi ích của công ty là lợi ích cao nhất phải hướng đến. Quan trọng nhất là,
tôi vì công ty có thể chịu vượt qua biển lửa, băng qua sông rộng, quyết không nhụt
chí trước khó khăn. Tôi hy vọng quý công ty sẽ cho tôi một cơ hội để tôi dốc sức phục vụ.
Xin cảm ơn!”.
Các vị giám khảo cứ nhìn Tiểu Lai, rồi lại nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nhìn về phía
Dịch Xuyên Thần. À há! Hóa ra chính anh ta mới là người đứng đầu.
Tiểu Lai thở dài trong lòng.  “Haizz, thôi rồi! Khỏi cần nhìn kết quả cũng biết mình
rớt thẳng cẳng rồi”. Cả người cũng tự động nhũn xuống, không thẳng thớm như ban đầu nữa.
Dịch Xuyên Thần vẻ mặt nghiền ngẫm một chút, sau đó nói nhẹ :
“Về nhà chờ thông báo nhé!”.
Tiểu Lai đang héo rũ, nghe được câu nói nay lại tựa như cây xanh được tưới nước,
bừng lên sức sống. Anh ta nói như vậy có phải là còn cơ hội cho mình không.
“Vâng”. Tiểu Lai mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng tiến ra cửa.
End
Chương 15
Vận đen ám
Edit: Hidari Huynh
Beta: Kim Anh
Đúng giữa trưa, Tô Tiểu Lai và Từ Tố ở ký túc xá diễn một đoạn kịch ngắn
Quỳnh Dao sướt mướt .
Chuyện kịch tính đại khái là như thế này…
Từ Tố lấy lý do thời tiết không tốt, điều kiện ở không tốt mà dứt khoát vứt bỏ
Tô Tiểu Lai đi tìm nơi khác ở, Tô Tiểu Lai vì thuyết phục Từ Tố ở lại mà khóc lóc
giãy giụa.

Kỳ thực Từ Tố vứt bỏ Tô Tiểu Lai là hoàn toàn thấu tình đạt lý. Thứ nhất, ký túc
xá quả thực rất nóng, mỗi ngày đều như ở trong lò nướng bánh, nhất là những ngày này,
thời tiết oi bức, cả ngày đến đêm chẳng có lấy nổi một tia gió mát, gần như cô không
thể ngủ ngon giấc được. Thứ hai là hiện tại cô đang có việc làm, nhưng công ty ở
cách ký túc xá rất xa, vì thế để tiện việc đi lại, cô buộc phải dọn ra ngoài.
Đúng vậy, chỗ cô làm kia là công ty thương mại nước ngoài, cô đang đợi giấy báo
trúng tuyển, nhưng Tô Tiểu Lai cứ ngày ngày tố khổ với cô.
“Tố Tố, cậu không thể như vậy, không thể như vậy được, tớ phải sống sao đây,
sao cậu nỡ nhẫn tâm vứt người ta sang một bên thế này?”. Tô Tiểu Lai gắt gao ôm lấy
đùi Từ Tố, khóc nức nở nói.
Từ Tố cố sức kéo chân mình ra nhưng vẫn không nhích ra được. Nha đầu này túm thật là
chặt mà, nhập vai rất chi là thâm sâu, Quỳnh Dao không tuyển nó đi làm diễn viên thật
là phí hoài tài năng đó!!!Nhưng nói tới trò bản lĩnh này thì còn có ai đọ được với
nó nhỉ, Từ Tố chợt nghĩ đến một người, anh Tiểu Mã (*)…
(*)Theo Kim Anh : Từ Tố đang nghĩ đến diễn viên Mã Cảnh Đào, là một diễn viên được
xem như là “cục cưng của Quỳnh Dao”, một diễn viên tài năng thể hiện nhiều thể loại
vai khác nhau.
“Vâng, Mã Tiểu Lai, thôi cậu đứng lên cho tớ nhờ, đừng diễn nữa, cậu không đạt được
tới cảnh giới của chú Mã đâu”. Từ Tố mắt liếc cô, giọng lạnh như băng nói.
