Posted by : admin Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Thiên Dã: Triết Vũ này, dù cậu có muốn hay không thì cậu vẫn phải làm thôi. đây là mệnh lệnh. Cậu hiểu chứ

Triết Vũ: hiểu. được tôi sẽ giúp. Mặc dù cũng không thích nhỏ đầu heo đó lắm nhưng nếu để cô ta bị đuổi đi thì cũng thấy tội nghiệp. dù gì có cô ta cũng vui hơn nhiều. đó là chưa kể tôi là người tốt bụng. sao có thể thấy chết mà không cứu chứ
Chấn Thiên: Triết Vũ, sao lúc nãy cậu lại bảo sẽ thấy phân vân nếu giúp đơ đầu heo vạy. mình thấy cậu dạo này khác lắm. từ lúc nhỏ đầu heo đến, mình thấy cậu cởi mở hơn nhiều và cũng khó hiểu hơn nhiều
Triết Vũ: không có gì. chẳng wa là khi ở bên cạnh cô ta tôi luôn có cảm giác gì đó khá lạ. rất mơ hồ, tình cảm của tôi bị nhiễu wa’, có cảm giác mình biết cô ta nhưng thực ra lại chẳng biết gì về Tường Vi. Chẳng hiểu tại sao nữa. mà Thiên Dã anh không sao đấy chứ
Thiên Dã: ak uk, tôi không sao.
Triết Vũ nói gì nhỉ? Ở bên cạnh Hàn Tường Vi cậu ta có cảm giác khá lạ uk? rất mơ hồ? lần đầu tiên mình gặp cô gái đó cũng vậy. Lúc đó tim mình đập nhanh hơn bình thường, mình có cảm giác cô gái này là 1 người mình đã gặp trước đây, 1 người nào đó rất wan trọng và không thể thiếu. mình muốn biết cô bé này là ai
Tại phòng 502, kí túc xá cho sinh viên Dracate. Còn 13 ngày nữa thanh tra sẽ về
Chấn Thiên (tức giận): Cái cô đầu heo, đầubò này. cô ngốc thật hay giả ngốc thế. tôi không tin trên đời này còn có loại người đầu đất như cô đâu. tuyệt chủng lâu rồi. cô nên được đưa vào viện bảo tàng thì hơn
Tường Vi (mếu máo): ek, Chấn Thiên. cậu đừng xúc phạm tội vậy. tôi đâu có muốn vậy đâu. tôi đã cố hết sức rồi, hix
Chấn Thiên (mặt đỏ gay gắt vì tức): Cố hết sức rồi uk? cô giỡn tôi ak? không muốn học ở đây nữa thì cứ nói thẳng ra.
Tường Vi: không phải. tôi muốn được tiếp tục học ở đây mà. tôi đã học rất chăm chỉ mà
Chấn Thiên: vậy thì với tình trạng hiện nay, mấy vị thanh tra sẽ tống cổ được cô chắc rồi. có mỗi pha chế thuốc gây cười dễ vậy mà làm mãi không xong. Đúng là lãng phí thời gian của tôi
Tử Khiêm (vừa mới đi tập bóng rổ về): Có gì mà 2 cậu thảo luận rôm rả vậy? Tường Vi, cậu học thế nào? tốt chứ
Tường Vi (ấp úng): không được tốt cho lắm đâu
Tử Khiêm (mỉm cười): đừng khiêm tốn vậy. cậu dễ thương lắm, lại dịu dàng, khiêm tốn nữa…Tường Vi quả không hổ danh là Công chúa…phải không Chấn Thiên
Chấn Thiên (cười miệt thị): oh tất nhiên rồi. 1 cô công chúa rất thông minh, tiếp thu nhanh. lại khéo léo nữa. vì vầy mà cái áo khoác của tôi để ở ghế đã tìm được nơi cư ngụ mới. Hàn Tường Vi, cô phải đền lại cái áo khác cho tôi đấy. Cái đồ hậu đậu. tôi bảo cô đi đun thuốc chứ không phải là đun cái áo của tôi. tôi mà không ra tay kịp chắc ngày này năm sau là giỗ đầu của chúng ta rồi. cô muốn chết thì chết 1 mình nha. đừng kéo tôi theo cùng. tôi không thích du lịch ở suối vàng đâu
Tường Vi (mặt ủ rũ): tôi biết rồi
Tử Khiêm: Vậy là buổi học đầu tiên không được suôn sẻ ak? thôi không sao. đừng buồn công chúa Tường Vi. bọn mình cố hơn là được mà
Tường Vi (mặt tươi tỉnh hơn 1 chút): Cảm ơn Khiêm vì đã an ủi mình
Tại phòng điều chế Ma dược trường Dracate, còn 12 ngày nữa là thanh tra đến
Tử Khiêm: không phải đâu, Tường Vi. muốn pha chế được thuốc ngủ cậu phải canh đúng thời gian đun thuốc, nếu không thuốc sẽ hỏng đấy
Tử Khiêm: Cậu phải cho lửa nhỏ thôi
Tử Khiêm: Mau bỏ thêm mấy cọng cỏ Kim Ngư đi, Vi
Tử Khiêm: cậu cho quá nhiều bột Liua rồi
Tử Khiêm: không phải. cậu lại làm sai rồi Tường Vi, phaỉ thế này chứ
Tử Khiêm: trời ơi, sao cậu lại cho cái cây này vào hả. muốn tạo thuốc nổ hả. Chết cả lũ bây h
Tử Khiêm: oái, bình cứu hoả đâu rồi. cháy. cháy. cháy. Triết Vũ!!!
Triết Vũ (vừa đi ngang qua): gì thế. bộ hai người điên hả? đốt lửa trong phòng học sẽ bị kỉ luật đây
Tử Khiêm: còn ở đó mà lảm nhảm hả, Âu Triết Vũ. mau dập lửa giúp đi
Triết Vũ liền xoè tay ra, ngón tay khẽ chuyển động rồi lửa bỗng giảm dần và mấy giây sau thì tắt hẳn
Tử Khiêm (thở phào nhẹ nhõm): suýt thành chuột nướng. Vẫn còn cao số chán
Triết Vũ (nhíu mày): đã xảy ra truyện gì vậy. đừng nói với tôi đây là tác phẩm của cô đấy nhé đầu heo
Tường Vi (mặt như cái bị rách): mình lại làm hỏng rồi
Tử Khiêm: thôi không sao đâu Vi. Mới 2 ngày thôi mà. Vẫn còn thời gian. Cậu sẽ khá hơn thôi. nhưng h thì mình đã hiểu tại sao Chấn Thiên nhất quyết sống chết không cho bọn mình học ở trong phòng kí túc xá rồi
Tại 1 phòng học trong KHU PHÁT TRIỂN NĂNG LỰC, còn 11 ngày nữa là đến ngày chết
Kì Bình (mặt méo xệch): anh tưởng thằng Chấn Thiên nó doạ anh. ra đúng là sự thật ak. Tường Vi ơi, thế là đi tong cái nồi đun thuốc anh mới mua rồi, hix
Tường Vi (mặt méo không kém): Xin lỗi anh, Kì Bình. em sẽ mua đền anh cái khác khi nào em có tiền
Kì Bình: thôi, bỏ đi. anh có thể mua mấy trăm cái mà. em không cần đền đâu. Để dành tiền mà chuẩn bị chuyển trường em ak
Tường Vi (nước mắt lăn dài): Anh ơi, emmmmmmmmmm…
Kì Bình (thở dài): khổ quá. em đừng khóc. anh sợ nhất là nước mắt phụ nữ đấy. Nín đi em. chắc em sẽ không sao đâu. em sẽ qua đợt sát hạch này thôi và em sẽ không bị đuổi đâu. Chúng ta thử lại lần nữa nhé.
Tại khu rừng bí ẩn, còn lại 10 ngày cuối
Chí Kiệt (la hét um rừng): trời ơi sao số tôi lại khổ thế này. Tường Vi ơi là Tường Vi. đây đã là cái nồi nấu thuốc thứ 14 em làm hỏng trong ngày hôm nay rồi đấy. anh xin em, anh cắn răng cắn cỏ lạy em. em mà còn làm hỏng cái nồi này nữa là anh không còn dụng cụ để học đâu. Nồi này anh đã phải đặt riêng ở tiệm đồ pháp thuật CON BỌ RÙA đó.
Tường Vi: em xin lỗi. em không cố ý mà. anh đừng giận. em sẽ cố gắng mà
Chí Kiệt (cuối cùng cũng thở dài giống như 3 người trước): thôi, không sao đâu. quên truyện này đi. Hôm nay chúng ta nghỉ sớm nha. Anh phải đi mua mấy cái nồi với ít nguyên liệu. Mai anh có bài kiểm tra pha chế thuốc biến hình
Tường Vi: thuốc biến hình uk?
Chí Kiệt: uk, 1 loại thuốc pha chế rất khó nên anh cũng cần phải tập lại. Vậy mình tạm dừng ở đây
Tại khuôn viên trường Dracate, 9 ngày nữa thanh tra sẽ có mặt ở trường
Vô Kị (nổi tiếng luôn lạnh lùng và bình tĩnh trước mọi việc nhưng ngay tại thời điểm này cũng đã phải mất bình tĩnh và kiên nhẫn): Ôi, Hàn Tường Vi ơi. em tha cho anh đi. em đang pha chế thuốc gì thế hả? mùi khó ngửi quá. cẩn thận chúng ta lại bị đưa ra kỉ luật vì tội gây ô nhiễm môi trường, ảnh hưởng đến bầu không khí trong lòng của trường học
Tường Vi: sao em cứ pha chế hỏng hoài nhỉ. em đã cố hết sức rồi mà sao vẫn không có 1 chút xíu tiến bộ. Em biết là em rất ngốc nhưng… (nước mắt rơm rớm. ôi trời, động1 tí là cô này khóc. đố ai thấy cảnh này mà dám mắng nữa. nhìn cô nàng tội nghiệp quá chừng. ai thấy cũng phải xót xa đau lòng. nhìn Hàn Tường Vi sau 5 buổi học mà tiều tuỳ thấy rõ. mỗi tội nhìn mấy anh đã dạy chị này còn tiều tuỵ, thê thảm hơn)
Vô Kị: Vẫn còn 9 ngày nữa mà Tường Vi. Em đừng quá lo lắng. biết đâu Thiên Dã và Triết Vũ lại có cách giúp em thì sao? Hai người đó thông minh nhất trường mà. Yên tâm em ak. Ngoài 7 người bọn anh ủng hộ giúp đỡ em, em còn có sự hậu thuẫn lớn từ 4 hiệu trưởng mà
Tại nhà bếp của trường Dracate, 8 ngày phù du nữa ơi. trôi qua nhanh nhanh cho T/g nhờ cái, cho người đọc đỡ sốt ruột, được không? mà không biết mấy bác nấu bếp chạy đâu mất rồi
Tường Vi (không dấu nổi vẻ ngạc nhiên): anh Thiên Dã ơi, sao chúng ta lại học ở trong bếp vậy
Thiên Dã (nở nụ cười bí ẩn): vì anh đã tìm ra cách giúp em học được môn này
Tường Vi (sửng sốt): thật ak? cách gì thế anh
Thiên Dã (nháy mắt): bí mật. Tường Vi? Em biết nấu ăn chứ?
Tường Vi (gật đầu): em biết
Thiên Dã (nháy mắt): vậy phiền em nấu cho anh vài món cho bữa trưa được không?
Tường Vi: okie. anh muốn ăn gì. em sẽ nấu cho
Thiên Dã (ngạc nhiên): chẳng lẽ em biết làm nhiều món lắm sao?
Tường Vi (cười): anh nói lạ. từ nhỏ em đã học nấu ăn nên tất nhiên sẽ làm được nhiều món rồi. Chẳng lẽ nhìn mặt em trông vô tích sự đến vậy ak
Thiên Dã (phì cười): không, em muốn mời anh mốn gì thì hãy nấu món đó. Với anh thì sao cũng được
Tường Vi (suy nghĩ): nếu em mà nói câu đó với Âu Triết Vũ thế nào cậu ta cũng bảo em không có chính kiến cho coi. Vậy em sẽ làm sườn sào chua ngọt cho anh nha, và soup cua nữa. được chứ?
Thiên Dã: ukm
Sao tim mình tự dưng thấy nhói khi nghe cô gái này nhắc đến Âu Triết Vũ nhỉ? Cảm giác giống như ngày trước đi bên cạnh nhưng cô ấy luôn nói về người con trai khác. lúc nào cũng là anh Tường Luân. Có cảm giác như mình chỉ là người thay thế. Quái thật mình sao thế này? đây mới là lần thứ 2 mình tiếp xúc với Tường Vi mà. Lí Thiên Dã mày điên rồi. Tỉnh lại đi. MÀy đang bị ám ảnh vì truyện gì vậy. Tường Vi không phải là cô ấy đâu
1 lúc sau
Thiên Dã (không còn tin vào mắt mình nữa): Đây là các món ăn do chính em nấu uk? nhìn trông hấp dẫn quá
Tường Vi (cười e thẹn): Vậy thì anh ăn nhiệt tình vào nhé
Thiên Dã (gắp 1 miếng bít tết lên ăn): mùi vị này…
Tường Vi (lo lắng): sao? ko ngon hả anh
Thiên Dã: không phải. Ngon lắm em ak. thật sự là rất ngon. em có thể làm đầu bếp cho hàng 5 sao rồi
Tường Vi (tiếp tục cười): anh đề cao em quá rồi. Mũi em sắp nổ rồi đó
Thiên Dã: ơ, anh nói thật mà. không phải là khen xã giao đâu. nhưng em nấu ăn ngon y hệt Carey vậy. đến cả hương vị cũng rất giống. 13 năm nay anh vẫn chưa thể quên được hương vị này cũng như chưa tìm được món ăn nào có hương vị giống vậy
Tường Vi: vậy ak. em nấu giống Công chúa Carey lắm ak? Anh Thiên Dã, anh biết không? hương vị mỗi món ăn đặc trưng ở mỗi người. đó là do cách họ phối hợp nguyen liệu cũng như điều chỉnh lửa thôi
Thiên Dã (chau mày, lắc mạnh vai Tường Vi): Carey…em là Carey phải không? nếu bảo hình dạng này không giống thì cũng không đúng. em là Carey? em chưa chết?
Tường Vi (mặt nhăn nhó): Đau. đau quá. anh làm gì vậy. em là Hàn Tường Vi mà. Đâu phải là Carey
Thiên Dã (buông tay): Xin lỗi em, Tường Vi. tại em nói giống Carey quá nên trong phút chốc anh đã nhầm tưởng em là cô ấy. Anh xin lỗi. mà Tường Vi này. sao em nấu ăn tốt vậy mà nấu thuốc thì kém thế (Thiên Dã tìm cách lảng tránh chủ đề)
Tường Vi (ử dột): em cũng không biết nữa. nhưng pha chế Ma dược khác rất nhiều so với nấu ăn
Thiên Dã (vẫn còn khá sượng sùng sau vụ nhận nhầm người lúc nãy): thật ra thì cũng không khác nhau mấy đâu. Tường Vi, lúc nấu thuốc, em hãy coi như mình đang nấu ăn đi. em cũng cần phải kết hợp lửa và phối nguyên liệu
Tường Vi: sao mà coi như vậy được chứ
Thiên Dã: được mà. em hãy nghĩ nếu em làm hỏng thuốc thì em sẽ làm hỏng món ăn của em. vậy là em sẽ có quyết tâm hơn phải không?
Tường Vi: thôi được, em sẽ thử làm theo cách anh nói
Thiên Dã: vậy thôi nhé. bài học ngày hôm nay kết thúc ở đây. ngày mai em hãy lên tầng thượng của Khu phát triển năng lực. chúng ta sẽ học ở đó
Tường Vi (ngạc nhiên): em sẽ học với anh ak
Thiên Dã (cười): tất nhiên. thế em nghĩ là ai khác uk?
Tường Vi: không. vậy mai gặp anh ak. em chào anh
Tường Vi nói xong liền bước ra ngoài.
Vậy mà mình tưởng mình sẽ học cùng Triết Vũ cơ? và hình như không phải chỉ có Triết Vũ mới là người duy nhất đã có tình cảm với 1 cô gái lúc còn bé thì phải. hix, đau quá. chắc là vai mình tím bầm rồi. nhìn anh ta lúc gọi tên Carey, mình đã bắt gặp ánh mắt đó ở đâu rồi nhỉ? mình có cảm giác rất lạ. cảm giác đó là gì
Tình hình là mình mới viết đến đó thôi. mong bà con đừng mắng mình lười. mình đã cố hết sức rồi, ko thể viết nhanh hơn được nữa, hehehe…dù sao thì mình biết mọi người cũng ko nỡ lòng mắng mình mà
7 ngày nữa là chương trình đào tạo ngắn hạn của HànTường Vi sẽ kết thúc. Đây là tầng thượng của Khu phát triển năng lực. T/g nhanh chân đã leo lên đây và tìm được 1 chỗ trốn thích hợp để có thể tiện theo dõi Hàn Tường Vi và Lý Thiên Dã.
Thiên Dã: Tường Vi, em làm tốt hơn rồi đấy. thuốc có màu và vị giống giống rồi, chỉ cần điều chỉnh 1 chút nữa là ổn
Tường Vi (mặt toe toét): vậy ak? em đã cố rất nhiều mà. hì, xem ra cũng không phụ công các anh huấn luyện cho em nhỉ? em cũng giỏi đấy chứ?
Thiên Dã (cũng cười): tự sướng ak? điều đó phải để anh nói chứ? cái cô này, chịu em luôn
Tường Vi (mắt long lanh): vậy hôm nay được về sớm không anh?
Thiên Dã (hơi đơ mất mấy giây khi bắt gặp vẻ mặt này của Tường Vi): sao? em có việc bận ak?
Tường Vi: thì Hoàng tử hắc ám bảo em hôm nay nhớ xin anh về sớm rồi phải đi cùng cậu ta đến 1 nơi nào đó, em cũng không rõ
Thiên Dã (nhíu mày): hoàng tử hắc ám?