“Cậu thật sự muốn vứt bỏ mình sao? Cho đến cuối cùng cậu vẫn muốn vứt bỏ mình sao?
Tại saoooo tại saoooo chứ!!!!”. Tô Tiểu Lai vẫn là cố đu theo mục đích ban đầu của
bản thân mà diễn, trong thâm tâm cô chỉ có một âm thanh duy nhất kêu gọi, rằng nhất
định phải kéo Từ Tố ở lại, nếu không cô sẽ phải ở một mình trong cái căn phòng
rộng lớn này.
Lúc này, đùi phải của Từ Tố bị cô siết lấy đã đổ mồ hôi như mưa mùa hạ,
lửa giận đang thiêu đốt trong lòng.
“Cậu đừng để tớ vạch trần ra nha, Tô Tiểu Lai, tự giác mà thả ra đi,
bà đây nhẫn nại cũng có giới hạn thôi đấy”.
Tô Tiểu Lai lập tức buông ra, lại bày một bộ dáng đáng thương oan ức, lay lay tay
Từ Tố, giọng rưng rưng nói : “Cậu thật sự muốn vứt bỏ mình ở ký túc xá thật sao?
Tớ sẽ đáng thương lắm”.
“Con nhỏ này, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, trời nóng như đổ lửa thế này,
tớ không chịu được, sức khỏe sa sút, cậu nỡ nhìn tớ đổ bệnh hả?!”.
Từ Tố nói những lời này thì trong lòng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cô thật sự không hiểu Tô
Tiểu Lai mắc cái rắm gì nữa, có anh trai thần thông quảng đại như vậy, sao không trực
tiếp dọn đến nhà anh mà ở. Cô không có số tốt như vậy, nếu không thì ép buộc mười
anh trai như vậy đối cô sợ rằng cũng không đủ.
Từ Tố đánh giá cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, mắt híp lại một nửa. “Cậu như vậy,
một nửa tớ còn không dám ở cùng nữa là”. Một gáo nước lạnh diệt sạch hy vọng
của Tô Tiểu Lai.
********
Buổi tối, sau khi đưa tiễn Từ Tố xong, Tô Tiểu Lai bất lực nằm ở trên giường.
Cô thở dài, chẳng lẽ Tô Tiểu Lai cô đây phải một thân một mình sống ở nơi này cả
một mùa hè sao? Cô không muốn đâu!!!! Cô sợ nhất là cô đơn, sợ nhất là không có
người nói chuyện, sợ nhất là ngồi một mình trong phòng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt
đầu tổng kết lại vận hạn của mình trong thời gian qua, từ khi anh trai khắc tinh kia
của cô về, vận may tựa hồ thấy cô là phủi đít mà đi, đầu tiên là nợ nần tới quấn
chân, lần thứ hai là bị anh chàng bốn mắt kia bám dính, lần này thì thi khảo sát
không đạt, việc làm cũng không tìm được, đến cuối cùng là người để nghe cô oán thán
cũng không có. Cuối cùng, kết luận ba chữ: vận đen ám.
Cô nghiêng người, tiện tay cầm lấy điện thoại, mở khóa, định thần nhìn lại, trời ơi,
cái gì thế này, hơn mười cuộc gọi nhỡ, tám tin nhắn gửi đến. Sao cô lại không nghe
thấy gì vậy, nhạc chuông điện thoại để rất to mà, chẳng lẽ do hôm qua giặt quần áo
không cẩn thận bị rơi vào trong cái xô, nên giờ mới kết thúc tuổi thọ của nó
sớm như vậy???
Tiếp theo cô mở phần cài đặt nhạc chuông, quả nhiên là tắt âm.
Tô Tiểu Lai bất đắc dĩ, đợt này còn đau khổ hơn nữa là cô lại còn phải đổi di động.
Trong hơn mười cuộc gọi nhỡ, có 2 cuộc là của Dịch Xuyên Thần gọi, 8 cuộc của anh trai,
còn lại 5 cuộc là của mẹ thân yêu.
Nhìn lại 8 tin nhắn, đều là của anh trai nhắn, màn hình hiện lên :
10:20 Làm gì mà không nhận điện thoại hả???
10:52 Nhận điện thoại mau!!!
14:23 Tô Tiểu Lai, không muốn tiền sinh hoạt tháng sau sao??
.
.
17:45 Tô Tiểu Lai, anh ra hạn cho em tối nay đứng trước cửa nhà anh, nếu không,
tự gánh lấy hậu quả.
Tô Tiểu Lai hóa đá.
Tô Tiểu Lai lệ chảy thành sông.
Tô Tiểu Lai thấy nghiệp chướng quá nặng nề.
Nếu nói lúc cô tiễn Từ Tố là lòng buồn vô hạn, thì tâm tình cô bây giờ có thể
dùng từ thất điên bát đảo để diễn tả.
Bây giờ cô có thể đổ lỗi cái gì, đổ lỗi di động không kêu sao? Cái đó không phải
tự mình gieo gió thì giờ phải gặt bão sao?
Cô biết anh trai không hay nhắn tin, vậy mà hôm nay cô nhận được không biết bao
nhiêu tin nhắn, cô nên cảm thấy mình có bao nhiêu may mắn đây hả trời? Hơn nữa,
kiểu tin nhắn của anh trai là: nội dung như đao, đao đao trí mạng.
Dọc theo đường đi, tâm tình Tô Tiểu Lai cứ không yên, ánh mắt nhìn chằm chằm ánh
đèn khuya qua cửa kính xe, nhưng trong đầu toàn hiện lên vẻ mặt tức giận của
Trình Thiếu Phàm.
Ở đằng trước, tài xế taxi nhiều chuyện muốn tám chuyện với cô, “Cô gái trẻ,
đã muộn thế này rồi, cô vội vã đi gặp bạn trai hả?”. Ông ta còn đắc ý cười to.
Tô Tiểu Lai lửa bốc lên đỉnh đầu, ông cứ thế mà lái xe ông đi, vô duyên thế, mắc mớ
gì mà tám chuyện vậy hả, từ trước đến nay vẫn hay gặp đàn bà lắm chuyện, không ngờ đ
àn ông cũng nhiều chuyện không kém… Nghĩ lại, thấy có chút kì quặc.
Cô thu lại lửa giận chẳng cách nào phát hỏa, chồm lên hỏi tài xế.
“Bác à, trên mặt cháu viết chữ ‘vội’ rất to sao?”.
Ông bác tài xế vẻ mặt thay đổi một chút, qua vài giây mới thản nhiên nói. “Trên mặt
không có viết chữ, nhưng dưới chân đã thể hiện chữ ‘vội’ vô cùng vô cùng to đó”.
Dựa lại vào ghế, bây giờ đến mấy ông bác tài xế cũng hài hước như vậy sao? Tô Tiểu
Lai căn bản không để ý đến ông ta, nhưng vẫn có chút quan tâm nhìn xuống chân mình
xem thử, kêu lên một tiếng sợ hãi. “A a a sao mình lại quên mang giày thế này?”.
Xem ra cô đúng là rất vội mà, mang đôi dép lê đỏ đi trong nhà, đúng là cuộc đời
này còn gì xấu hổ hơn, nhưng ông bác này quan sát cũng tinh tường cẩn thận quá đi,
đúng là cực phẩm nhiều chuyện!
Ông bác đó nắm chặt vô lăng cười to không ngớt.
Bất tri bất giác cô đã ở trước cửa nhà Trình Thiếu Phàm tự lúc nào, bồi hồi ở
cửa nửa phút, cố lấy dũng khí, rút ra chìa khóa mà hồi đó anh trai đã ném cho,
mở cửa.
Vừa vào cửa, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, cả căn nhà bao trùm bóng đêm làm
Tô Tiểu Lai phấn khởi vô cùng, ha ha, anh trai không ở nhà, cái này đúng là tín hiệu
làm người ta mừng như điên như dại đó mà ~ xDDDD
Cô rón rén bước ra phòng khách, tính tắm rửa một lúc rồi đi thẳng đến phòng ngủ,
như vậy thì anh sẽ không mắng cô được, ít nhất thì đêm nay cũng không mắng được,
Tô Tiểu Lai mang tinh thần A Quy ở lại quấy phá[1].