Tường Vi: ak, là Âu Triết Vũ đó anh
Thiên Dã (thoáng nét buồn): ukm, vậy thì em cứ về đi
Tường Vi (mừng rỡ): Vậy em về nhé. anh cũng xuống luôn chứ
Thiên Dã: không, anh muốn ở đây thêm 1 chút nữa. em cứ xuống trước đi
Tường Vi: vâng, thế em đi đây. em chào anh
Khi Tường Vi đi gần đến cửa thì Thiên Dã bỗng lên tiếng
Thiên Dã: Tường Vi! hôm nay em học tốt vậy không phải vì lời khuyên hôm trước của anh đúng không?
Tường Vi (ngơ ngác): Dạ? Sao ak?
Thiên Dã: vì em muốn xin anh về sớm để đi cùng Triết Vũ nên em mới học tốt vậy?
Tường Vi: em không hiểu ý anh là gì. nhưng thực ra là hôm nay em đã rất cố gắng. em cũng không biết tại sao hôm nay em lại làm tốt như vậy nữa. nhưng chắc không phải chỉ vì muốn anh hài lòng và cho em về trước đâu. em nghĩ là vì em đã nhập tâm lời dạy của anh, anh tin không?
Nói xong thì Tường Vi đóng cửa lại. 1 nụ cười thoáng qua trên môi Lý Thiên Dã. “em đã nhập tâm lời dạy của anh ak. anh sẽ tin điều này. em đã coi trọng lời nói của anh sao, Tường Vi. em càng ngày càng làm anh thấy bối rối khi đối diện với em đó, cô bé ak. em giống người đó lắm”
Tường Vi chạy như bay xuống cầu thang vì sợ trễ h hẹn với Âu Triết Vũ. cô cũng chẳng biết tại sao mình lại phải sợ Triết Vũ đến vậy và cứ răm rắp nghe lời cậu ta nữa. bỗng Tường Vi bị hẫng chân. cô đang lao xuống cầu thang. không túm được lan can cô chết chắc mất. Tường Vi liền quơ tay tìm cách túm lấy vật gì đó để giữ mình lại. nhưng không chạm được vật gì, Tường Vi vô cùng hoảng sợ, phen này cô được gặp chúa trời sớm rồi. Tường Vi nhắm chặt mắt và tiếp đất. cô tiếp đất an toàn, Tường Vi thấy mình vẫn ổn. cô cảm thấy có cái gì đó êm lắm dưới người mình. môi cô chạm vào cái gì đó khá mềm mại và hơi ướt. và 1 hơi thở ấm nóng phả vào mặt mình. cô thấy máu mình dồn hết lên não. Có cái gì đó không ổn rồi. cô vội mở mắt ra. cả cơ thể Tường Vi đang đè lên ai đó, môi cô đang đặt lên môi của người này. là 1 chàng trai và người đó là…
Mà mọi người ak, chúng mình cùng chơi trắc nghiệm 1 tí cho thoải mái nha…chứ đọc nhiều quá, mình sợ mọi người bị bội thực. mà mình là người tốt, luôn biết lo cho độc giả, sao có thể đành lòng nhìn cảnh đấy xảy ra…yoyo chúng ta sẽ đến với bài trắc nghiệm của Giang Chấn Thiên nào
Xin được giải thích lại luật chơi: ngưòi chơi sẽ viết những tên mình nghĩ đến lên trên giấy vào các ô. ở mặt đằng sau, ở mỗi ô tương ứng sẽ có 1 kết quả (tất nhiên người chơi chưa biết)
Chấn Thiên: tại sao tôi phải tham gia cái trò dở hơi này. trò trẻ con. không thích
Trúc Lam: im miệng lại và ghi tên đi (T/g: may quá. đỡ phải ra tay. mình ghét kết thêm thù oán với mấy nhân vật của mình lắm)
Chấn Thiên (giọng cầu xin): T/g tốt bụng ơi, hay cô cứ viết tiếp vụ của Tường Vi đi. tôi nghĩ là các reader đang sốt ruột lắm. vụ trắc nghiệm của tôi để sau cũng được. tôi là người rộng lượng mà. ko để ý truyện đó đâu
T/g: 1 chữ thôi. NEVER. cậu nghe Trịnh tiểu thư nói gì rồi đấy. Cứ y thế mà thực thi
1. Thiên Dã
2. Triết Vũ
3. Chấn Thiên
4. Trúc Lam
5. Carey
6. Tường Vi, anh Tường Luân
7. Dyland
8. Tử Khiêm
Kết quả mặt sau
1. Muốn bị đá
2. muốn làm đối tác
3. người chơi
4. muốn được nuôi dưỡng
5. đối thủ
6. muốn làm bạn thân
7. muốn chăm sóc
8. muốn đá
T/g (giọng bí hiểm): uhm…chà chà…có thể nói đây là 1 kết quả…rùng rợn
Trúc Lam (hí hửng ra mặt): sao? nói đi
T/g (vẻ mặt tí tởn không kém): muốn làm đối tác với Triết Vũ, muốn làm bạn thân với Hạ Tường Luân và Hàn Tường Vi…
Chấn Thiên: Cái gì? còn lâu tôi mới chịu làm bạn thân của con nhỏ đầu heo ngốc nghếch đó. Cô ta xứng sao? cái đồ hậu đậu. cô còn chưa đền tôi cái áo khoác đâu. giả tôi đi. mà đầu heo này, cảnh cáo cô nhé. cô tránh xa tôi ra. đừng có giở trò sàm sỡ với tôi. nói cho mà biết tôi không phải là con dê non đâu
Tường Vi (tức giận): ai sàm sỡ với cậu. đừng có mà ngậm máu phun người
T/g: Trật tự. e hèm, muốn được Trúc Lam tiểu thư nuôi dưỡng, dạy dỗ…
Trúc Lam: không thèm. cậu ta không có diễm phúc này đâu
Chấn Thiên: này, câu đấy phải là của tôi mới đúng chứ?
T/g: đối thủ là Carey. hừ, coi 1 cô gái là đối thủ, chẳng lẽ là…
Chấn Thiên: ak, không phải đâu, Carey. ek, T/g, cô nói vậy là sao? chẳng lẽ là cái gì? vụ cô ép tôi tham gia trò ngớ ngẩn này tôi còn chưa tha thứ cho cô đâu đó. cẩn thận phát ngôn của mình chút đi. không tí tôi tính sổ cả thể đấy. mà Chấn Thiên này đã nói là làm. chắc cô cũng biết rồi nhỉ
T/g (chau mày): Cái tên này. láo nhỉ? cậu đang uy hiếp ai đấy? được rồi, để xem nào. muốn bị Thiên Dã đá, muốn chăm sóc Dyland? éc, chẳng lẽ là đồng tính sao?
Trúc Lam: thì ra là GAY ak, chả trách.
Chấn Thiên: chả trách? nói tiếp đi, mấy người cứ nói hết đi
T/g: muốn đá Tử Khiêm này. ui trùi ui, bề ngoài thì bạn bạn tớ tớ thân thiết thì ra trong lòng lại muốn…Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao…tút tút tút…
————————-
Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://truyen-onlines.blogspot.com/. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
http://truyen-onlines.blogspot.com/ – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
Độc giả1: alô alô, hương trả lời đi. Cậu đâu rồi alô alô…mạng bị sao thế này. sóng yếu quá, tớ không nghe thấy gì cả
Độc giả 2: không phải đâu, hình như do đầu dây bên kia ngắt máy mà. Cậu nghe kĩ mà xem
“TÚT…TÚT…TÚT. THUÊ BAO QUÍ KHÁCH VỪA GỌI HIỆN KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC. XIN QUÍ KHÁCH VUI LÒNG GỌI LẠI SAU…”
Độc giả 1: vậy là sao. đang yên đang lành sao cậu ấy tắt máy đột ngột vậy
Độc giả 2: điềm dữ rồi. tớ có linh cảm bất an quá. liệu có phải là Giang Chấn Thiên đã…chắc là không phải đâu cậu nhỉ?
Bốn con mắt nhìn nhau, không chớp. Tường Vi gần như hoá đá nhìn khuôn mặt đẹp trai ở ngay sát mặt mình. cả hai đều bất động mất 2s. sau đó thì chàng trai đẩy Hàn Tường Vi ra
Triết Vũ (nở nụ cười ma mãnh): không ngờ cô bạo thật đấy, Hàn Tường Vi. dám giở cả trò này ra để đánh cắp nụ hôn của tôi ak. Cô cần chút ít tình yêu của tôi đến thế sao?
Tường Vi (mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch): âu…âu…u…Triếttttttttttt…Vũ…ũ…
Triết Vũ (vẫn tiếp tục khuôn mặt hả hê của 1 ác ma): phải, là tôi. nhìn cô kìa, đầu heo, mặt cô đỏ như quả cà chua ý. đã làm bậy rồi mà còn xấu hổ sao. tôi tưởng mặt cô dày lắm. truyện tày đình vậy mà còn dám sao h lại tỏ ra nhút nhát, thơ ngây như người vô tội thế kia
Tường Vi (cố lấy lại dáng vẻ bình tĩnh nhưng không được): tôi. tôi…cậu cậu…ôi chúa ơi
Triết Vũ: h kêu chúa cũng không có tác dụng gì đâu. chúa bỏ rơi cô rồi.
Tường Vi (hét lên): Đó là nụ hôn đầu của tôi mà. Cậu…
Triết Vũ: Khoan đã cô bạn. để tôi nhắc lại cho cô nhớ nhé. tôi mới là nạn nhân đấy nha. Chính cậu- Hàn Tường Vi. chính cậu mới là người gây ra truyện này, chứ không phải tôi
Tường Vi: tôi không biết đâu. Ai bảo cậu đứng ở đây làm gì hả. tự dưng cậu đứng ở dưới cầu thang này làm gì chứ
Triết Vũ (khó chịu): đừng có hét vào tai tôi như thế. tại tôi có lòng tốt định lên xin Thiên Dã cho cô về sớm thôi. và rồi cô từ đâu lao xuống đáp trúng người tôi. may mà có tôi làm đệm cho cô chứ không cô tàn đời rồi. không cảm ơn được 1 tiếng mà còn tỏ thái độ quá đáng với tôi vậy uk. Cô quá được đấy, Hàn Tường Vi.
Tường Vi: Cậu tốt vậy sao? tôi không tin, đồ hoàng tử ác ma
Triết Vũ: ya, cái cô đầu heo này. Cô lớn gan nhỉ? h đã dám bật cả tôi rồi cơ đấy
Thiên Dã (từ bên trên ngó xuống): Có truyện gì đã xảy ra vậy. sao ồn ào thế. Triết Vũ và Tường Vi, 2 người làm gì mà cãi nhau ghê vậy
Triết Vũ+Tường Vi: không có gì, không liên quan đến anh
Thiên Dã (chau mày): gì vậy, sao 2 người nhìn tôi như muốn nuốt tôi luôn vậy
Triết Vũ (phớt lờ Thiên Dã): thôi, hôm nay không có đi đâu nữa hết, đầu heo, cô về đi.
Nói xong Triết Vũ rời khỏi Khu phát triển năng lực. Thiên Dã (trên đầu là 1 dấu chấm hỏi to đùng): giữa 2 người có truyện gì phải không
Tường Vi (mặt đỏ ửng): Dạ, không. thôi em về kí túc xá trước đây ak
Vậy là đêm hôm đó có 2 con người 1 nam 1 nữ đã bị mất ngủ, hohoho
Tại phòng 504. Âu Triết Vũ cứ trằn trọc hết quay sang bên này lại quay sang bên kia”Aiza mình bị làm sao thế này. không thể chợp mắt nổi nữa. Mà tại sao tim lại đập nhanh thế này? Chẳng lẽ mình mắc bệnh tim rồi sao? tất cả là tại cái con nhỏ đầu heo đó”
Còn tại phòng 503, Hàn Tường Vi cũng đang ở trong tình trạng tương tự. “LÀm ơn đập chậm lại đi. đừng đập nhanh thế. tại sao mỗi lần nghĩ đến truyện xảy ra lúc chiều mặt mình lại đỏ cả lên và tim cũng đập loạn lên nữa. Chẳng lẽ mình thích Âu Triết Vũ rồi sao? không thể nào. mà tại sao lại là cậu ta chứ. Vớ vẩn. cậu ta đã có người con gái ở trong lòng rồi mà. mình đừng có ảo tưởng thì tốt hơn”. Tường Vi cứ mải nghĩ mà trời đã sáng lúc nào không hay
Tại lớp học:
Chấn Thiên (ngạc nhiên): Gì thế này? hai con gấu trúc ở đâu xổng chuồng ra vậy. Triết Vũ và Tường Vi, tại sao cả 2 người mắt đều thâm quầng như vậy.
Triết Vũ: bị mất ngủ chứ làm sao nữa
Tường Vi (cũng gần như đồng thanh với Âu Triết Vũ): đêm qua không ngủ được
Chấn Thiên (loé lên tia gian sảo): Cái gì? trùng hợp vậy cơ ak. Sao có thể chứ. Cậu cứ lừa anh em. Khai mau đêm qua 2 ngưòi làm gì mà cùng bị mất ngủ. không phải là lén lút trốn đi chơi hẹn hò đấy chứ
Triết Vũ: thằng khỉ? nói cái gì thế hả? nói lại thử coi? Cậu muốn bị ăn đòn phải không
Tử Khiêm: thôi nào. 2 cậu đều là hoàng tử đấy nha. Giữ thể diện 1 chút đi (quay sang chỗ Tường Vi) Sao Vi lại bị mất ngủ vậy. Chắc là do học pha chế Ma dược vất vả quá phải không.
Tường Vi (mặt chuyển từ màu trắng sang màu hồng): uhm, có lẽ là vậy
Trúc Lam (từ đâu bỗng xuất hiện chình ình trước mặt Chấn Thiên làm cậu bé hét toáng lên”AHHHHHHHHHHHH, cô làm cái gì thế Trịnh Trúc Lam, định hù cho tôi chết đấy ak”): ek, mọi người, tiết này thầy bận nên được nghỉ đó. Chúng ta chơi trò nói thật đi
Triết Vũ: không, không có hứng thú, tôi không chơi
Chấn Thiên: gì vậy, Triết Vũ. ít khi Trịnh tiểu thư có nhã hứng vậy, cậu đừng làm cô ta cụt hứng thế chứ
Trúc Lam (bỗng nở nụ cười gian sảo): chà, vậy thì tiếc thật đấy. vậy thôi chúng ta không chơi nữa. Hay tôi kể truyện cho mọi người nghe nhé
Tường Vi: được đấy, kể đi Lam
Chấn Thiên (khó hiểu): Bộ hôm nay cô phát bệnh ak, Trúc Lam. sao lại muốn kẻ chuyện
Trúc Lam: truyện hay thì mới kể mà. Truyện tình cảm lãng mạn đấy và có thật 100% luôn. Truyện kể rằng, chiều qua lúc vô tình đi lên cầu thang ở khu phát triển năng lực, tớ đã nhìn thấy 1 cặp đôi đang hôn nhau say đắm, không biết trời trăng đất dày là gì nữa. và các cậu biết cặp đôi này đấy
Chấn Thiên: Cặp nào mà kinh khủng vậy.
Trúc Lam: hỏi âu Triết Vũ ý, cậu ta biết đấy
Chấn Thiên: Vậy ak, Vũ hôm qua cậu cũng chứng kiến ak
Triết Vũ (thoáng chút bối rối): không tớ không nhìn thấy gì cả, Trịnh Trúc Lam hay là mắt cậu có vấn đề rồi
Trúc Lam (vẫn giương bộ mặt cáo già của mình): Không thể đâu. cậu ở gần thế mà không thấy uk. tôi ở bên dưới còn nhìn thấy rõ nữa mà. ak, suýt quên, Tường Vi. cậu cũng có mặt lúc đó mà. đừng bảo với tớ là cậu cũng không nhìn thấy gì nha
Tử Khiêm liền quay qua nhìn Tường Vi. lúc này mặt Tường Vi còn đỏ hơn cả 1 quả cà chua chín
Tử Khiêm (lo lắng): Tường Vi, sao mặt cậu đỏ thế. hay là cậu bị ốm rồi, cậu có mệt lắm không?
Trúc Lam: Khiêm đừng lo. Tường Vi không sao đâu, chẳng qua là dư âm của truyện tớ kể vẫn còn ảnh hưởng đến bạn ấy thôi mà
Triết Vũ: Trúc Lam, chẳng phải cậu muốn chơi trò nói thật mà. sao không chơi đi
Trúc Lam (mặt ỉu xìu): tôi cũng muốn chơi lắm nhưng tại cậu kêu không thích mà
Triết Vũ: thực ra thì trò này cũng không quá tệ, chơi cũng được
Trúc Lam: còn Tường Vi thì sao? Cậu cũng sẽ tham gia chứ
Tường Vi: chẳng lẽ mình còn sự lựa chọn nào khác uk
Trúc Lam (hớn hở): okie, vậy chúng ta cùng chơi nào, chơi quay vòng nhé. nếu không trả lời sẽ phải làm 1 việc cho người đặt câu hỏi. Để tránh tình trạng các bạn nói dối, yêu cầu người chơi uống thuốc sự thật. nếu nói dối bạn sẽ biến thành khỉ. chắc các cậu cũng không lạ gì thuốc này đâu nhỉ. Sản phẩm của Công chúa Carey đã được đưa vào học và ứng dụng
Giai Đình và Lana không biết từ đâu xuất hiện cũng xin tham gia chơi cùng. Vậy là 7 bạn trẻ cùng uống thuốc, riêng Tường Vi thì lo lắng ra mặt, lần đầu tiên cô uống thuốc pháp thuật mà, vị cũng ngọt đấy chứ
Trúc Lam: nào bắt đầu, lượt của Chấn Thiên
Chấn Thiên (cười đắc thắng): Số hên quá. tôi chọn đầu heo
Tường Vi (nặt tái mét): cậu đừng có làm khó tôi quá đấy nhé, Chấn Thiên
Chấn Thiên (cười tươi): được thôi, tớ là người tốt mà, không làm khó cậu đâu. Hàn Tường Vi, cậu đã hôn chàng trai nào chưa. nào trả lời đi. không thì hãy làm theo mệnh lệnh của bổn thiếu gia
Tường Vi (mặt vừa mới tái đi h lại quay lại màu cũ): Làm theo lệnh của cậu chắc cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. thôi được tôi chọn nói thật. nếu cậu bảo môi chạm môi là hôn thì tôi đã hôn 1 chàng trai rồi (không ai để ý thấy Trúc Lam vừa mới nở 1 nụ cười vô cùng”cáo”)
Chấn Thiên: thật hả. là ai thế
Trúc Lam: Chấn Thiên, 1 lượt quay chỉ được hỏi 1 câu thôi
Chấn Thiên (mặt xẹp như cái lốp bị thủng xăm): hừ, vậy đợi lượt sau. cô chết chắc rồi đầu heo
Tường Vi: này, Giang Chấn Thiên tôi đã làm gì cậu mà cậu cứ gây khó khăn cho tôi thế hả
Chấn Thiên: vì càng nhìn càng thấy cô giống người đó
Trúc Lam+Tường Vi: người đó?