Tô Tiểu Lai lấy quần áo đi tắm, đụng tay đến nắm cửa phòng tắm, nhưng nó tự nhiên
lại xoay nửa vòng ngược lại, cạch một tiếng, cửa mở.
Tô Tiểu Lai choáng váng, quần áo ôm trong tay rơi xuống đất.
Cái quái lạ gì vậy……………
Bầu không khí này cực giống trong phim ma Nhật Bản, làm cô bắt đầu miên man
tưởng tượng………….
Ngay lập tức cô che lỗ tai, hét to một tiếng : “Có maaaaaaaaaa………..”.
Sau đó bỏ chạy.
Lúc này, cửa mở.
Âm thanh trầm thấp truyền đến : “Chạy cái gì? Là anh đây”.
Tô Tiểu Lai quay đầu, xoay người.
Lại là một tiếng hét to. “A………”.
Tô Tiểu Lai mở to mắt, lắp bắp nói: “Anh, …anh, anh tại sao lại không mặc quần áo?!!!”
Đầu cô có chút hỗn loạn, tuy ở dưới trướng của Từ Tố và Lí Ly, cô thật sự đã xem 
qua không ít, nhưng dù sao cũng là cách một lớp màn hình, xem nhiều thế nào cũng 
không có cảm giác chân thật. Nhưng mà bây giờ, bây giờ, một-người-đàn-ông-thật-sự!! 
Một người đàn ông thực sự đang quấn khăn tắm, đứng cách cô không quá một thước, 
cái hiện trạng cảnh xuân phơi phới này làm cô có cảm giác mình hít thở không thông.
Lúc này phòng tắm đang lập lờ mờ ảo hơi nước, không khí thoảng mùi hương thơm ngát, 
mặt cô bắt đầu nóng lên, lập tức trở nên đỏ bừng.
Trình Thiếu Phàm không chút để ý đến sự bối rối của cô, khoanh hai tay lại, 
chớp mi mắt nói: “Thế sao em còn nhìn?”
Cô lại càng bối rối, mặt phút chốc chuyển từ hồng sang trắng bệch. Nếu không phải 
bởi vì dáng anh còn chuẩn hơn những diễn viên nam vốn đã nóng bỏng trong phim thì 
em sẽ không phải không khống chế được mà liếc nhìn nhiều như vậy. Nếu anh nuôi mà 
biết được ý nghĩ của cô lúc này, đảm bảo xác sẽ không toàn thây.
Đúng lúc đó, Trình Thiếu Phàm xoay người nhặt quần áo vương vãi trên đất, trong đó 
còn có quần lót đáng yêu của cô.
Mặt cô thoắt chốc lại đỏ bừng một lần nữa.
Giây tiếp theo, cô như mũi tên lao về phía anh, giật lấy quần áo trong tay anh,
vọt vào phòng tắm.
Tại thời điểm cô đóng cửa phòng tắm, khóe môi anh khẽ nhếch lên như thấp thoáng 
nụ cười tươi.
********
Tô Tiểu Lai tắm xong còn đang miên man suy nghĩ về chuyện vừa rồi, đi đến phòng 
khách liền thấy Trình Thiếu Phàm mặc quần áo bình thường ngồi ở ghế sô pha, 
mắt nhắm lại nghỉ ngơi. Cô không khỏi mừng như điên, xem ra hôm nay vẫn có thể 
tránh được một kiếp rồi.
Vì thế, cô di chuyển thật nhẹ nhàng, chậm rãi đi về hướng thư phòng.
Tayvừa chạm đến được nắm cửa thư phòng, Tô Tiểu Lai mừng thầm trong lòng.
Nhưng mà ngay sau đó, phòng khách yên tĩnh vang lên một âm thanh êm dịu.
“Đứng lại!!”
Hai chân Tô Tiểu Lai bắt đầu run lên, xem ra đêm nay không thể tránh được kiếp số rồi.
Đầu tiên quay đầu lại, sau đó xoay người, đi đến bên cạnh Trình Thiếu Phàm như một 
đứa trẻ đang sợ hãi.
Trình Thiếu Phàm nhướn mắt liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, 
giọng đều đều: “Ngồi xuống.”
Tô Tiểu Lai nào dám đi vào hang cọp, anh càng tỏ vẻ bình thường, cô lại càng cảm 
thấy sợ hãi, sợ rằng đây là bình yên trước bão táp.
“Không cần, em đứng được rồi ạ.” Tô Tiểu Lai cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi.
Trình Thiếu Phàm hỏi: “Hôm nay vì sao không nghe điện thoại?”
Bão táp đến rồi…
“Bởi vì điện thoại bị hỏng, không phát ra tiếng chuông.” Tô Tiểu Lai nói ra hiện 
trạng thực, trời đất chứng giám, đây là một trong những lần ít ỏi cô nói thật.
“Thế à?” Trình Thiếu Phàm uống nước lạnh, hoài nghi nói.
“Anh, là thật đấy, nếu anh không tin thì em đưa di động cho anh xem.” Tô Tiểu Lai 
vội vàng muốn lấy vật chứng ra.
Không ngờ anh lại lắc đầu nói: “Không cần, anh tin tưởng em mà.”
Lần này cô lại sửng sốt, anh trai từ lúc nào lại tin tưởng cô vậy???
Ngay sau đó, anh lại hỏi: “Tại sao em lại đi tìm việc làm?”
Cô mở to mắt, kêu khẽ: “A…”
Anh làm sao lại biết chuyện này.
Chẳng lẽ là ba mẹ cô nói? Tại sao cái gì cũng nói cho anh biết chứ, Tô Tiểu Lai uất
ức trong lòng, vì sao ba mẹ cô luôn muốn biến anh thành con trai ruột cơ chứ.
Cô nắm lấy váy ngủ, môi run rẩy nói: “Em, em không có…” Tiếng nói ngày càng nhỏ.
“Không có sao?” Đôi mắt Trình Thiếu Phàm đen thui, quắc mắt nhìn chằm chằm cô như 
muốn nhìn thấu cô.
Tô Tiểu Lai cuống quít cúi đầu, tránh ánh mắt anh. Cô còn nhớ rõ lần giáo huấn 
thảm thiết trước, biết anh mình sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên trong lòng thầm 
nghĩ, chối bay biến trước rồi tính sau vậy, mặc kệ thế nào, cùng lắm là chết.
“Em không có đi tìm việc làm, em chỉ không muốn về nhà làm luận văn nên mới nói 
dối ba mẹ như thế thôi”
Trình Thiếu Phàm nheo nheo mắt, không nói gì.
Cô đã chuẩn bị xong tinh thần để nghe mắng, nhưng đáp lại chỉ có im lặng.
Tuy nhờ có máy điều hòa mà căn phòng rất lạnh, nhưng Tô Tiểu Lai vẫn không 
khỏi đổ mồ hôi đầy lưng.
Sau một hồi lâu, anh mới chỉ vào ly nước trên bàn, nói: 
“Đi lấy thêm nước giúp anh.”
Ặc…
Hơn nửa giây sau, cô mới hoàn hồn, rất nhanh cầm lấy cái ly đi rót nước.
Anh nhấp môi một chút, nhìn thẳng cô, thản nhiên như trước nói: 
“Đến công ty của anh làm, được không?”
Cái gì…
Cô không thể tin được, một câu nói mang tình người như thế lại từ trong miệng
 anh mình thoát ra.
Trình Thiếu Phàm thấy cô cả nửa ngày cũng không có phản ứng, cắt ngang suy nghĩ 
của cô, phán, “Nhìn em như vậy thì chắc là vẫn muốn về nhà làm luận văn phải không?”
Tô Tiểu Lai lúc này mới bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu.
“Không phải, em muốn đến công ty anh làm.”
“Tốt lắm, vậy đầu tuần sau bắt đầu đi làm, anh sẽ cho người sắp xếp 
công việc của em.”