Triết Vũ: lượt tiếp theo đi
Trúc Lam: hứ, Chấn Thiên cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi, đừng để tui túm được cậu, không cậu cũng chết chắc đấy. để xem nào, là Lana
Lana: ôi hay quá, trời không phụ lòng người. tôi chọn cô, Hàn Tường Vi
Tường Vi (thở dài): tại sao mấy người cứ nhắm tôi hoài thế
Lana: Hãy kể về gia đình của cô cho mọi người nghe đi
Tường Vi: gia đình tôi uk? tôi là trẻ mồ côi
mọi người (đều sửng sốt): không thể nào
Tường Vi (nở nụ cười chua xót): thật mà. tôi không nhớ lắm truyện lúc tôi còn nhỏ nên cũng chẳng biết bố mẹ mình là người như thế nào nữa. nhưng anh trai tôi bảo họ rất thương tôi và họ đều là những người rất tài giỏi. bố mẹ tôi chết vì bị người khác ám hại.
Tử Khiêm: tại sao bố mẹ cậu lại bị ám hại
Triết Vũ: cô có anh trai sao
Tường Vi: uk, tôi có 1 người anh nhưng đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy. anh ấy bảo anh ấy phải đi làm 1 việc gì đó và vì vậy tôi sống 1 mình. Còn vì sao bố mẹ tôi bị người ta ám hại thì anh tôi không nói. anh ấy bảo khi nào tôi hồi phục trí nhớ thì sẽ rõ
Trúc Lam: hồi phục trí nhớ là sao
Tường Vi: lúc nhỏ tôi từng bị tai nạn và những truyện trước 5 tuổi tôi đều không nhớ được. Mà tôi nghĩ là tôi trả lời thế là đủ rồi. lượt tiếp theo đi
Trúc Lam: lượt này là của cậu đấy Vi
Tường Vi: Vậy tôi hỏi nhé. Triết Vũ, đến bi h cậu vẫn còn thích Carey chứ
Triết Vũ: ukm, có lẽ là vẫn còn
Tường Vi: và mai sau vẫn vậy
Triết Vũ: ukm. dù sau này hay mai sau thì tôi vẫn chỉ thích 1 mình Carey thôi
Đau. thật sự là rất đau. Triết Vũ không biết rằng câu trả lời của mình đã làm cho trái tim của 2 cô gái vỡ vụn. 1 là của Giai Đình. và 1 là của cô gái đã đặt câu hỏi này
Trúc Lam: lượt tiếp theo. là cậu đó công chúa baby
Giai Đình. tớ chọn Triết Vũ
Triết Vũ (thở dài ngao ngán): Hỏi đi
Giai Đình: nếu Công chúa Carey vẫn còn sống nhưng cô ấy không chọn cậu mà chọn người khác thì cậu có quên cô ấy và cho người khác 1 cơ hội không?
Triết Vũ: tôi không biết, đổi câu hỏi đi, nếu không thì tôi không tham gia nữa đâu
Giai Đình: thôi được, vậy nếu 1 ngày nào đó 4 đứa con gái bọn mình…ý mình là mình, Lana, Trúc Lam và Tường Vi đều gặp nguy hiểm đến tính mạng. cậu chỉ được cứu 1 người và 3 người kia sẽ chết cậu sẽ chọn cứu ai
Triết Vũ: tại sao tôi phải cứu mấy cô chứ. mấy cô có chết thì liên quan gì tới tôi
Giai Đình: đó không phải là đáp án tớ muốn nghe. hay là thế này nhé, cho cậu cứu 3 người cậu sẽ chọn những ai.
Triết Vũ: khó nhỉ. 1 là công chúa baby, không cứu sẽ đắc tội với rất nhìu chàng trai trong nước, nếu để cô chết chắc tôi cũng bị họ chém làm trăm mảnh mất. 1 là Lana đại tiểu thư. con gái cưng của Bộ trưởng bộ pháp thuật. không cứu cô chắc bố mẹ cô cũng tế sống tôi luôn. 1 là ác ma Trịnh Trúc Lam. để cô chết chắc linh hồn cô sẽ hiện về và ám tôi, không cho tôi yen đâu
Trúc Lam: không hổ danh là hoàng tử trí tuệ đâu, Âu Triết Vũ
Giai Đình: đừng có tào lao nữa. Triết Vũ cậu nói sự lựa chọn của cậu đi
Triết Vũ: thôi được, nếu truyện này xảy ra, tôi sẽ cứu 3 người. đó là cô…Giai Đình, Lana và…Trúc Lam tất nhiên
Giai Đình (cười hạnh phúc): Tớ biết là cậu sẽ không bỏ rơi mình mà Triết Vũ
Trúc Lam: thế còn Tường Vi thì sao, Âu Triết Vũ? cậu để cô ấy chết thật ak
Triết Vũ (không nhìn Tường Vi mà nói lạnh lùng): kệ cô ta chứ, đâu có liên quan gì tới tôi. dù sao cũng mới quen nhau có 3 tháng thôi mà, tôi cũng chưa thân với cô ta đến mức hi sinh những người bạn cũ đã quen nhau mười mấy năm trời đâu
Triết Vũ không biết rằng từng lời cậu nói như những mũi tên đã đâm vào trái tim của Hàn Tường Vi. sao Triết Vũ lại có thể lạnh lùng và vô tình vậy chứ. Đau quá. mình không thể chịu nổi nữa rồi. khó thở quá, tim ơi hãy đập như bình thường đi. tao xin mày mà. Tường Vi mặt tái mét vì bị cơn đau dày vò
Tử Khiêm (hoảng hốt): Tường Vi cậu làm sao vậy
Tường Vi nhăn mặt vì đau, không nói gì mà bỏ chạy ra khỏi lớp. vừa ra đến sân trường thì cô gục xuống. đúng lúc đó thì bọn Thiên Dã đi tới. 4 cậu nhìn thấy có 1 cô gái đã ngất ở sân trường liền chạy lại gần xem
Thiên Dã (thoáng nét hoảng sợ): là Tường Vi. em sao vậy, mau tỉnh lại đi
Chí Kiệt (lo lắng không kém, nói thật là sau hôm học pha chế ma dược tới h, cậu có vẻ quan tâm Tường Vi hơn trước nhiều): Tường Vi, em sao thế
Kì Bình (luống cuống): cô ấy bị sao vậy. sao lại ngất?
Vô Kị (bình tĩnh nhất trong 4 người): Đây không phải là lúc để hỏi điều đấy đâu. mau đưa Tường Vi đến phòng y tế đi
Tại phòng y tế, ngòai Tường Vi đang hôn mê thì chỉ còn lại Thầy giáo trực phòng y tế và Thiên Dã. còn 3 người kia đã rời khỏi phòng từ lúc nãy
Thầy Alan (mặc dù là thầy giáo trẻ, mới gần 30 tuổi, rất đẹp trai nhưng cả y thuật và phép thuật đều xuất chúng): lạ quá, rất là lạ. cô gái này…
Thiên Dã (lo lắng): sao lại lạ hả thầy. Tường Vi bị sao vậy. cô ấy bị bệnh gì uk
Thầy Alan (lắc đầu, mặt nhíu lại vì suy nghĩ): không, Tường Vi ổn
Thiên Dã (mặt giãn ra 1 chút vì yên tâm): vậy sao thầy lại…có truyện gì không ổn sao thầy?
Thầy Alan (đăm chiêu): Thiên Dã này, Tường Vi không phải là người bình thường đâu
Thiên Dã: sao ak? không phải là người bình thường? ý thầy cô ấy cũng là phù thuỷ uk
Thầy Alan: thầy không biết, ý thầy xuất thân của cô gái này là không bình thường. theo thầy thì Tường Vi đã bị 1 bùa chú khiến cho bản thân quên đi mất 1 phần kí ức nào đó. và bùa chú này là của 1 phù thuỷ rất mạnh.
Thiên Dã: không thể nào. Tường Vi chỉ là 1 con người bình thường thì tại sao lại bị 1 phù thuỷ niêm ấn? chẳng lẽ cô ấy đã biết 1 sự thật gì đó mà bị phù phép sao
Cô Barbie (giáo viên của trường và cũng là vợ của thầy Alan, 1 cô giáo xinh đẹp, hiền dịu, rất được hs trong trường yêu quí): Anh Alan, chúng ta đi ăn trưa thôi. oh, Thiên Dã, em cũng ở đây hả. em bị ốm ak
Thiên Dã: chào cô Barbie, em không bị sao cả. em đưa 1 hs bị ngất đến
Cô Barbie: vậy hả. thế bạn ấy có bị làm sao không
Thầy Alan: không, Tường Vi ổn. cô gái này chỉ bị ngất vì xúc động mạnh thôi
Cô Barbie: Tường Vi? ý anh là Hàn Tường Vi hả? hs mới chuyển đến trường chúng ta sao? cô gái duy nhất trong trường mà không có phép thuật đấy hả
Thiên Dã: Vâng, là cô ấy đấy ak
Cô Barbie: hay quá, cô vẫn chưa có dịp gặp mặt cô gái này không ngờ hôm nay lại được gặp ở đây. thế Tường Vi tỉnh chưa
Thầy Alan: chưa. mà nhìn em kìa Barbie. y như con nít ấy
Cô Barbie: kệ em (rồi tiến lại gần giường) oh, cô gái này…
Thiên Dã+thầy Alan: sao vậy
Cô Barbie: em từng gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ? trông cô bé này quen lắm. không, đúng hơn là em đã từng nhìn thấy hình của cô ấy
Thiên Dã: có thể lắm ak. vì Hàn Tường Vi cũng là 1 hs nổi tiếng ở Saint Hannee này mà. Công chúa Lá bài. mọi người gọi cô ấy như thế
Cô Barbie: không phải, chắc chắn là không phải. cô nghĩ là cô nhìn thấy hình của Tường Vi lâu lăm rồi
Thầy Alan: thôi, Barbie. chúng ta đi ăn trưa thôi. phiền em ở lại trông nom Tường Vi nhé. 1 lúc nữa thầy sẽ quay lại
Thiên Dã: vâng, không sao đâu ak, chúc thầy cô ngon miệng
Và thầy Alan kéo vợ mình đi
Cô Barbie: anh Alan, Thiên Dã có gì đó lạ lắm, ánh mắt của nó lúc nhìn Tường Vi giống như là…chứa chan tình yêu, sự quan tâm, lo lắng và…thật sự rất giống ánh mắt ngày đó
Thầy Alan: em cũng thấy rồi sao? ánh mắt Thiên Dã lúc này y hệt lúc nhìn cô bé của 13 năm trước
Cô Barbie: chẳng lẽ là Thiên Dã…
Thầy Alan: đã đến lúc Thiên Dã nên quên đi những mảnh kí ức đó rồi, sắp có 1 sự bắt đầu mới rồi. hi vọng lần này Thiên Dã sẽ được hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Tại lớp học của bọn Triết Vũ, Tử Khiêm và Chấn Thiên
Trúc Lam: sao không thấy Tường Vi quay lại lớp nhỉ, cô ấy định bỏ học luôn sao
Chấn Thiên: Cái cô đầu heo này càng ngày càng dũng cảm, dám trốn học cơ đấy, 2 tiết rồi, phen này cô ta chết chắc
Tử Khiêm: hay là có truyện gì đã xảy ra nhỉ? bình thường Tường Vi đâu có hành đọng kì lạ như vậy
Triết Vũ: kệ cô ta, mọi người quan tâm tới cô ta làm gì. chắc cô ta lại phát bệnh điên rồi
Tử Khiêm: kìa, Triết Vũ. cậu đừng đối xử quá đáng với Tường Vi như vậy chứ. tội nghiệp cô ấy lắm
Chẳng ai trong 3 người Tử Khiêm, Chấn Thiên và Trúc Lam biết rằng Triết Vũ bề ngoài mạnh miệng thế thôi chứ thực ra trong lòng cậu lại là người cuống lên nhất khi không thấy Tường Vi về lớp. Triết Vũ thấy trong lòng như bị kiến lửa đốt, trong lòng bứt dứt không yên. Cậu không hiểu sao cậu lại thế chỉ biết rằng tim cậu đang rất đau, cảm giác giống như ngày trước lúc nhìn Carey đối mặt với tử thần trong phòng bệnh mà cậu không thể làm gì, không thể giúp đỡ. chỉ biết đứng yên và cầu nguyện cho Carey sẽ vượt qua, sẽ bình phục, sẽ tiếp tục sống. Đang mải suy nghĩ thì Triết Vũ bị giọng nói của Đường Chí Kiệt đập vào tai
Chí Kiệt: Trúc Lam, tí nữa em xin thầy cho Tường Vi nghỉ học nhé.
Trúc Lam: sao lại phải xin cho bạn ấy nghỉ học? Tường Vi đâu
Chí Kiệt: Tường Vi bị ngất ở sân trường. bọn anh đưa cô ấy đến phòng y tế kiểm tra rồi. thầy Alan bảo cô ấy vẫn bình thường nhưng chẳng hiểu sao mãi không thấy cô ấy tỉnh
Tử Khiêm (mặt tái mét): sao lại thế? Tường Vi bi h sao rồi
Chí Kiệt: thì vẫn hôn mê mà
Chấn Thiên: mà sao lại bị ngất chứ. đang yên đang lành cơ mà
Trúc Lam: phải đấy, sao lại xảy ra truyện này được chứ
Chí Kiệt: không biết. thấy thầy Alan bảo là vì bị shock mạnh nên bát tỉnh, cụ thể thế nào anh không rõ
Tử Khiêm+Chấn Thiên+Trúc Lam: bị shock mạnh uk
Hình như không có ai để ý rằng vừa mới có 1 anh chàng lao như tên bắn ra khỏi lớp khi nghe thấy cái tin Tường Vi đang hôn mê nằm ở phòng y tế. cậu chưa kịp nghe hết lời Chí Kiệt nói đã vụt chạy đi nên không biết tình hình của Tường Vi không có nghiêm trọng như cậu tưởng. mặt Triết Vũ h còn tái hơn cả thịt lẩu. cậu cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Tường Vi sao lại bị ngất chứ. đừng làm sao nhé Tường Vi, chẳng lẽ cảm giác nhói đau khi nãy của mình là lúc cô ấy…Tường Vi ơi, đừng bỏ rơi tôi, em đừng làm sao, đừng xa rời tôi. Carey ơi cho Vũ xin lỗi. có lẽ Vũ phải quên Carey đi rồi, tha thứ cho mình, Carey. mình không thể lừa dối bản thân được nữa. Xin lỗi Carey vì Vũ đã không giữ được lời hứa lúc nhỏ với Carey. Vũ không còn yêu 1 mình Carey nữa. xin lỗi, mình nghĩ là mình bắt đầu thích nhỏ ngốc đầu heo Tường Vi rồi. đò ngốc kia, cô cứ thử rời xa tôi mà xem, tôi sẽ cho cô biết tay. nếu phải cứu 3 người mà bỏ 1 người ở lại. tôi sẽ không cứu cô đâu, đầu heo. nhưng cô đừng lo bởi nếu cô chết tôi sẽ chết theo cô, tôi sẽ không để cô rời xa tôi đâu, tôi sẽ đi theo cô, cô sẽ không có cơ hội để đến với 1 người nào khác ngoài tôi đâu
Triết Vũ dừng lại trước cửa phòng y tế, thở hổn hển vì mệt, cậu đang định bước vào thì cảnh tượng cậu nhìn thấy khiến cậu sững sờ…
Triết Vũ dừng lại trước cửa phòng y tế, thở hổn hển vì mệt, cậu đang định bước vào thì cảnh tượng cậu nhìn thấy khiến cậu sững sờ…
Cả người Tường Vi đang lơ lửng trên không trung, hình như cô ấy đã bị ai đó điều khiển bằng pháp phép thuật và nâng cô ấy rời xa khỏi mặt đất. Triết Vũ không dám tin vào những gì mình đang thấy nữa. cả người Hàn Tường Vi toả ra 1 thứ ánh sáng chói loà. Triết Vũ nhíu mày và nhận ra có bóng đen ở phía sau Hàn Tường Vi. cậu định chạy vào để nhìn rõ mặt xem ai đang thi triển ma pháp với Tường Vi thì bóng đen đó quay ra, nhìn thấy Triết Vũ
Triết Vũ (giọng đanh lại): người là ai vậy
Nhân vật bí ẩn: đừng quan tam ta là ai Âu Triết Vũ. nếu cậu muốn cô gái này còn lành lặn thì đừng bước vào
Triết Vũ: ngươii đang làm gì với đầu heo thế.
Nhân vật bí ẩn: cậu là hoàng tử trí tuệ cơ mà, chẳng lẽ với việc đơn giản này cũng không đoán ra sao
Triết Vũ: không phải không đoán ra mà là không hiểu nổi. ta không hiểu sao ngươi lại muốn chữa trị cho đầu heo, ngươi và đầu heo có quan hệ gì. chẳng lẽ đầu heo không phải là người bình thường uk
Nhân vật bí ẩn: cậu hỏi nhiều quá đấy, Âu Triết Vũ. tham lam như vậy là không tốt đâu. ta không thể trả lời tất cả các câu hỏi của cậu nhưng sẽ có 1 ngày cậu sẽ có đủ các đáp án của ngày hôm nay cho mình. còn ta chỉ có thể nói rằng, nếu Tường Vi còn xảy ra truyện thế này thì cậu sẽ không được bình an đâu. nếu cô gái này mà…thôi, quên truyện đó đi. Âu Triết Vũ cậu nghe cho rõ nhé, ta sẽ không nói lại lần thứ 2 đâu. bảo với Dyland hãy cẩn thận. cậu ta sẽ là mục tiêu tiếp theo của phe chống đối. còn nữa dù có xảy ra truyện gì thì cậu cũng phải tin Tường Vi. hãy lắng nghe xem trái tim cậu mách bảo điều gì, đừng để dư luận ảnh hưởng đến cậu, hiểu không? ak, suýt quên. cậu đừng lo, Tường Vi ổn rồi. cô gái này sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. đừng để Tường Vi xúc động mạnh thì mọi truyện sẽ ổn
Nói xong thì nhân vật bí ẩn kia biến mất. Triết Vũ vội chạy lại gần chỗ Tường Vi. cô bạn ngốc nghếch đó vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh nhưng nhìn sắc mặt thì đã hồng hào và có sức sống hẳn. bây h nhìn Hàn Tường Vi đẹp tựa 1 nàng công chúa ngủ. Triết Vũ không sao rời ánh mắt khỏi cô gái này…THÌNH THỊCH…THÌNH THỊCH…Triết Vũ tự lẩm bẩm 1 mình: “đập chậm thôi tim của ta, may quá cô không sao. đầu heo, cô biết không tôi đã rất lo lắng cho cô đấy. mà chắc là cô không biết đâu, đứa ngốc như cô làm sao mà đoán ra được. và cô cũng sẽ không biết là tôi đã thích cô đâu. cô phải tự đoán ra nhé. và cô cũng phải thích tôi đó đầu heo, chỉ 1 mình tôi thôi, không được thích ai khác đâu. còn người bí ẩn kia là ai nhỉ. giọng nói đó…”. Dòng suy nghĩ của Âu Triết Vũ bị 1 người cắt ngang
Thiên Dã (ngạc nhiên): Triết Vũ, sao cậu lại ở đây. tôi tưởng h này cậu phải ở lớp học mới đúng chứ
Triết Vũ: xuống xem con ngốc này chết chưa thôi. mà cũng câu hỏi đó…với anh Thiên Dã
Thiên Dã: tôi ak? thì thầy Alan nhờ tôi chăm sóc Tường Vi. thầy có việc nên không thể trông nom bệnh nhân được (cười) mà cậu đến đây lâu chưa
Triết Vũ: đủ để chứng kiến những việc cần xem. mà anh được giao nhiệm vụ trông chừng con bé này mà saonãy h anh biến đi đâu vậy
Thiên Dã (ngượng nghịu): thì tại thầy hiệu trưởng bỗng gọi lên văn phòng giải quyết công việc gấp nên đành bỏ bệnh nhân lại thôi. mới tôi cũng nhờ Kì Bình chăn sóc cho Tường Vi rồi mà. ơ, mà nhắc ra mới nhớ, sao không thấy cậu ta đâu nhỉ
Triết Vũ (nhìn quanh căn phòng và phát hiện ra 1 anh chàng đang nằm ngủ chình ình ở trên ghế): ý anh là anh đã nhờ kẻ vô tích sự đang ngủ nướng kia ak. khéo nhờ người nhỉ
Thiên Dã (sửng sốt): ôi, trời ak, Kì Bình cậu sao lại ngủ lăn lóc thế này hả. ai đời đi trông bệnh nhân mà…
Kì Bình (tỉnh dậy sao cú lắc vô cùng nhẹ nhàng của Thiên Dã): Thiên Dã hả? về rồi ak? Tường Vi vẫn ổn mà. cậu không cần phải lo, tôi vẫn đang hoàn thành tốt nhiệm vụ mà (nói xong lại ngủ tiếp)
Thiên Dã: trời, cái tên này. Dậy. Dậy đi. cậu ngủ gì mà nhiều thế. Dậy ngay
Triết Vũ nhíu mày. trong đầu cậu hình ảnh của nhân vật bí ẩn bỗng hiện lên. “Chắc người đó đã phù phép cho Đỗ Kì Bình ngủ say để tiện việc chữa trị cho Tường Vi và không bị ai phát hiện quấy rầy. nhưng phù phép Kì Bình dẽ dàng vậy chứng tỏ hắn là 1 phù thuỷ rất mạnh và tài giỏi. nhưng nghe giọng thì hắn còn trẻ lắm, không thể có sức mạnh ghê gớm như vậy được. thật là kì lạ quá. mình phải điều tra thôi. liệu đầu heo có biết hắn không nhỉ. khoan đã nào. lúc hắn chữa trị cho Tường Vi chẳng phải có 1 thứ ánh sáng chói loà xuất hiện sao? rất giống với ánh sáng của anh Tường Luân. có lẽ nào…”
Tại 1 căn phòng bí mật ở ngay bên dưới lòng đất trường Dracate, 1 cô gái vô cùng xinh đẹp và khả ái đang theo dõi màn hình quan sát khắp trường và đã chứng kiến hết cuộc nói chuyện của Triết Vũ và người bí ẩn nọ
Cô gái (giọng không hài lòng): Anh làm gì mà bất cẩn vậy? sao lại để cho Âu Triết Vũ bắt gặp chứ. may mà không bị cậu ta nhận ra. nhưng nguồn sức mạnh cậu ta đã chứng kiến lúc anh chữa trị cho Tường Vi đặc biệt vậy có lẽ cậu ta sẽ sớm nhận ra thôi. cậu ta sẽ biết anh là ai…
Nhân vật bí ẩn (bỗng xuất hiện giữa căn phòng): uhm, nhưng biết làm sao được. nếu anh rời khỏi đó ngay thì Tường Vi…dù sao thì anh vẫn phải cứu cô ấy rời mới đi được. vả lại anh cũng muốn nói chuyện với Triết Vũ. thật sự đã lâu lắm rồi anh chưa nói chuyện với cậu nhóc. 13 năm rồi còn gì. mà em có nhìn thấy ánh mắt của Âu Triết Vũ lúc nhìn Tường Vi không. giống hệt ngày đó lúc nó nhìn…
Cô gái: em không quan tâm lắm việc Âu Triết Vũ thế nào. với em, anh là người quan trọng nhất. anh phải cẩn thận đó, Tường Luân. em sợ lắm, anh mà cứ thế này thì phe chống đối sẽ phát hiện ra là anh còn sống và chúng sẽ không để anh yên đâu. hay là chúng tarời khỏi đây thôi, càng ngày em càng thấy bất an
Nhân vật bí ẩn (mà thôi, đã đến lúc nên gọi người này bằng cái tên thật của anh ta…Hạ Tường Luân rồi): bình tĩnh đi em. anh sẽ không sao đâu. em đừng lo. em biết là anh không thể rời khỏi ngôi trường này được mà. anh là thành viên của Ngũ hành, anh có nhiệm vụ phải bảo vệ mọi người. sao anh có thể chỉ nghĩ đến an toàn của bản thân và bỏ mặc người khác được. từ khi sinh ra anh đã không được phép là người ích kỉ, anh đã được dạy phải luôn đối đầu với tử thần, không được phép chạy trốn. em nói thế là em không hiểu cho anh rồi
Cô gái: em xin lỗi. tại em lo cho anh thôi. thế còn Tường Vi thì sao hả anh. chúng ta nên làm gì bây h
Tường Luân: tiếp tục bảo vệ con bé, không cho ai phát hiện ra thân phận thật sự của Hàn Tường Vi. nếu để người của phe chống đối phát hiện ra thì rắc rối to. chúng ta phải chắc chắn là bùa chú phù phép vẫn ổn. nếu để Tường Vi nhớ ra mọi truyện vào lúc này thì mọi việc sẽ rối hết cả lên và cũng rất nguy hiểm nữa. sức mạnh của Tường Vi không còn giống như trước nữa. Tường Vi lại đang bị sự trả thù và tức giận chi phối, anh e là con bé sẽ gây ra những truyện rất đáng sợ. may mà con bé h đang bị bùa chú làm quên đi mất phần kí ức này không thì…anh cũng chẳng dám nghĩ nữa
Cô gái: anh này, em nghĩ là không chỉ có Âu Triết Vũ mới bắt đầu có tình cảm với Tường Vi đâu mà có lẽ còn có…
Tường Luân: ý em là Thiên Dã phải không? đừng nghĩ nhiều, rồi mọi truyện sẽ ổn thôi
Còn 5 ngày nữa là thanh tra sẽ về trường
Triết Vũ (tức giận): cái cô đầu heo này, làm ơn cẩn thận 1 chút đi. cô mà cứ cho nhầm nguyên liệu thế này thì sao mà pha chế thuốc thành công được
Tường Vi: mình đã cố hết sức rồi mà nhưng các nguyên liệu cần cho khó nhớ quá
Triết Vũ: đừng có biện lí do. cô…
Tử Khiêm: bình tĩnh nào Triết Vũ. cậu đừng có quát Tường Vi nữa. cô ấy mới bình phục mà
Triết Vũ: tưởng ngất là to tát lắm sao. nếu cô còn giữ thái độ này có bị đuổi học cũng đừng kêu bọn tôi
Tử Khiêm: kìa, Triết Vũ. đã bảo thôi mà. trong chúng ta thì người đang lo lắng nhất là Tường Vi đấy nên cậu đừng có la mắng cô ấy nữa
Triết Vũ: vậy cậu tưởng tớ không lo sao. tớ còn lo cho cô ấy hơn… (Triết Vũ biết là đã lỡ lời nên đành im bặt)
Tử Khiêm: Triết Vũ cậu nói vậy là sao?
Triết Vũ: không có gì đâu. thôi học tiếp đi, cô kia chú ý vào. lần này còn làm sai nữa thì đừng hỏi sao mái tóc của mình bị cháy rụi
Còn 4 ngày nữa thôi nhá. Xem ra thời gian trôi qua lâu thật mọi người nhỉ
Tường Vi (ngạc nhiên): hôm nay chỉ có tôi và cậu thôi sao, Triết Vũ
Triết Vũ (chau mày): phải. chẳng lẽ cô mong học với ai khác ak
Tường Vi (cười mím chi): không. vậy tụi mình học thôi
1 lúc sau
Triết Vũ: cô đói không Tường Vi
Tường Vi (mắt tròn như viên bi ve): sao cơ
Triết Vũ: đi ăn với tôi, dù sao cũng muộn rồi. cô cũng cần phải giữ sức nữa mà
Tường Vi (cười rõ tươi): ukm, vâng. mình cũng đói rồi – Yeah, Triết Vũ vừa rủ mình đi ăn cùng cậu ấy kìa. Triết Vũ quan tâm đến sức khoẻ của mình. mình vui quá đi mất
Triết Vũ: vậy thì thu dọn đi. chúng ta ra ngoài ăn thôi. ăn cơm trong trường chán lắm.
Tường Vi: phải ra ngoài hả. nhưng mà thầy giám thị…
Triết Vũ: đừng lo. Ông ta không làm gì chúng ta đâu. mà mặt cô sao vậy
Tường Vi: không, không có gì nhưng ăn ở ngoài thì mắc lắm
Triết Vũ (phì cười): tôi mời mà. cô đừng lo về truyện tiền long
Tường Vi: không cần. tôi sẽ tự trả. tôi không thích mắc nợ người khác
Triết Vũ (bỗng dưng nổi giận): đã bảo là tôi mời rồi mà. cô định biến tôi thành 1 thằng không ra gì đấy ak. nhà tôi không nghèo đến độ không mời được người khác 1 bữa cơm
Tường Vi (lo lắng): không ý tôi không phải vậy. cậu đừng giận
Triết Vũ: vậy thì đi thôi. – Cái cô đầu heo ngốc nghếch này. tôi đang hẹn hò với cô đấy. không biết đến khi nào cô mới đoán ra được
Và thế là 2 người Triết Vũ và Tường Vi rời khỏi trường Dracate…
Trên đường từ nhà hàng về trường Dracate
Tường Vi và Triết Vũ đã có 1 bữa tối trong 1 tâm trạng hết sức vui vẻ. cả hai người cười suốt. lần đầu tiên Tường Vi nhận ra Triết Vũ không hề khô khan và lạnh lùng như cậu ấy vẫn biểu hiện. Cả buổi tối Triết Vũ làm Tường Vi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tường Vi nhận ra Triết Vũ có rất nhiều tài lẻ. Triết Vũ hát rất hay, giọng rất ấm áp và truyền cảm. Triết Vũ có thể chơi piano và violin điêu luyện. tại nhà hàng hôm nay Triết Vũ đã trở thành ngôi sao sáng chói với phần biểu diễn bản A Love for life bằng piano. “hôm nay Triết Vũ lạ quá. cậu ấy dễ gần hơn mọi ngày nhiều. nhìn cậu ấy cười kìa. thật sự là rất đẹp. Triết Vũ chỉ là thiên thần ra vẻ ác ma thôi. chứ thực ra cậu rất tốt. mình thích cậu mất rồi Vũ ak. “Tường Vi không thể rời mắt khỏi nụ cười của Âu Triết Vũ. ý nghĩ vừa loé lên trong đầu làm Tường Vi đỏ mặt vì ngượng. không may cho Tường Vi là Triết Vũ đã kịp nhìn thấy biểu hiện lạ đó. Triết Vũ nở nụ cười ngạo mạn quen thuộc của mình
Triết Vũ: chắc cô lại đang suy nghĩ bậy bạ gì rồi phải không
Tường Vi (lúng túng): không…không…làm…làm…gì có
Triết Vũ: có thật là không có không. nhìn mặt cô gian lắm
Tường Vi (tức giận): cậu bảo ai mặt gian đấy hả Âu Triết Vũ
Triết Vũ (nguýt sáo): ai người đấy tự biết
Tường Vi đang định cãi lại thì cô im bặt. 3 kẻ bịt mặt bỗng từ đâu xuất hiện, cầm dao và đang chĩa về phía Triết Vũ và cô
N1: bỏ hết những thứ đáng giá lại rồi biến đi
N2: mau lên. cấm 2 đứa mày hét. hét tao giết
N3: còn đứng im đó ak, mau đưa ví của bọn mày ra đây
Triết Vũ (giọng lạnh lùng): không đưa thì sao. bọn mày nghĩ bọn mày có tư cách để chạm vào ví của tao uk
N1: cái gì? mày…
Tường Vi (hốt hoảng níu áo Triết Vũ): kìa, Triết Vũ. hay bọn mình cứ đưa ví cho họ và rồi khỏi đây thôi. cậu đừng gây với họ. nguy hiểm lắm
Triết Vũ (trấn an Tường Vi): đầu heo đừng lo. sẽ không sao đâu
N2: thằng ranh con, mày anh hùng gớm nhỉ? tao khuyên mày nên nghe lời con bạn gái của mày đi. Bỏ hết tiền ra đây bọn tao sẽ cho 2 đứa mày ra đi lành lặn
Triết Vũ: Ngược lại, tao khuyên bọn mày nên biến đi trước khi tao nổi điên lên
Tường Vi (chạy ra phía trước): các anh ơi đừng làm gì bạn tôi. cậu ấy không biết cậu ấy đang nói gì đâu. đây là tất cả tiền tôi mang theo, các anh cứ lấy nhưng hãy để bọn tôi yên
Trong ánh đèn đường phả lại, cả 3 tên cướp đều nhận ra cô gái họ đang nói chuỵen là 1 tuyệt sắc giai nhân
N3 (giở giọng vô lại): Nhìn cô em xinh đấy. muốn bọn anh tha cho bạn em uk? cũng được. chỉ cần cô em làm anh vui anh sẽ tha cho thằng bồ em
Tường Vi (mặt tái mét vì sợ): Cái gì. không. tôi. .
Triết Vũ (nhịn hết nổi): bọn mày lần này chết chắc rồi. bọn mày nghĩ bọn mày xứng sao? muốn động vào cô gái của tao uk? còn khuya
Nói xong Triết Vũ xông vào đánh nhau với 3 tên bịt mặt. Còn Tường Vi thì đang co rúm lại vì sợ. chưa đầy 1 phút sau, cả 3 tên cướp đều bị hạ đo ván, nằm sõng soài trên mặt đường trong khi đối thủ duy nhất của họ thì không có lấy 1 giọt mồ hôi.
Triết Vũ (giọng lạnh hơn cả băng): lần này tao còn nhẹ tay. nếu để lần sau tao gặp được tao sẽ cho bọn mày xuống dưới âm phủ du lịch chơi 1 chuyến đấy. hiểu rồi thì biến đi. (quay lại chỗ Tường Vi. lúc này cô nàng vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh) Về thôi, cậu còn định ngồi ở đó đến bao h nữa
Tường Vi (đứng dậy 1 cách vụng về và suýt ngã do chân tê cứng. Sợ thật, mới có 1phút mà làm gì đến mức đó chứ. cô này đúng là”liễu yếu đào tơ”ha): Vũ ơi, Tường Vi đứng không nổi nữa. làm sao bây h
Triết Vũ (thở dài): cô không phải sợ đến mức đó chứ? thôi được rồi, leo lên lưng tôi, tôi cõng về
Và Tường Vi ngoan ngoãn làm theo lời Triết Vũ. Triết Vũ cõng cô bạn về trường Dracate. Tường Vi 1 phần vì mệt đã ngủ thiếp trên lưng của cậu. cô đã ngủ ngon lành và còn có 1 giấc mơ đẹp. trong giấc mơ, cô thấy Triết Vũ nói với cô rằng cô đừng lo gì cả, cậu sẽ bảo vệ cô. và cô chính là người quan trọng nhất của cậu. Tường Vi đâu biết rằng đó không chỉ là giấc mơ. Triết Vũ cõng Tường Vi về phòng 503, để cô bạn nằm lên giường và đắp chăn cho Tường Vi. trước khi rời khỏi phòng, Triết Vũ quay lại nhìn Tường Vi mỉm cười: “ngủ ngon nhé, đầu heo. hãy mơ thấy tôi trong giấc mơ của cô nhé”. nhưng cậu đâu biết chiếc ví của mình đã rơi ở phòng của Tường Vi…
Tường Vi ngủ 1 giấc đến tận nửa đêm thì chợt tỉnh. Tường Vi bị đánh thức vì 1 giấc mơ lạ. Cô thấy có 1 đứa trẻ cứ đi theo cô, kêu cô mau nhớ lại. phải nhớ lại những truyện đã xảy ra trước khi cô 5 tuổi. nếu không mọi truyện sẽ rối tung cả lên. Tường Vi lần mò trong bóng đêm đến bàn để nước. cô vấp phải cái gì đó. Tường Vi cúi xuống nhặt. trong ánh đèn mờ ảo, Tường Vi nhận ra đó là 1 chiếc ví. Ví của ai vậy? Tường Vi tò mò mở ra và cô thấy có hình của 6 đứa trẻ con đang cười nói với nhau. ở chính giữa hình là 1 đứa nhóc đang ngồi giữa 3 cậu nhóc con và 2 cậu bé lớn tuổi hơn. Cô bé đang cười rạng ngời. thằng nhóc tóc dài đang hằm hè với cậu bé bên cạnh. Còn 2 cậu bé có vẻ lớn tuổi nhất cùng 1 cậu nhóc đang mỉm cười với ống kính. Tường Vi nhíu mày. cô chợt nhận ra là mình biết những đứa trẻ này hoặc chí ít là cô cũng từng gặp những đứa trẻ này. đặc biệt có 3 đứa trẻ cô biết rõ là ai, cô bé duy nhất trong tấm ảnh chính là…Tường Vi tỉnh cả ngủ
Tường Vi đang ngỡ ngàng trước phát hiện của mình. cô bỗng lật mặt sau và thấy có dòng chữ SINH NHẬT CÔNG CHÚA CAREY 5 TUỔI – Carey, Tường Luân, Dyland, Triết Vũ, Chấn Thiên và Thiên Dã. Kỉ niệm đẹp nhất và cũng là đáng sợ nhất trong cuộc đời Âu Triết Vũ.
Tường Vi (lấy tay bịt miệng): không, không thể nào. nếu đứa bé trong tấm ảnh này là cô Công chúa Carey mà Triết Vũ vẫn thường nhắc tới thì…truyện gì thế này? đứa trẻ này là…nó vẫn còn sống mà…
Và trong căn phòng Tường Vi bỗng vang lên 1 giọng nam trầm ấm: “phải. đứa bé gái trong ảnh vẫn còn sống và bây h nó chính là…”
Còn 3 ngày nữa giây phút quyết định sống chết của Hàn Tường Vi sẽ được định đoạt
Tử Khiêm: Triết Vũ, Tường Vi đâu? sao hôm nay cô ấy lại nghỉ học vậy. cô ấy bị ốm ak
Triết Vũ (khá là khó chịu khi thấy Tử Khiêm có vẻ quan tâm Tường Vithái quá như vậy): sao lại hỏi tôi. truyện của đầu heo làm sao tôi biết được
Tử Khiêm: thì hôm qua 2 người học với nhau mà. cậu thì luôn có ác cảm với Tường Vi và hôm nay thì cô ấy lại nghỉ học nên…
Triết Vũ (chau mày): ý cậu là tôi đã đối xử tệ với con nhỏ ngốc nghếch đó nên cô ta bị mệt phải bỏ học sao
Tử Khiêm: k, ý mình không phải là vậy, chẳng qua là…
Chấn Thiên: chẳng qua là nhìn mặt cậu không có chữ bảo đảm, đáng tin cậy thôi
Triết Vũ (khó chịu): Tôi đã bảo là tôi không đối xử tệ với cô ta rồi mà. tin hay không tuỳ mấy người
Trúc Lam (thoắt ẩn thoắt hiện như ma): không thấy Tường Vi ở trong trường các cậu ak. hình như cô ấy rời khỏi trường rồi. không phait là cô ấy đi tìm trường mới đấy chứ
Triết Vũ (nổi cáu): không phải đâu. đừng có nói vớ vẩn
Còn 2 ngày nữa Tường Vi sẽ biết được việc mình có bị đuổi khỏi trường hay không
Tường Vi giở điện thoại ra xem. 68 cuộc gọi nhỡ và 32 tin nhắn. trong số đó có tới 40 cuộc gọi nhỡ là của Âu Triết Vũ, 18 cuộc gọi của Tử Khiêm, 2 cuộc của Trúc Lam, 3 cuộc của Chấn Thiên và 5 cuộc của Thiên Dã. còn tin nhắn thì chia đều cho 8 người: của 7 hoàng tử và cô bạn ngồi cùng bàn. Tường Vi quyết định xem tin nhắn của Triết Vũ trước
TIN NHẮN 1 CỦA ÂU TRIẾT VŨ: nầy đầu heo, cô đang ở đâu vậy hả. mau liên lạc với tôi đi
TIN NHẮN 2 CỦA ÂU TRIẾT VŨ: không phải là cô tự biết sức mình không được mà đi tìm trường khác đấy chứ
TIN NHẮN 3 CỦA ÂU TRIẾT VŨ: mau liên lạc với tôi đi, cô biến mất cả ngày trời rồi. có biết là tôi lo lắng cho cô đến mức nào không hả.
TIN NHẮN 4 CỦA ÂU TRIẾT VŨ: thật ra đã xảy ra truyện gì vậy? sao tự dưng cô lại mất tích như vậy
Tường Vi định đọc tiếp các tin nhắn của mình thì 1 giọng nữ tronng trẻo, thanh thoát và 1 giọng nói trầm ấm vang lên
Tường Luân: Tường Vi, tin nhắn của ai vậy. của bọn Triết Vũ phải không
Tường Vi (gật đầu, ánh mắt buồn rầu, xa xăm): anh Tường Lâm…ak không anh Tường Luân, em…
Cô gái (giọng nhẹ nhàng): Tường Vi này, em muốn trở về bên họ sao?
Tường Vi: em…em…em không biết nữa.
Cô gái: chị không có ý gì đâu nhưng em hãy nghĩ thử mà xem Tường Vi. Bây h em đã phục hồi trí nhớ của mình rồi, theo đó sức mạnh của em cũng sẽ quay trở về. ở bên cạnh họ chẳng lẽ em không sợ sẽ gây ra truyện không hay cho bọn Triết Vũ sao
Tường Vi (giọng gần như phát khóc): Vậy chị bảo em phải làm gì bây h? em đâu có thể từ bỏ sức mạnh của mình được. và em cũng không thể rời xa Triết Vũ được đâu. không kịp nữa rồi. đáng lẽ ngay từ đầu 2 người nên ngăn em lại, không cho em vào trường Dracate. có lẽ khi đó em còn có thể từ bỏ được…
Tường Luân (ôm Tường Vi vào lòng): đừng khóc, Thiên thần của anh. anh chị xin lỗi em, rất xin lỗi em. đúng, đáng lẽ ngay từ đầu anh nên cản em lại, h có nói gì thì cũng đã trễ. Em hãy làm những gì em muốn, anh chị sẽ không cản em đâu
Tường Vi (giọng vui mừng): thật không? em có thể trở lại trường Dracate với Triết Vũ và mọi người uk
Cô gái: anh Tường Luân. ko thể để Tường Vi trở về trường được. con bé sẽ gặp nguy hiểm mất. anh đành lòng nhìn Tường Vi vào chỗ chết sao? em không làm được đâu, Tường Vi em đừng quay lại. Chị chỉ muốn tốt cho em thôi
Tường Luân: kìa, Car…ak không Đan Linh, em cứ vậy sẽ làm Tường Vi khó xử đấy. nhưng Tường Vi này…liệu em đã quên được mối thù năm xưa của mình chưa? em đã sẵn sàng tử bỏ mối thù này và giúp đỡ anh không
Tường Vi (gật đầu lia lịa): em sẵn sàng rồi mà. ngày đó còn quá nhỏ nên em còn chưa hiểu mọi truyện nhưng bây h em đã lớn rồi. và thời gian cũng đã đủ lâu để lòng hận thù trong em được xoá bỏ. em sẽ quên hết, em sẽ giúp anh bảo vệ trường Dracate và các hs của trường. em sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình. tin em đi anh Tường Luân. từ khi em nhớ được mình là cô bé bơ vơ cô đơn như thế nào thì chỉ có anh chị là luôn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho em. với em, 2 người rât’ quan trọng, hãy để em được đóng góp 1 phần sức lực nhỏ bé của mình để giúp đỡ 2 người.
Cô gái (oà khóc): tội nghiệp Tường Vi của chị. Sao số em lại long đong lận đận vậy chứ. tha thứ cho anh chị vì đã yểm bùa khiến em quên đi kí ức của mình
Tường Vi (mỉm cười): em biết lúc đó anh chị phù phép em chỉ để em có thể quên đi mối thù của mình và tiếp tục sống vui vẻ mà thhôi. em hiểu mà. em không giận 2 người đâu
Cô gái (nấc từng tiếng): Chị thương em lắm, Tường Vi ơi
Tường Vi: em cũng thương chị Đan Linh lắm lắm
Tường Luân: này 2 cô, 2 cô quên mất tôi rồi ak?
Đan Linh và Tường Vi (quay lại nhìn Tường Luân, cười nhăn nhở): úi, bọn em quên mất. bọn em cũng thương anh Tường Luân lắm
Tường Luân: thôi được rồi, 2 người đi ngủ sớm đi. ngày mai em hãy lên khỏi mặt đất, Tường Vi. hãy ở bên cạnh giúp đỡ và bảo vệ bọn Triết Vũ. Và chúc em sẽ thuận lợi vượt qua đợt thanh tra này
Tường Vi: anh nói thừa, tất nhiên em sẽ vượt qua rồi. Công chúa ác ma đã trở về rồi trường Dracate ơi (cười)
Còn 1 ngày cuối cùng nữa. Tường Vi gần như muốn thủng lỗ tai khi cô bắt gặp bọn Triết Vũ, Chấn Thiên và Tử Khiêm ở kí túc xá.
Chấn Thiên: cô ở đâu chui ra vậy đầu heo. có biết là bọn này lo lắng cho cô nhiều thế nào không. tưởng cô 1 đi không trở lại nữa rồi
Tường Vi (phì cười): làm gì có truyện đó, Chấn Thiên rất vui được gặp lại cậu đấy. thật sự là mình vui lắm
Chấn Thiên (mặt đỏ lên vì ngượng nhưng lại không bị ai phát hiện ra mới hay chứ): cô nói cái gì thế hả. mấy hôm nay ăn uống đồ mốc, đồ thiu hỏng hả mà h ăn nói lung tung thế
Tử Khiêm: Tường Vi, 2 hôm nay cậu đã đi đâu vậy. ngày mai thanh tra về rồi, học sao kịp đây
Tường Vi: đừng lo, mình sẽ vượt qua thôi. 2 ngày hôm nay mình đã học được nhiều thứ lắm. ngày mai các cậu sẽ phải ngạc nhiên cho coi
Chấn Thiên: cũng chỉ có mong có vậy
Tường Vi: vậy thôi nhé, mình vào phòng đây. mình cần chuẩn bị cho buổi ngày mai mà Triết Vũ, cậu không có gì muốn nói với mình sao
Triết Vũ: không. tại sao tôi phai nói với cô. ak. . cũng có đấy. cô hãy cố mà vượt qua buổi thanh tra ngày mai không thì liệu hồn với bọn tôi
Tường Vi (giọng ỉu xìu): chỉ có vậy thôi hả. tôi biêt rồi. tôi sẽ vượt qua mà
Đồ ngốc này, vậy cô muốn tôi nói gì nữa. với tôi chỉ cần nhìn thấy cô vẫn bình an là đủ rồi. miễn là cô đừng biến mất và làm tôi phải lo lắng thêm 1 lần nào nữa. tôi thích cô, đầu heo ak. cô phải cố lên nhé. hãy ở lại trường Dracate với tôi, đừng xa rời tôi.
Chương 4: Từ bỏ quá khứ – Give up the past.
Hỡi nữ thần của các loài hoa
Xin hãy cho con trở thành 1 nàng công chúa
Để con có thể sánh bước bên hoàng tử
Và cùng chàng xoay xoay trong những điệu nhảy say đắm lòng người
Lời nguyện cầu của tôi đã được chấp nhận
Và thế là tôi trở thành tâm điểm của cả buổi tiệc Địa điểm: – Sân trường Dracate.
- Kí túc xá cho sinh viên Đại học
- Buổi tiệc truyền thống của Dracate
Nhân vật:
1. Hàn Tường Vi – Học viên Dracate. Công chúa bí ẩn. Sức mạnh: không rõ
2. Âu Triết Vũ – Học viên Dracate. Hoàng tử trí tuệ. Sức mạnh: lửa
3. Hạ Tường Luân – Cựu học viên Dracate. Thủ lĩnh của Ngũ hành. Sức mạnh: ánh sáng, có thể nhìn thấy tương lai và có khả năng dịch chuyển tức thời. còn sức mạnh gì nữa không thì T/g không rõ (vì nói thật gia tộc ánh sáng được coi là lãnh đạo và có quyền lực nhất trong giới phù thuỷ. mỗi thành viên trong gia tộc này đều có ít nhất là 2 sức mạnh, và có thể nhiêù hơn nữa)
4. Trần Tử Khiêm – Học viên Dracate. Hoàng tử thân thiện. Sức mạnh: nước
5. Giang Chấn Thiên – Học viên Dracate. Hoàng tử ấm áp. Sức mạnh: tiềm ẩn (có khả năng dịch chuyển tức thời và chữa trị vết thương)
6. Lý Thiên Dã – Học viên Dracate. Hoàng tử ngọt ngào (Hiện tại là Đức vua Dracate). Sức mạnh: thổ
7. Lâm Vũ Giai Đình – Học viên Dracate. Công chúa Baby. sức mạnh: đi xuyên tường
8. Trịnh Trúc Lam – Học viên Dracate. Nữ chúa ác ma. Sức mạnh: tàng hình
9. Lana – Học viên Dracate. Đại tiểu thư. Sức mạnh: chiếc khiên bảo vệ (tức là tạo ra được 1 vách ngăn để bảo vệ mình khỏi sự tấn công của các pháp thuật khác)
10. Đường Chí Kiệt – Học viên Dracate. Đại tướng quân. Sức mạnh: mộc
11. Đỗ Kì Bình – Học viên Dracate. Đại tướng quân. Sức mạnh: âm thanh
12. Lăng Vô Kị – Học viên Dracate. Đại tướng quân. Sức mạnh: tiềm ẩn (có thể nhìn thấy quá khứ của người khác)
13. Dyland – Cựu học viên Dracate. thành viên của Ngũ Hành. Sức mạnh: khí lạnh
14. Đan Linh – Cựu học viên Dracate. luôn xuất hiện cùng Hạ Tường Luân, thân phận là 1 dấu chấm hỏi. Sức mạnh: gió và có khả năng đóng đinh thời gian (nghĩa là làm cho thời gian dừng lại trong 5s đấy ak)
Chào mừng các bạn đã đến với h trắc nghiệm tâm lí. Hôm nay chúng ta sẽ mời anh chàng Trần Tử Khiêm lên đoạn đầu đài…ak, nhầm, mời cậu tham gia trắc nghiệm tâm lí
Tử Khiêm (giọng thỏ thẻ, yêu cực kì): T/g, không chơi được không? mất hình tượng lắm. Để người khác…
Triết Vũ+Chấn Thiên (hét ầm lên): không được. Cậu phải tham gia chứ. Này T/g, cấm cô đồng ý. thử làm trái ý bọn tôi xem, chết không toàn thây đó
1. Thiên Dã, Dyland
2. Tường Vi
3. Tử Khiêm
4. Kì Bình, Vô Kị
5. Trúc Lam, Chí Kiệt
6. Giai Đình, Lana
7. Chấn Thiên, Triết Vũ
8. anh Tường Luân
Kết quả ở mặt sau
1. Muốn bị đá
2. Muốn làm đối tác
3. người chơi
4. muốn được nuôi
5. đối thủ
6. muốn làm bạn thân
7. muốn chăm sóc
8. muốn đáT/g: trước khi tôi đọc kết quả, yêu cầu mọi người bình tĩnh và giữ im lặng
Mọi người: ĐỌC ĐI! ĐỌC ĐI! ĐỌC ĐI! NHANH LÊN! NHANH LÊN! NHANH LÊN!
T/g: được rồi. kết quả của Trần Tử Khiêm như sau…Ồ, không hổ danh là Hoàng tử thân thiện, đúng là 1 kết quả không làm mích lòng ai
Triết Vũ: lắm mồm quá. nói mau đi. Sốt ruột
T/g: hứ, cậu ta muốn bị Thiên Dã và Dyland đá, muốn được Kì Bình, Vô Kị nuôi dưỡng. Muốn chăm sóc 2 người bạn thân của mình là âu Triết Vũ và Giang Chấn Thiên…ơ, xem ra có khúc mắc rồi. Coi Trúc Lam và Chí Kiệt là đối thủ không đội trời chung
Trúc Lam+Chí Kiệt (ánh mắt toé lửa): Tử Khiêm, vậy là sao?
Tử Khiêm (hoảng sợ): tớ không cố ý
T/g: ui trùi ui! mọi người ơi ghê quá!xem đi này. muốn làm đối tác với Tường Vi, muốn Giai Đình và Lana trở thành bạn thân của mình. toàn là những bạn gái xinh đẹp. thì ra Tử Khiêm là 1 kẻ háo sắc
Tử Khiêm (bất lực): không phải đâu. không nghe nữa. thôi đi mà
T/g: á, coi Hạ Tường Luân là đồ giẻ rách và muốn đá đi cho khuất mắt. Vậy ra Tử Khiêm đâu có thần tượng anh Tường Luân như đã nói. Vậy là hôm nay, cậu đã bắn 2 phát đại bác gây shock cho mọi người
Chấn Thiên (hét lên): Tử Khiêm, bỏ dao xuống. đừng nghĩ quẩn mà làm điều dại dột. BÌNH TĨNH ĐÃ NÀO. KHOANNNNNNNNNN…KHÔNGGGG!!!
Triết Vũ: mau gọi cấp cứu đi. là tại cô đấy, T/g. cô phải chịu trách nhiệm vụ này
T/g (nức nở): huhu…hức hức…tôi đâu có ngờ cậu ta lại ngu ak nhầm ngốc vậy chứ. mà sao chỉ mắng mình tôi. chính 2 người đã yêu cầu tôi phải ép Tử Khiêm tham gia mà
Tại 1 căn phòng nào đó ở 1 nơi nào đó, có 2 người mặc áo choàng che kín mặt đang nói chuyện với nhau
Người mặc áo choàng màu nâu: thưa chủ nhân, tiểu thư đã nhớ lại rồi ak
Người mặc áo choàng đen: phải, tiểu thư đã nhớ lại. ta đã hoá giải bùa phép cho tiểu thư. từ h ngươi có thể xuất hiện trước tiểu thư và giúp việc cho nó rồi
Người mặc áp choàng nâu: tiểu thư đã phản ứng ra sao ak
Người mặc áo choàng đen: nó khá bất ngờ và nó cũng hứa sẽ giúp ta phá huỷ nội bộ trường Dracate. Mối thù đó nó đâu có dễ quên. Và ta biết nó sẽ làm mọi cách để tìm được tên thật của các thành viên trong Ngũ hành – cái mà ta cần nhất để có thể phá huỷ tất cả những gì liên quan đến lũ phù thuỷ mạt hạng cứ thích chung sống hoà bình với bọn người thường kém cỏi.
Người mặc áo choàng nâu: theo chủ nhân thì Ngũ hành có bao nhiêu người
Người mặc áo choàng đen: có lẽ là 5. ứng vừa đủ với 1 sơ đồ ngũ hành
Người mặc áo choàng nâu: vậy là ngoài 2 người chúng ta đã biết là Hạ Tường Luân đã chết và Dyland ra, chúng ta phải kiếm tìm thêm tên của 3 người nữa ak
Người mặc áo choàng đen: không sai. và trước khi tìm được 3 kẻ còn lại chúng ta phải nhổ bỏ cái gai trong mắt chúng ta hiện nay là Dyland và 2 kẻ đáng lo ngại không kém là Lí Thiên Dã và Âu Triết Vũ.
SƠ ĐỒ CHỖ NGỒI CỦA NHÓM TƯỜNG VI TRONG LỚP HỌC: 1. Lana – Giai Đình
2. – Triết Vũ
3. Trúc Lam – Tường Vi
4. Chấn Thiên – Tử Khiêm
Ngày thanh tra về trường (cuối cùng cũng đã về, phù! đợi mấy ông lâu quá đấy ak)
Tại lớp của Tường Vi, các hs đều đang chăm chú nghe giảng thì những tiếng nói chuyện của mấy ông trung niên bỗng vọng vào lớp. Mọi người đều ngó ra ngoài xem có gì mà ồn vậy. Đúng lúc đó thì thầy hiệu trưởng khối đại học bước vào. Vừa đi ông ta vừa quay đầu lại đằng sau nói: “đây là lớp quản trị kinh doanh tổng hợp. Và cũng là lớp chọn pháp thuật của sinh viên đại học năm nhất”. Thầy hiệu trưởng chưa nói hết câu thì có 3 người đàn ông trạc tuổi trung niên bước vào lớp. Họ đảo mắt 1 lượt và dừng ánh nhìn tại chỗ của Âu Triết Vũ
N1 (mỉm cười): Chào cậu Âu Triết Vũ. Đã lâu không gặp hi vọng cậu vẫn khoẻ chứ
Chấn Thiên (thì thầm vào tai Tử Khiêm): Thảm rồi. phải ai không phải lại là lão Black”cú vọ”khó tính như ma. chẳng lẽ hết người rồi hay sao lại cử lão này xuống đây thanh tra chứ. Phen này đầu heo chết chắc quá. lão này nổi tiếng với vụ phân biệt đối xử người thường và phù thuỷ mà. đó còn chưa kể lão Vương”mặt sắt”không có tình người. Tường Vi nhà ta lần này lành ít dữ nhiều rồi
Tử Khiêm chau mày lo lắng, Tường Vi cũng đã nghe thấy những gì Chấn Thiên nói. Cô chỉ khẽ nhếch mép nở 1 nụ cười ngạo mạn và nhìn thẳng vào ông thanh tra đã lên tiếng. ông ta quả không hổ danh với tên gọi thân mật”cú vọ”. mắt ông ta trông không chỉ rất sắc sảo mà còn loé lên những tia nhìn nham hiểm lạnh sống lưng. đầu ông ta khiến người ta liên tưởng ngay tới cái tổ cú. ông ta thì ăn mặc khá tươm tất và cũng có chút bóng bẩy đấy. Người thứ 2 là 1 ông đầu hoa râm nhìn trông khá hiền lành và nhân từ. Còn ông cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng vô cảm. nhìn có vẻ trẻ nhất trong số 3 người. Tường Vi lúc thấy ông ta đã nhếch lông mày tỏ ý suy nghĩ mông lung lắm: “người này nếu mình nhớ không nhầm chính là ông Vương mà Chấn Thiên vừa nhắc tới. mà nếu đã là ông Vương thì…”sau 2s chau mày đấy, cô lại nở 1 nụ cười khá tinh quái và ranh mãnh. người thứ 3 bất chợt quay xuống lớp và nhìn thấy hành động đó của Tường Vi. ông ta nhìn Tường Vi không chớp mắt. Hai mắt ông ta mở lớn hơn, hàng lông mày nhíu lại. vài nếp nhăn xuất hiện. ông có 1 linh cảm lạ với cô gái kia…
Triết Vũ (giọng thờ ơ): ông Black? tôi không ngờ lần này ông được cử xuống trường Dracate thanh tra đấy
Ông Black (nở 1 nụ cười khiến người khác phải rùng mình): vì Bộ trưởng Bộ pháp thuật rất tin tưởng ở tôi mà (hướng mắt về phía Lana và Giai Đình) chào 2 tiểu thư tôn quý. rất vui khi thấy 2 cô đã trở về nước. Cô Lana, đã lâu lắm không gặp cô
Lana (nhếch miệng): vâng chào ông.
Người thứ 2 bây h cũng lên tiếng: chào cậu Triết Vũ và cả cậu Chấn Thiên và Tử Khiêm nữa. rất cám ơn lần trước 3 cậu đã giúp đỡ tôi
Tử Khiêm+Chấn Thiên: chào ông, ông Mạnh. ông không phải khách sáo đâu. đó cũng là nhiệm vụ của chúng tôi mà
Ông Vương: Xin lỗi vì đã phải cắt ngang màn chào hỏi của mấy người nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian nên xin nói thẳng luôn. nếu lần sát hạch này ai mà không vượt qua sẽ bị đuổi thẳng khỏi trường Dracate. và phần thi sẽ chỉ xoay quanh việc mọi người sử dụng pháp thuật thế nào thôi.
Ông Black: và theo như những gì chúng tôi đã thống nhất thì lớp các bạn sẽ được chọn để thanh tra. (cả lớp học ầm ầm cả lên. người nào cũng than trời than đất). mà tôi nghe nói lớp các bạn mới có hs chuyển đến hả. hi vọng cô sẽ tiếp tục được học tiếp tại trường
Chấn Thiên (khẽ thì thào): hiệu trưởng đoán không sai. thanh tra gì chứ. có mà nhằm vào Tường Vi thì đúng hơn.
Ông Vương: cuộc sát hạch sẽ bắt đầu vào sau bữa trưa. mọi người hãy chuẩn bị tinh thần trước đi
Nói rồi cả 3 ông thanh tra bước ra khỏi lớp. không hẹn mà gặp. cả Triết Vũ, Chấn Thiên, Tử Khiêm và Trúc Lam đều quay qua nhìn Tường Vi lo lắng. nhưng cô bạn lại cười hớn hở ra vẻ rất ngóng đợi cuộc thi này: “mọi người đừng lo. mình sẽ ổn mà. “Triết Vũ bỗng gõ cho Tường Vi mấy cái cốc vào đầu sau khi nghe thấy cô bạn nói vậy: “còn ở đó mà cười ak. bọn tôi đang lo lắm đấy, cô đừng có vô tư và hồn nhiên quá đáng như vậy chứ”. Tường Vi xịu mặt nhìn Triết Vũ: “Triết Vũ, tớ sẽ vượt qua mà. nếu cậu không có niềm tin vào tớ thì cũng phải có niềm tin vào năng lực sư phạm của cậu chứ. “Triết Vũ nhìn nụ cười của Tường Vi mà lắc đầu ngao ngán: “coi như tôi sợ cô rồi đấy, đầu heo. người tự tin quá đáng ở bản thân như cô lần đầu tiên tôi thấy đấy. cứ tin nhiều vào ở tài năng pha chế thuốc của cô thì có ngày bán thóc giống đi mà ăn. khả năng của cô thế nào tôi đây cũng được chứng kiến vài lần rồi. làm hỏng tổng cộng 53 cái nồi nấu thuốc trong 11 ngày học. xem ra con số đấy ít quá nhỉ. và nó cũng chứng tỏ tài năng của cô đẳng cấp thế nào rồi”
Tại phòng nghỉ của thanh tra Black
Black (ngạc nhiên): cô Lana, sao cô lại đến đây
Lana (lạnh lùng): tôi đến đây để nhờ ông giúp 1 việc
Black (chưa hết ngạc nhiên): nhờ tôi uk? việc gì vậy
Lana: chắc ông cũng biết trường này gần đây mới tiếp nhận 1 con mạt hạng về học. nó học ở lớp tôi, tên Hàn Tường Vi. tôi không thích phải học chung với loại thấp kém như nó. ông biét mình phải làm gì rồi chứ. Cứ giúp tôi đi, tôi sẽ nói với bố tôi cho ông được thăng chức.
Black (cười nham hiểm): tôi hiểu ý cô rồi, đại tiểu thư. không cần cô nhắc thì tôi cũng sẽ làm điều đó. cô cứ yên tâm, tiểu thư ak. mà ông chủ rất nhớ cô đấy
Lana: ta biết. bảo với ông đừng lo. ta sẽ học tốt để có thể giúp đỡ được cho ông
Nói rồi Lana bước ra ngoài. vừa đi ra cửa Lana đã đụng phải Lâm Vũ Giai Đình
Lana (mặt tái mét vì lo sợ): cậu ở đây từ khi nào vậy Giai Đình
Giai Đình (nhìn Lana chằm chằm): đủ để nghe thấy hết cuộc nói chuyện của cậu và ông Black. Lana, mình không hiểu sao cậu lại…
Lana (mặt lạnh như băng): Giai Đình, mình khuyên cậu đừng nên kể việc này với ai. chắc cậu cũng biết con bé nhà quê đó thân thiết thế nào với hoàng tử Triết Vũ. chẳng lẽ cậu muốn nhường cậu ấy cho con ranh đó ak. cậu sẽ cam tâm sao. mình làm việc này là vì cậu đó nên cậu đừng phá hỏng công sức của mình. cậu là người bạn tốt nhất của mình nên mình sẽ không để ai cướp đi hạnh phúc của cậu đâu. con bé nhãi nhép đó sẽ phải quấn xéo khỏi đây. Âu Triết Vũ sẽ là của cậu. và chỉ là của riêng cậu mà thôi.
Giai Đình: nhưng làm vậy thì tội nghiệp cho Hàn Tường Vi quá
Lana: Cậu quá tốt bụng Giai Đình ak. đàn bà phải ích kỉ thì mới có được những thứ mình muốn. cứ lo sợ và luôn suy nghĩ cho người khác chỉ khiến cậu mất hết thôiVậy là bắt đầu cuộc sát hạch của các thanh tra. Môn thi đầu tiên: Kiến thức cơ bản.
Tường Vi (than trời): ôi trời ơi. Kiến thức cơ bản là môn học nào vậy. không nói rõ môn nào thì biết ôn kiểu gì. Định giết người ak
Triết Vũ: đừng có kêu trời nữa. cô gọi chúa, chúa không nghe. gọi trời, trời không thấu đâu. thay vì ở đây than vãn, tôi khuyên cô nên tranh thủ ôn lại cuốn lịch sử mà Tử Khiêm đã cho cô mượn đi
Tường Vi (ỉu xìu): êk, Âu Triết Vũ chẳng lẽ cậu không thể nói 1 lời dễ nghe hơn được ak. khích lệ tôi 1 tiếng chẳng lẽ rất thiệt thòi cho cậu sao
Triết Vũ (bỗng trùng giọng xuống): Uhm, xin lỗi. chúc cô thi tốt và được ở lại trường này học tiếp
Tường Vi (ngỡ ngàng): cậu chúc mình thật hả? cảm ơn cậu Âu Triết Vũ, mình sẽ cố gắng.
Nói rồi Tường Vi nở 1 nụ cười rõ tươi. Triết Vũ thoáng đỏ mặt vội quay đi chỗ khác ra vẻ mình đang ngắm trời. Cảnh tượng này làm sao qua khỏi mặt Trúc Lam”tiểu thư”. Cô ta khẽ nhếch miệng cười. “Hai người ngốc này không biết khi nào mới chịu thổ lộ với đối phương đây. đều thích nhau mà không ai phát hiện ra. Có lẽ Triết Vũ đã quên Công chúa Carey rồi. bởi nếu cậu không quên mà bắt đầu với Tường Vi thì Tường Vi sẽ là người đau khổ nhất. lúc đó tôi sẽ không tha cho cậu đâu. đừng coi Tường Vi là cái bóng, vật thay thế của Carey. cậu sẽ phải hối hận với suy nghĩ như vậy. Tường Vi, mình tin cậu sẽ vượt qua. vì cậu là…”
Triết Vũ (bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Trúc Lam): đầu heo này, nếu cô mà vượt qua đợt sát hạch này 1 cách chót lọt, tôi sẽ tặng cô 1 món quà. vì vậy cố lên nhé
Tường Vi (tiếp tục sửng sốt): thật hả. được. vậy mình cố gắng hơn để lấy được món quà của cậu
Tường Vi nhìn thẳng vào mắt Triết Vũ. giây phút 4 con mắt chạm nhau bao nhiêu nỗi niềm chôn giấu chỉ muốn thoát ra. cả hai cố gắng kìm nén lòng lại. mình muốn Triết Vũ nhìn mình với tư cách là Hàn Tường Vi và chấp nhận mình trong thân phận này chứ không phải chỉ là…
————————-
Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://truyen-onlines.blogspot.com/. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
http://truyen-onlines.blogspot.com/ – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
Chấn Thiên (vô duyên, vô ý tứ nhảy vào phá đám): ek đầu heo, cô cố lên nha. đừng có phụ lòng cái áo khoác của tôi đã hi sinh vì cô. chúc cô sẽ trở thành 1 Lương Gia Vệ thứ 2 naz
Tường Vi: Lương Gia Vệ? Cái tên này hình như là mình…
Tử Khiêm: ak, 1 pháp sư giỏi của thế giới phù thuỷ hiện nay. cũng chính là bạn học cùng khối của ông Vương đấy. lúc còn là hs của trường Dracate, ông ta chỉ là 1 hs bình thường nhưng trong 1 cuộc thi ông ấy đã dành chiến thắng và từ đó ông ta lên như diều gặp gió. chỉ đáng tiếc là đã ngoài bốn mươi mà vẫn chưa thấy ông ta kết hôn. nghe đồn là ông ta từng bị từ chối 1 lần nên không còn tha thiết với việc lập gia đình nữa. Mà chỉ là nghe đồn thôi đó. cậu cũng đừng kể với ai nha
Tường Vi: mình biết rồi. mà Chấn Thiên. cậu chúc tôi sẽ trở thành 1 Lương Gia Vệ thứ 2 nghĩa là ám chỉ tôi sẽ bị ế chồng chứ gì
Chấn Thiên: hơ, dạo này IQ của cô tăng rồi hả. ăn nhiều óc heo cũng có ích phết nhỉ, bạn Tường Vi thân yêu…
Tường Vi cầm tờ đề trên tay mà không khỏi ngỡ ngàng.
Câu 1: Hãy cho biết 12 dòng tộc pháp sư cao quý nhất ở nước ta hiện nay. và hãy giới thiệu sơ qua về lịch sử của từng dòng họ
Câu2: Phân biệt sự khác nhau giữa thần chú larapasiolias và thần chú Larauiopeffcios
Câu 3: hiểu biết của em về ngũ hành
Câu 4: viết về 1 pháp sư của thế giới phù thuỷ hiện nay mà em ngưỡng mộ
Cái gì thế này? đùa mình chắc. câu hỏi sát hạch kiểu gì vậy. mấy ông thanh tra này định…Nhìn thấy nét mặt hoang mang, không khỏi ngỡ ngàng của Hàn Tường Vi mà Bùi Anh Thư (tên thật của Lana đó ak) mừng thầm trong bụng: “phen này cô chết chắc rồi, HÀn Tường Vi. cô nghĩ loại người mạt hạng như cô mà xứng đáng học chung lớp với tôi sao. đừng có làm vấy bẩn sự cao quý của tôi”
Vừa ra khỏi phòng thi là cả bọn Triết Vũ, Tử Khiêm, Chấn Thiên và Trúc Lam đã chạy lại hỏi Tường Vi
Triết Vũ (lo lắng thấy rõ): cô làm được bao nhiêu câu trong số đó hả, Tường Vi
Tường Vi (mặt méo xệch): tôi không biết. tôi cứ làm thôi. đến khi nào không thể chém được nữa thì tôi dừng
Chấn Thiên (sửng sốt): cái gì? chém hả? cô…tôi nghĩ là cô phải làm được trọn vẹn câu 1 chứ. câu hỏi đó quá là dễ mà
Tử Khiêm (giọng ôn hoà): biết sao được. cái này thuộc ngoài lĩnh vực bọn mình ôn cho Tường Vi và ngoài hiểu biết của cô ấy mà. đâu như chúng ta đều là những truyền nhân của các gia tộc thì đã biết quá rõ rồi
Trúc Lam: vậy cậu đã làm như thế nào. nói ra cho mọi người kiểm tra luôn
Tường Vi: Câu 1 thì mình nghĩ là mình làm cũng tạm được. 12 dòng tộc đó là: đứng đầu là gia tộc ánh sáng, tiếp theo là gia tộc lửa, gia tộc khí lạnh, gia tộc thổ, gia tộc họ Giang,  gia tộc họ Trần, gia tộc họ Đường, gia tộc họ Đỗ, gia tộc họ Vô, gia tộc họ Lâm Vũ, gia tộc họ Trịnh và cuối cùng là gia tộc họ Bùi. riêng 4 gia tộc đứng đầu do đó là sức mạnh đặc trưng của các thành viên mà được lấy làm tên chính cho dòng tộc. đó cũng là những dòng tộc mạnh cả về quyền lực, tài sản và danh tiếng. còn các gia tộc khác sức mạnh không phải là di truyền. họ nổi lên nhờ 1 trong 3 yếu tố trên
Tử Khiêm (kinh ngạc): sao cậu biết chính xác từng vị trí vậy. cậu kể hoàn toàn đúng luôn
Tường Vi: thì lần học với Chấn Thiên, cậu ấy có kể với mình 1 lần rồi
Chấn Thiên (cười nhăn nhở): uk, thấy câu chuyện tôi kể với cô có ích chưa. lần này cô mà qua cửa là phải hậu tạ tôi đấy nhé.
Triết Vũ (vẫn chưa hết lo lắng): xem ra câu 1 cô đã làm rất tốt. vậy những câu còn lại thì sao
Tường Vi (ấp úng): cái này thì…câu 2 mình chỉ chém bừa thôi nên h cũng chẳng nhớ rõ lắm. câu 3 thì mình văn thơ lai láng, ca ngơi Ngũ hành hết lời. gặp người dễ tính chắc họ còn vớt cho ít điểm, gặp người khó tính thì chắc 0 diểm rồi
Cả bọn (đồng thanh): TRỜI!!!
Tử Khiêm: còn câu 4
Tường Vi: thì mình viết luôn về ông Lương Gia Huy với những nội dung mà mọi người đã kể cho mình nghe. mình cũng không tiếc lời ca tụng ông ta, nói ông là 1 pháp sư tài giỏi chỉ đáng tiếc rằng đường tình duyên lận đận quá. mình nói rất là xót xa cho ông ta về việc này
Nghe Tường Vi nói xong, cả bọn bất tỉnh.
Triết Vũ: thế này thì thảm rồi. đầu heo ơi là đầu heo
Trúc Lam: không biết bao nhiêu điểm thì mấy ông thanh tra cho qua đợt sát hạch này nhỉ
Chí Kiệt (cùng hội hs vừa bước vào lớp): tổng 3 vòng thi điểm tối đa là 30. chỉ cần trên 20 điểm sẽ được ở lại trường
Tường Vi (không dấu nổi vẻ vui mừng khi thấy Lí Thiên Dã): anh Thiên Dã. rất vui được gặp lại anh
Thiên Dã (cười): anh cũng rất vui vì được gặp lại em. mấy hôm trước em biến đi đâu vậy. không thể liên lạc được với em, mọi người đều rất lo
Tường Vi (cười mím chi): em đi gặp 1 người rất quan trọng với em
Kì Bình (tò mò): là trai hay gái vậy
Tường Vi: là con trai
Triết Vũ (đã rất khó chịu khi thấy Tường Vi thân thiết với Thiên Dã h lại thêm câu nói của Tường Vi. đúng là giọt nước làm tràn li): đầu heo, còn ở đó mà nhăn nhở như con dở thế ak. mau ôn lại các công thức pha chế ma dược đi. Triết Vũ (đã rất khó chịu khi thấy Tường Vi thân thiết với Thiên Dã h lại thêm câu nói của Tường Vi. đúng là giọt nước làm tràn li): đầu heo, còn ở đó mà nhăn nhở như con dở thế ak. mau ôn lại các công thức pha chế ma dược đi.
Nói xong Âu Triết Vũ liền lôi Tường Vi đi xềnh xệch trong sự ngỡ ngàng của mọi người đang có mặt trong lớp. mặt Thiên Dã thoáng tái đi. cậu nắm chắc 2 tay lại như đang cố kìm nén. Vô Kị ngồi ngay bên cạnh đã nhận ra những biểu hiện khác thường của cậu bạn thân. Vô Kị liền lên tiếng: “Thiên Dã này, ra đây 1 chút. tớ có việc muốn nhờ cậu”. mọi người lập tức quay lại nhìn người vừa lên tiếng. Thiên Dã nhìn ánh mắt Vô Kị rất lạ. cậu liền đồng ý. và hai người bước ra khỏi lớp.
Lúc đi đến chỗ khá kín đáo và ít bị người khác để ý, Vô Kị mới lên tiếng
Vô Kị (giọng trầm trầm): tớ hỏi cậu phải trả lời thật nhé, Thiên Dã
Thiên Dã: ukm, cậu hỏi đi
Vô Kị (vào thẳng vấn đề): cậu thích Tường Vi phải không
Thiên Dã (sửng sốt): cậu…cậu đang nói gì thế
Vô Kị: Thiên Dã. cậu đã hứa là sẽ trả lời thành thật mà
Thiên Dã: tớ…tớ…tớ không biết. tớ chỉ mới gặp Tường Vi và nói chuyện với cô ấy vài lần nhưng không hiểu sao mỗi lần đối diện với cô gái đó, tớ lại thân rất gần gũi, thân thuộc. Có cái gì đó quen lắm, tớ cảm thấy rất vui khi được nói chuyện với Tường Vi.
Vô Kị: vậy là cậu thích cô gái đó rồi. nhưng cậu có biết rằng Hàn Tường Vi đã thích…
Thiên Dã: thích âu Triết Vũ phải không? tớ biết. vì cô ấy luôn nhắc tới Âu Triết Vũ, lúc nào cũng nghĩ đến cậu ta nên cậu ta nói gì cô ấy đều nghe. mới đầu, tớ chỉ nghĩ vì Tường Vi rất sợ Âu Triết Vũ mà luôn nghe lời cậu ta như vậy. nhưng rồi tớ phát hiện ra không phải thế. cậu nhớ cái ngày bọn mình thấy Tường Vi bị ngất ở sân trường không? cô ấy bị hôn mê. nằm mãi không tỉnh. vậy mà âu Triết Vũ vừa xuất hiện, cô ấy tỉnh lại liền (hohoho cái này có phải là sự thật không nhỉ? bà con đọc truyên cho ý kiến đi. tại sao Tường Vi lại tỉnh lúc đó mà không phải là trước lúc Triết Vũ đến). và khi tỉnh lại dù cả tớ và Âu Triết Vũ cùng có mặt ở đó nhưng cô ấy chỉ nhìn thấy mỗi Triết Vũ thôi. mãi 1 lúc sau cô ấy mới phát hiện ra sự hiện diện của tớ. lúc đó tớ thấy rất đau lòng. rồi tơ nhớ lại người đầu tiên Tường Vi gặp khi mới bước chân vào trường Dracate cũng là Âu Triết Vũ. có lẽ đó là định mệnh. trời đã định cho 2 người đó là 1 đôi. tớ luôn là người thứ 3 thì phải, ngày trước”cô ấy”chọn Tường Luân, còn bây h thì Tường Vi chọn Triết Vũ. tớ mãi là người đến sau. đau khổ thật
Vô Kị (nhíu mày): Thiên Dã. cậu ngốc nghếch lắm. chẳng lẽ cậu không biết đấu tranh để tự dành lấy hạnh phúc cho mình ak. ông trời tài thánh thế nào cũng không thể quyết định được tương lai, định mệnh của chúng ta. ông ta ở trên cao chỉ có thể nhìn, chỉ có thể chứng kiến, không thể can thiệp đâu. đừng quên số phận nằm trong bàn tay của chúng ta. tại sao cậu không nghĩ đến việc cạnh tranh công bằng với Triết Vũ. dù gì thì Tường Vi cũng chưa có quyết định chính thức. cậu vẫn còn cơ hội mà. nếu không thử sao cậu biết được nó có thành công hay không. đừng để sau này phải hối tiếc về quyết định của mình. còn nếu câu không muốn có cạnh tranh với Âu Triết Vũ thì phải đảm bảo rằng cậu sẽ không hối hận. thôi, cậu cứ nghĩ đi. dù cậu quyết định thế nào thì tớ cũng ủng hộ cậu.
Thiên Dã biết Vô Kị nói đúng. Vô Kị bình thường không phải là người thích nói nhiều nhưng hôm nay đã phá lệ để cảnh tỉnh Thiên Dã. vậy mới biết người bạn thân có vai trò quan trọng thế nào trong lòng mỗi con người.
Vòng thi thứ 2: thi pha chế ma dược. không hiểu sao ngay từ lúc chọn chỗ làm bài thi Chấn Thiên đã chọn chỗ cách xa Tường Vi nhất có thể (không biết nguyên nhân là gì nhỉ? hay tại Chấn Thiên sợ nhìn thấy vẻ đẹp”nghiêng nước nghiêng thành”của Hàn Tường Vi sẽ không thể tập trung làm bài thi được. nhưng hình như không phải là vậy. Chấn Thiên cất hết sách vở của cậu vào trong cặp sách và cũng để cách Tường Vi 1 khoảng an toàn. gì mà như tránh dịch bệnh vậy. ). Triết Vũ và Tử Khiêm nhìn thấy cảnh tượng này đều đã đoán được nguyên nhân và không khỏi bật cười. Riêng Tường Vi thì mặt cứ đỏ dần lên vì ngượng.
Đầu bài là hãy pha chế thuốc thuốc biến hình. Khi biết được đầu bài Chấn Thiên đã hét ầm lên. Cậu không dám tin vào tai mình nữa. Đầu bài sao có thể ra oái oăm như vậy được chứ. Sang năm sau các cậu mới được học cơ mà. mà cứ cho là đã được học đi chăng nữa thì đâu phải là đã pha chế được ngay. người học môn pha chế ma dược tốt nhất của trường là đường Chí Kiệt còn phải mất đến 1 tuần mới học được. vậy mà…Kiểu này có khác gì bảo hs tự bịa ra công thức và cách thức pha chế thuốc. đó còn là chưa kể để pha chế thuốc này phải mất tới 40 phút. trong 30 phút sao làm kịp đây. Chấn Thiên nhìn lão Black bằng căp mắt căm thù. khỏi nói lúc này Triết Vũ đang lo lắng đến mức nào. Triết Vũ nhìn Tường Vi đầy e ngại. Cậu đã chọn 1 chỗ ở gần Tường Vi nhất để có thể giúp đỡ cô bạn bất cứ khi nào cần. thời gian làm bài bắt đầu.
1phút…5phút…10phút, mọi người đều tập trung vào bài làm của mình.
15phút…”bùng”1 ngọn lửa bỗng nổi lên ở góc phòng, thì ra có hs do mất bình tĩnh đã gọi nhầm thần chú và gây ra cuộc náo loạn này
20phút…Triết Vũ có vẻ khá bằng lòng khi nhìn nồi thuốc của mình. ngày trước có lẽ do Carey luôn rủ cậu học cùng mà cậu cũng có biết chút ít về loại thuốc này. cậu định quay sang nhắc Tường Vi thì sững sờ khi phát hiện ra cô bạn bên cạnh đã pha chế ra 1 loại thuốc có màu tím. Triết Vũ nhắc Tường Vi: “đầu heo, thuốc này phải trong suốt đấy, không có màu đâu. cô đã cho cái gì vào thế hả. mau pha chế lại đi. đây là những nguyên liệu cô cần cho vào. nói rồi Triết Vũ chỉ 1 số loại thảo dược trên bàn cho Tường Vi biết. Kì lạ thay, Tường Vi chẳng tỏ vẻ nao núng chút nào. cô nhìn Triết Vũ nở 1 nụ cười: “mình biết. mình có cách của mình mà”. trong khi đó thì Chấn Thiên và Tử Khiêm đang khổ sở cân nhắc nên cho nguyên liệu gì vào và nồng độ bao nhiêu.
25phút…mấy ông thanh tra tiếp tục đi đi lại lại nhìn ngắm bài làm của các sinh viên. Lão Black nhìn bài của Triết Vũ gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng. thỉnh thoảng ông ta cũng đến chỗ Chấn Thiên và Tử Khiêm. nhưng vừa nhìn thấy bài làm của 2 người là ông ta lắc đầu, bỏ ra chỗ khác. Lana và Giai Đình cũng bặm môi suy nghĩ. 2 cô gái xinh đẹp mặt mày nhem nhuốc. Trúc Lam thì thỉnh thoảng cũng gây sự thu hút của mọi người trong phòng bằng những tiếng dỗ vỡ do cô nàng vô tình làm rơi 1 vật gì đó xuống nền nhà. ông Vương đi đến chỗ Tường Vi. nhìn bài làm của cô hs trước mặt, ông ta chau mày, suy nghĩ. rồi ông ta bỗng thốt lên 1 câu làm mọi người đều quay lại nhìn: “giống lắm, thật sự rất giống. “Tường Vi liền quay qua nhìn ông Vương. cô lên tiếng: “giống cái gì cơ ak”. ông Vương lắc đầu rồi hỏi cô 1 câu hỏi chẳng ăn nhập gì cả: “cô có biết mình đang pha chế cái gì không vậy. hãy nhìn Âu Triết Vũ kìa, cậu ta gần làm xong rồi đó. cô nên học cậu ta ấy”. Nói rồi ông bỏ đi
Sau 30 phút làm bài, h thi kết thúc. đa số các bài thi đều bị loại không cần xem xét. đặc biệt có bài của Chấn Thiên và của Tử Khiêm. Lão Black phán ngay 1 câu xanh rờn: “cho hỏi đây là thuốc gì vậy 2 thiếu gia. tôi cần các cậu pha chế thuốc biến hình chứ không phải là thuốc độc. “Sản phâm của Lana, Giai Đình và Trúc Lam còn đỡ hơn 1 chút. ít ra thì các cô này cũng đã chọn đúng nguyên liệu để pha chế thuốc. mặc dù vẫn chẳng ra cái gì cả. Lão Black khen lấy khen để sản phẩm của Âu Tường Vi. tuy thuốc vẫn chưa điều chế xong nhưng nhìn chung là thuốc đã chuyển sang màu trong suốt. nếu cho Triết Vũ thêm 10 phut nữa chắc chắn cậu sẽ làm xong và sản phảm sẽ đạt yêu cầu. Cuối cùng khi đi đến chỗ Tường Vi, mắt lão Black bỗng long lên sòng sọc. sản phẩm của Tường Vi đã hoàn thành. nó có màu trong suốt, vị thơm đặc trưng của thuốc biến hình. có thể nói đây chính là bài làm xuất sắc nhất mà mấy ông thanh tra này từng được chứng kiến trong cuộc đời. Chỉ có thiên tài mới làm được đièu này trong 1 thời gian ngắn như vậy. chắc chắn vòng thi này, Tường Vi sẽ dành được số điểm tuyệt đối. lúc ra khỏi phòng thi, mọi người đều xúm lại hỏi sao Tường Vi có thể làm hay như vậy. nhưng cô gái chỉ khẽ mỉm cười: “nếu các cậu giã nát lá cây ciettècah để lấy nước thì các cậu sẽ tiết kiệm được khoảng 3 phút thay cho việc nấu lá cây này để lấy được nước. mà thôi để khi nào rảnh mình chỉ cho. bây h mình cần chuẩn bị tâm lí cho vòng thi cuối cùng. “Tường Vi không dám nói nhiều vì biết Triết Vũ đang nhìn cô chăm chú. nếu không cẩn thận cô sẽ bị Triết Vũ phát hiện ra. chắc chắn Triết Vũ sẽ không lạ gì với cách cô làm rồi. ngày đó, cậu luôn cùng cô tham gia học các buổi pha chế ma dược của thầy Vương mà.
Tại phòng hiệu trưởng trường Dracate, 4 vị hiệu trưởng đang lo lắng nhìn đồng hồ chạy. thời gian trôi qua thật chậm. ai cũng hết sức sốt ruột.
HT cấp 1: Liệu Hàn Tường Vi có vượt qua đợt sát hạch này không nhỉ. tôi lo quá
Ht cấp 3: đừng nói vậy. bằng mọi cách chúng ta phải giữ cô gái này ở lại. chẳng lẽ mọi người quên mất mục đích chính khi chúng ta mời cô gái này tới đây học rồi sao
Ht cấp 2: tất nhiên là còn nhớ nhưng đó mới chỉ là chúng ta suy đoán thôi. trên đời này thiếu gì người giống nhau. chắc gì Hàn Tường Vi chính là…
Ht khối đại học: chẳng biết mọi người có tin không nhưng lần đầu tiên gặp Hàn Tường Vi ở ngoài đường, tôi đã có linh cảm cô gái này không pahỉ là người thường, cô gái này không chỉ giống y đúc Như Nguyệt mà…
Có tiếng gõ cửa và sau đó thì vợ chồng thầy giáo Alan bước vào
Ht khối cấp 1: có gì không thầy Alan và cô Barbie
Cô Barbie: thưa các hiệu trưởng, tôi vừa mới nhớ ra 1 việc rất quan trọng, không biết các thầy đã biết chưa. nhưng Hàn Tường Vi- Hs đã chuyển đến trường chúng ta vào mấy tháng trước thực sự rất giống Hạ phu nhân
Các hiệu trưởng đều im lặng
Thầy Alan: chúng tôi đã vào phòng truyền thống của trường và xem lại ảnh chụp vợ chồng Hạ Tường Văn, thực sự Hàn Tường Vi rất giống chị Như Nguyệt.
Ht khối đại học: chúng tôi biết, chúng tôi cũng đang đau đầu vì truyện này đây. chúng tôi nghĩ rằng Tường Vi chính là con gái của Như Nguyệt và Tường Văn. nhưng lại không chắc chắn lắm. nếu Tường Vi thật sự là cô bé ngày đó thì tại sao không quay trở về trường Dracate. vậy còn Tường Luân đâu.
Cô Barbie: vậy Tường Vi có thể nào là. .
1 giọng nữ bỗng vang lên: xin lỗi vì đã nghe lén câu chuyện của các thầy cô nhưng em nghĩ là đã đến lúc nên nói ra sự thật rồi
Mọi người đều nhìn ra hướng vừa phát ra tiếng nói, không thấy ai cả. rồi 1 cô gái bỗng xuất hiện giữa căn phòng. Là Trinh Trúc Lam.
Trúc Lam: Tường Vi chính xác là Công chúa Carey đấy ak. mọi người đáon không sai đâu
Tát cả các thầy cô giáo đang có mặt trong phòng đều há hốc miệng nhìn Trúc Lam
Ht cấp 1: em nói sao hả trịnh tiểu thư
ht cấp 2: em có chắc những gì mình nói không
Trúc Lam: em chắc chắn. và chưa bao h chắc chắn hơn lúc này. Công chúa Carey còn sống và cô ấy chính là Tường Vi. mọi người đừng nhìn em như vậy chứ. em biết được điều này là do vô tình nghe đượccuộc nói chuyện của cô ấy với Hạ Tường Luân
Tất cả mọi người: Tường Luân? thật uk? cậu ấy còn sống sao? em không nói dối chúng tôi chứ. em hãy mau kể lại đi
Trúc Lam: thôi được, truyện là thế này.
—-> Flash back <----Tường Vi (lấy tay bịt miệng): không, không thể nào. nếu đứa bé trong tấm ảnh này là cô Công chúa Carey mà Triết Vũ vẫn thường nhắc tới thì...truyện gì thế này? đứa trẻ này là...nó vẫn còn sống mà...Và trong căn phòng Tường Vi bỗng vang lên 1 giọng nam trầm ấm: "phải. đứa bé gái trong ảnh vẫn còn sống và bây h nó chính là em đấy, Tường Vi ak. em chính là Công chúa Carey mà bọn Triết Vũ vẫn thường nhắc tới----> Flash back <----Tường Vi (lấy tay bịt miệng): không, không thể nào. nếu đứa bé trong tấm ảnh này là cô Công chúa Carey mà Triết Vũ vẫn thường nhắc tới thì...truyện gì thế này? đứa trẻ này là...nó vẫn còn sống mà...
Và trong căn phòng Tường Vi bỗng vang lên 1 giọng nam trầm ấm: "phải. đứa bé gái trong ảnh vẫn còn sống và bây h nó chính là em đấy, Tường Vi ak. em chính là Công chúa Carey mà bọn Triết Vũ vẫn thường nhắc tới"
Tường Vi (ngơ ngác nhìn người con trai vừa xuất hiện ở giữa phòng): Ai vậy? sao lại ở trong phòng tôi
Người con trai từ từ tiến lại chỗ Tường Vi. trong ánh sáng từ chiếc đèn ngủ chiếu hắt ra, Tường Vi nheo mắt nhìn người con trai chằm chằm. Sau 15s bất động, Tường Vi mới thốt được 1 cái tên
Tường Vi: Anh Tường Lâm. Chẳng phải anh đang du học ở bên Mỹ sao? nhưng sao anh lại ở đây? làm thế nào mà anh vào được đây chứ. mà sao anh lại nói với em rằng em là...
Tường Luân (ngắt lời Tường Vi): đừng nói gì cả và hãy nghe anh nói này, Tường Vi. thật ra tên của em là Hạ Tường Vi. còn anh không phải là Hàn Tường Lâm mà là Hạ Tường Luân. em cũng không phải là 1 người bình thường. em là 1 phù thuỷ.
Tường Vi: anh hai, anh đang nói gì vậy. em không hiểu gì cả
Tường Luân (nhìn Tường Vi cười): đã bảo là chỉ cần nghe anh nói thôi mà, em gái. em không hiểu gì vì em đã mất trí nhớ mà. truyện kể ra dài lắm. tóm lại là sau khi anh em ta bị rơi xuống vách núi ở trong khu rừng bí ẩn thì chúng ta vẫn chưa chết.
Tường Vi: nếu em là cái cô Carey mà bọn Triết Vũ vẫn kể và anh là Tường Luân- Thủ lĩnh Ngũ hành thì tại sao rơi trên vách núi cao như vậy mà không chết được chứ. em nghe Triết Vũ và Chấn Thiên kể lại là lúc bị rơi, cả 2 người họ đều đang bị thương nặng mà.
Tường Luân (bất lực): Tường Vi, em không thể để yên cho anh kể hết được hay sao
Tường Vi: úi. sorry. anh kể tiếp đi
Tường Luân: là nhờ Đan Linh đã đóng đinh thời gian trong 5s và em đã nhanh trí dùng sức mạnh của mình để đưa anh và em tới 1 nơi khác. chúng ta không thể trở về ngay vì vết thương của anh rất nặng. lúc anh hồi phục và 3 người chúng ta định trở về thì em vô tình phát hiện ra sự thật về cái chết của bố mẹ. em đã rất đau lòng và muốn trả thù nhưng đó là 1 việc không thể. anh đành lòng phải dùng bùa phép khiến em quên đi toàn bộ kí ức của mình. chúng ta đã đổi tên và sống dưới 1 thân phận mới. tuy nhiên do sức mạnh của em quá lớn nên thỉnh thoảng khi ở trạng thái vô thức em vẫn nhớ về kí ức của mình. thôi được rồi, có nói chắc em cũng cảm thấy khó hiểu. để anh hoá giải phong ấn cho em, em sẽ nhớ lại mọi truyện thôi
----> Flash end <—-
Trúc Lam kết thúc dòng hồi tưởng của mình. tất cả mọi người đang có mặt trong phòng đều sững sờ bất động. vì ngạc nhiên. vì vui sướng. vì hạnh phúc. vì niềm tin, niềm hi vọng quay lại.
Ht khối đại học (nghẹn ngào): Trúc Lam, em hãy giữ kín bí mật này. chắc Carey và Tường Luân có nỗi khổ riêng mới giấu chúng ta. mọi người đang có mặt ởcăn phòng, chắc hẳn mọi người đều biết chúng ta vừa nghe được thông tin quan trọng nhất trong hơn mười năm trở lại đây. Nhưng trước khi suy nghĩ xem chúng ta nên làm gì bây h thì việc quan trọng trước mắt là chúng ta hãy bảo vệ tường vi. không thể để cô ấy bị đuổi khỏi trường được
Vòng thi cuối cùng được thông báo là sẽ tạm hoãn lại sau 1 tuần nữa để các ông thanh tra có thời gian kiểm tra tư cách hs và kiểm tra năng lực của các cá nhân trước khi ra đề. Vì đây là vòng thi kiểm tra kĩ năng tác chiến của các hs trong chiến đấu nên cần phải rất cẩn thận với đề ra. nếu không chu đáo sẽ có những hs phải mất mạng. vậy là các hs quay lại với khoảng thời gian tự do của mình. không còn bị áp lực với đợt sát hạch này. Tường Luân và Tường Vi vẫn âm thầm gặp nhau, trao đổi kế hoạch về việc bảo vệ trường Dracate và các hs. thông qua Tường Luân, Tường Vi đã biết là Trúc Lam và các hiệu trưởng đã phát hiện ra thân phận thật của mình. vì vậy cô có thể thoái mái hơn khi gặp họ. Tường Luân vẫn chưa chịu ra mặt gặp 4 hiệu trưởng. do đó Tường Vi trở thành cầu nối liên lạc bất đắc dĩ giữa mấy người này. và còn bị các hiệu trưởng tận dụng để đi giúp trường giải quyết 1 số việc nữa chứ…
Không thể tin nổi là Âu Triết Vũ và Hàn Tường Vi đang hẹn hò nhau và bây h 2 người đó đang tung tăng nắm tay nhau đi dạo phố. HAi người đó bắt đầu yêu nhau từ khi nào vậy? Có thật không? họ chính thức công khai rồi ak? Ha, T/g đùa đấy. Đừng tin, thật ra câu chuyện như sau:
Tường Vi và Triết Vũ đang ở học viện Thạch An. không phải là đến để gặp Nhược Ninh – bạn Tường Vi đâu ak. bởi cô ấy đã ra nước ngoài rồi mà. Vậy họ đến Học viện Thạch An làm gì? Đơn giản là không hiểu sao dạo gần đây ở trường này xảy ra rất nhiều điều kì quái. Những hs nữ đi học về muộn luôn cảm thấy có người nào đó đi theo ngay sau mình nhưng quay lại thì chẳng thấy có ai và tiếng bước chân lộp cộp cũng dừng. Vậy mà khi quay đi thì tiếng bước chân nặng nề đó lại vang lên. Trong h học thường vang lên tiếng khóc nỉ non, âu sầu, não nề của 1 người con gái. và tất nhiên không ai xác định được nơi phát ra âm thanh kinh dị, nổi da gà đó. Truyện còn chưa dừng ở đây, mỗi sáng sớm tới trường, ở lớp học gần khu nhà cũ của trường, hs lại phát hiện ra những dòng chữ như nhà xác, uất hận, oan hồn, …màu đỏ tươi mà hs rỉ tai nhau là những dòng chữ được viết bằng máu. Vậy là tin đồn học viện Thạch An bị lan truyền khắp Saint Hannee. và học viện Dracate quyết định cử Âu Triết Vũ đi điều tra vụ này và Hàn Tường Vi trên danh nghĩa phải đi theo trợ giúp bằng cách bói quẻ cho Triết Vũ tìm manh mối, chứ thực ra là do mấy ông này quá rõ tài năng của Carey và muốn tận dụng triệt để nguồn nhân lực vừa rẻ vừa giỏi này (như T/g đã đề cập ở trên đó). Thế là Hội trừ ma 2 thành viên ra đời. Âu Triết Vũ và Hàn Tường Vi sẽ cải trang thầy mấy vị thầy cúng, ak nhầm mấy vị trừ ma tới học viện Thạch An giúp quí trường
Triết Vũ và Tường Vi vừa mới rời khỏi phòng hiệu trưởng học viện Thạch An. hai người đã thuyết phục được ông ta hãy để tất cả mọi truyện cho 2 người giải quyết
Tường Vi (e dè): Này, Âu Triết Vũ. cậu bảo xem…uhm…liệu truyện này có phải do ma làm không nhỉ
Triết Vũ (không biểu lộ chút cảm xúc): phải điều tra đã. cũng có thể. mà sao? không phải là cô thấy sợ đấy chứ đầu heo
Tường Vi (nói cứng): mình uk? không đời nào, trên đời này làm gì có ma chứ. mấy truyện đó chỉ có trong tưởng tượng mà thôi. tại sao tôi phải sợ những thứ không có thật chứ? thật là nực cười
Triết Vũ (cười ma mãnh): Vậy hả? coi bộ cô cũng thuộc loại dũng cảm đấy nhỉ? nhưng cô quên truyện phù thuỷ và pháp thuật vốn rất hoang đường mà còn có thật nữa là…
Tường Vi (mặt tái mét): Âu Triết…Triết…Vũ, cậu…cậu…cậu…đừng…có doạ tôi. tôi…tôi…tôi…tôi không sợ đâu
Triết Vũ (cố nhịn cười): Này đầu heo Tường Vi. cô dang toát mồ hôi kìa.
Tường Vi (mặt đỏ bừng): không phải là tôi toát mồ hôi vì sợ đâu
Triết Vũ (nén nở 1 nụ cười rạng ngời): thì tôi đã nói là cô đang sợ đến toát mồ hôi đâu. sao cô đã giải thích rồi
Tường Vi (ấp úng như người bị nói trúng tim đen): uhm, tại vì…tôi…tôi…
Triết Vũ (ngoảnh ra chỗ khác): đừng lo, Hàn Tường Vi. tôi sẽ bảo vệ cô. yên tâm đi. không ai làm hại được cô đâu. tôi thề đấy
Cả hai người mặt cùng đỏ lên 1 lượt. Tường Vi ra vẻ không quan tâm bằng cách lôi bài ra bói. Triết Vũ cũng biết mình đã lỡ lời nên cứ để mặc Tường Vi muốn làm gì thì làm.
Tường Vi: Này Triết Vũ. theo mấy lá bài này thì có vẻ như là…đúng là ngôi trường này đang bị ma ám thật đáy. Linh hồn, sự trả thù, 1 nỗi hối hận muộn màng, 1 sự lưu luyến không thể dứt ra. 1 sự cố gắng trong tuyệt vọng, 1 niềm hi vọng nhỏ nhoi, mơ hồ. và cả 1 sự khao khát mãnh liệt. Nếu như mình đoán không nhầm thì có lẽ là ngay trong trường học này đang có 1 linh hồn vì còn quá lưu luyến với thế giới này, với 1 thứ gì đó và đang cố gắng sửa đổi 1 lỗi lầm, đang nuôi 1 hi vọng mà vẫn chưa thể rời khỏi cuộc sống này.
Triết Vũ: vậy còn sự trả thù thì sao
Tường Vi (nhìn Triết Vũ sợ hãi): Có lẽ không phải chỉ có duy nhất mình con ma đó thôi đâu. có lẽ vẫn còn 1 con nữa. 1 linh hồn đang giận dữ, muốn trả thù cùng 1 khao khát mãnh liệt. 1 con ma thật sự đáng sợ
Triết Vũ: này, có tin được không thế
Tường Vi: êk, Âu Triết Vũ. cậu đừng có xúc phạm tôi cũng như khả năng bói bài của tôi. tôi có thể bói được cả những truyện sẽ xảy ra với chúng ta ngày hôm nay đấy
Triết Vũ (giọng khích bác): vậy cô bói thử đi. bói không đúng thì liệu hồn với tôi
Tường Vi: được thôi. ok luôn. để xem nào…uhm…àk…sao lại thế nhỉ? Này Âu Triết Vũ lạ lắm!
Triết Vũ (nhíu lông mày): Lạ cái gì? bộ cô khùng hả, bà bói ngốc?
Tường Vi (nổi 1 cục tức trên đầu): mở miệng ra là cậu kêu tôi ngốc. tôi cũng biết tức giận hay khó chịu đấy. Nghe nè, theo quẻ, hôm nay là ngày không bình yên với chúng ta đâu. tốt hơn là nên chuẩn bị tâm lí đi. Còn nữa tôi bảo quẻ này lạ là lạ thật chứ bộ. ai thèm bịa ra làm gì. quẻ nói rằng 1 nơi tăm tối bỗng xuát hiện 2 luồng ánh sáng. chắc 2 luồng ánh sáng là ám chỉ chúng ta vậy thì nơi tăm tối với không khí rợn người trong hình vẽ là học viện Thạch An rồi. khi đi hai, trở về ba, 1 người u ám. Kết thúc của ngày hôm nay là máu và cái chết.
Triết Vũ (nhăn mặt): Tường Vi, vậy là sao
Tường Vi (hoảng sợ): tôi không biết. hình như lúc trở về sẽ có người đi theo chúng ta đấy. liệu có phải là cướp không nhỉ (vẫn còn bị ảnh hưởng từ vụ lần trước). Lá bài giải thoát là sự chết chóc, huỷ diệt. Có lẽ ai đó sẽ phải chết…vào ngày hôm nay
Triết Vũ (phẩy tay): vậy hả? chẳng sao. ko quan tâm
Tường Vi (cố gắng giữ bình tĩnh): hay chúng ta về thôi, Triết Vũ. mình có linh cảm không tốt cho lắm. chúng ta hãy quay lại đây vào hôm khác được không
Triết Vũ: không thích, không về. thích thì cô về 1 mình đi, đầu heo
Tường Vi (vẻ mặt miễn cưỡng, bắt đầu ra mồ hôi): không. tôi không về 1 mình đâu. tôi chờ cậu về cùng. đành vậy, hix. àk, mà còn truyện này nữa liên quan đến cậu nè. Vào đêm nay trái tim hoàng tử khẽ rộn lên. 1 niềm hi vọng mới trỗi dậy. sự thật dần được hé mở. cái kết hạnh phúc của truyện cổ tích. Vậy là sao
Triết Vũ: cái gì? cái đó sao lại hỏi tôi? phải hỏi cô mới đúng chứ?…
…Triết Vũ và Tường Vi đang đứng ở khu lớp học gần chỗ nhà cũ của học viện Thạch An – Nơi phát hiện ra những dòng chữ mà bị lũ hs trường này phao tin đồn là viết bằng máu. hôm nay là cuối tuần nên trường học vô cùng vắng vẻ, không thấy bóng người. sau những truyện xảy ra vào dạo gần đây, học viên ở kí túc xá đa phần đều dọn ra ở ngoài hết. ngôi trường càng trở nên vắng vẻ và âm u hẳn. sau khi đi loanh quanh 1 vòng, điều tra lui cả 2 người vẫn chưa phát hiện được ra manh mối gì.
Triết Vũ: hừ, chẳng hiểu mấy vị hiệu trưởng khùng trường mình nghĩ sao mà lại bảo cô đi cùng tôi. dù sao cô cũng là người bình thường mà. sao không để thằng nhóc Đổng Mạnh Ninh đến đây nhỉ? nó có sức mạnh tâm linh, có thể nói chuyện được với các hồn ma. chẳng có ích hơn cô uk
Tường Vi (bực mình): tôi biết là cậu không coi tôi ra gì nhưng tôi không vô tích sự đến nỗi cậu nói. cậu có biết cái quái gì về tôi đâu.
Triết Vũ: cô nổi cáu cái gì chứ? tôi chỉ đang góp ý mà thôi
Tường Vi (giọng nghẹn ngào): huhu…nhưng cậu xúc phạm tôi
Triết Vũ (bối rối): ơ, ukm, xin lỗi cô, Tường Vi. đừng khóc. tôi không cố ý
1 giọng con gái (bỗng vang lên): hai người đừng cãi nhau nữa
Tường Vi (ngó mọi phía, không 1 bóng người): Triết Vũ, cậu có vừa nghe thấy gì không?
Triết Vũ (nhìn Tường Vi): không. mà cô vừa bảo chúng ta đừng cãi nhau nữa đấy hả? sao giọng cô nghe lạ thế
Lại giọng lúc nãy: đừng cãi nhau mà. nếu không 2 người sẽ phải hối hận giống như tôi vậy đó (sau đó là 1 tiếng khóc nức nở)
Tường Vi (mặt cắt không còn giọt máu): gì…gì thế này? ai…ai…ai…ai vậy? xuất hiện đi…đừng…đừng…đừng có mà hù ma người khác như thế
Triết Vũ (cười thích thú): này, không phải cô là hồn ma người ta đồn đấy chứ
Tường Vi (dựng hết cả tóc gáy): cái gì? phải…phải không?
Tường Vi (dựng hết cả tóc gáy): cái gì? phải…phải không?
Giọng cô gái: Này, bạn. đừng sợ. tôi không làm gì bạn đâu. tôi đang ở ngay bên cạnh bạn này. đừng ngó nữa. hai người không nhìn thấy tôi đâu. ko ai nhìn thấy được tôi hết, hức hức…cùng lắm mọi người ở đây chỉ nghe được tiếng tôi khóc thôi. tôi có nói gì họ cũng không nghe được. hai bạn là những người đầu tiên tôi nói chuyện được. hai người là ai vậy. hình như không phải sinh viên trường này
Tường Vi (đã bình tĩnh hơn): uhm, vâng. bọn tôi là học viên Dracate. tôi là Tường Vi còn cậu ấy là Triết Vũ. bọn tôi…
Tường Vi (ra dấu cho Tường Vi im lặng): tại sao bọn tôi phải giới thiệu cho cô biết bọn tôi là ai chứ? chủ nhà đáng lẽ phải giới thiệu trước. không phải sao
Cô gái: ôi thất lễ quá. xin lỗi 2 bạn nha. Tôi là Hoàng Ánh Dương, trước lúc chết tôi là sinh viên của trường này
Tường Vi (đã hết sợ): Hoàng Ánh Dương hả? có phải là cô gái đã chết cách đây 2 tuần không? nghe đồn là bạn bị stress và đã uống thuốc ngủ tự tử phải không
Cô gái: vâng, là tôi đấy