“Dạ.” Tô Tiểu Lai gật đầu lia lịa, dường như sợ anh đổi ý.
********
Đêm khuya, ngoài cửa số màn đêm tối đen mờ ảo.
Nằm ở trên chiếc giường rộng, máy điều hòa phả hơi mát, ôm thú lông xù, Tô Tiểu Lai 
trằn trọc miên man, trong đầu toàn là ý nghĩ về chuyện đi đến công ty Trình Thiếu 
Phàm làm việc, cô bây giờ vui buồn lẫn lộn. Vui vì không cần phải về nhà làm 
luận văn, cũng không phải vất vả đi tìm việc nữa, nhưng điều đáng buồn là cô
phải chịu sự áp bức của Trình Thiếu Phàm, đây quả là bất hạnh lớn nhất đời cô mà.
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi cũng đã kéo đến.
Cô mơ màng ngủ, dường như có ai đó ở bên cạnh đắp chăn cho cô. Cô cảm giác đó chỉ 
là mơ, xoay người lại, dường như là bình minh rồi.
Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Tô Tiểu Lai mở mắt, vươn vai vặn người một cái, 
bước xuống giường kéo màn, hình như trời vẫn còn sớm, vì vậy đứng ở cửa sổ bắt 
đầu tập thể dục, miệng còn khe khẽ hát: “Trái xoay ba vòng, phải xoay ba vòng, 
xoay xoay cổ, xoay xoay mông, ngủ sớm dậy sớm, chúng ta cùng nhau tập thể dục…”
Lúc này, cửa phòng chậm rãi bị mở ra, cô hoàn toàn không hay biết, 
vẫn nhiệt tình múa may.
Trình Thiếu Phàm nhàn nhã dựa vào cửa, trêu ghẹo cô: 
“Em đang tập thể dục buổi trưa à?!”
Tô Tiểu Lai nghe tiếng thì ngừng làm động tác, cứng ngắc quay lại, xấu hổ gãi 
gãi đầu, “Bây giờ mấy giờ rồi ạ?”
Trình Thiếu Phàm nâng cổ tay, nhìn đồng hồ trả lời: 
“Vừa qua mười một giờ được mười lăm phút”.
Tô Tiểu Lai lập tức thất thanh “A” một tiếng. Khẳng định rằng do hôm qua cứ mơ màng 
làm giấc ngủ của cô chập chờn nên hôm nay mới dậy muộn thế.
“Nếu tuần sau đi làm mà em giờ này mới dậy, anh đảm bảo em sẽ thất nghiệp”. 
-Trình Thiếu Phàm ngữ điệu chắc chắn.
Tô Tiểu Lai trong lòng run sợ một chút, vẻ mặt cười khổ nói: 
“Sẽ không đâu anh, có lẽ là do em không ngủ được chăng?”
Trình Thiếu Phàm mặc kệ cô, quay đầu hướng cửa đi ra.
Tô Tiểu Lai nhất thời trong lòng nổi lên một cơn giận như đại hồng thủy, cô biết mình 
ở cái nơi quái quỷ này mỗi một giây đều như đang chịu tội, ông trời vì cái gì mà lại 
tạo ra một Trình Thiếu Phàm nham hiểm, không biết xấu hổ thế kia chứ T______T.
********
“ Ha ha ha, mắc cười quá, sao lại tốt như thế được…Khặc ..khặc…khặc….” Tô Tiểu Lai 
cầm lòng không được phá lên cười ha hả khi bị dẫn chương trình TV chọc cười, 
lại còn lầm bầm nữa chứ.
“ Ha ha ha ha”. Lại một tràng cười phá lên.
Trình Thiếu Phàm không thể chịu được nữa, lao ra khỏi thư phòng, chỉ thẳng vào 
mặt Tiểu Lai đang cười ha hả, giọng ngang phè : “Em thử cười nữa xem, đến lúc đó
anh cắt hết điện! Anh đang làm việc, im lặng cho anh!!!” Nói xong xoay người 
bước thẳng vào thư phòng.
Tô Tiểu Lai giật mình, mất mấy giây mới tỉnh người. Cô im lặng tắt điện, 
ngồi ngẩn ra trên sofa,
Đồng hồ điểm 2 giờ, Tô Tiểu Lai cầu nguyện : “Anh ơi, xuất hiện đi ~~~”
Ba giờ, Tô Tiểu Lai xáo trộn toàn bộ tạp chí dưới bàn trà, nằm gục xuống sofa, 
lòng mắng thầm : “ Trình Thiếu Phàm chết tiệt! Anh không đi WC à????”
4 giờ 15 phút, Tô Tiểu Lai không chịu nổi cảnh vắng vẻ này nữa =___= trời ơi, 
tại sao xem hài kịch mà không được cười, lại có cảm giác muốn khóc nữa T____T
5 giờ 20 phút, Tiểu Lai đứng trước cửa thư phòng bồi hồi xúc động gần nửa tiếng 
đồng hồ cuối cùng nhịn không được. Trời ơi! Không được bật đèn, không thể lên mạng, 
hiện giờ ngay cả khát vọng nhỏ bé là nằm trên giường ngủ cho thoải mái cũng thật 
xa vời. Tô Tiểu Lai cô đây sắp điên rồi, cô gặp phải tên biến thái rồi, đại đại 
đại biến thái, biến thái mà mọi người chưa bao giờ gặp. Hừ, cuối tuần rồi, 
làm việc cái gì nữa?? Hơn nữa, toàn bộ công ty đều là của anh ta, anh ta phải ra 
sức như thế sao? Được rồi, cho dù anh ta yêu công việc, cuồng công việc, nhưng mà 
tại sao còn biến thái như thế, cướp đoạt quyền được xem TV của cô. Cô nóng nảy, 
rất nóng nảy, bực mình, rất bực mình!!!
Suy nghĩ thì vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi, ở trước mặt anh cô vẫn không dám giơ 
nanh múa vuốt, vẫn bị áp lực kinh người. Cô nghĩ, tại sao mình lại chịu đựng 
được anh ta, nhịn không được, trốn cũng không xong?
“ Cốc cốc cốc”
“Vào đi” Giọng nói lạnh lùng của Trình Thiếu Phàm vang lên.
Tô Tiểu Lai đẩy cửa ra, ló đầu vào, dò xét hỏi : “Anh à, em trở về ký túc xá nhé”.
Trình Thiếu Phàm dừng việc gõ vi tính, ngả người về phía sau, vẻ mặt mệt mỏi nhìn cô: 
“Vào đây, anh muốn hỏi em chuyện này.”
Tuy rằng trong lòng không hề muốn, nhưng cô vẫn đi vào
“Bây giờ em trở về chỉ có mình em thôi đúng không?”
“Vâng ạ”. Tiểu Lai thật thà trả lời.
“Vậy em ở lại đây đi”
Cái gì??? Cô hoàn toàn không nghĩ đến nha~, mới ở có một ngày thôi mà!! Tiểu Lai nghẹn, 
lại phải dùng nội công vận khí, trọng thương rồi -.-||||
“Không cần ạ, em ở một người cũng quen mà” Cô nhẹ giọng từ chối.
Thiếu Phàm giận tái mặt, lạnh lùng nói : “ Anh đã hứa với mẹ em phải chăm sóc thật 
tốt cho em rồi. Nghỉ hè thì ở đây” Một câu nói hoàn toàn không có chỗ cho người 
ta từ chối.
Nhìn Thiếu Phàm mây đen âm u khắp mặt, khả năng là bão tới rất lớn, cô lùi bước. 
Đấu với anh, chết là điều tất yếu. Nếu như không nghe lời, coi chừng ngày mai phải 
gói ghém đồ đặc về nhà làm luận văn rồi. Cô dại gì làm thế, nhịn đi thôi!

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

Popular Post

Blogger templates

Labels

Blog Archive

Được tạo bởi Blogger.

Blog Archive

About

- Copyright © Kho truyện miễn phí -Metrominimalist- Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -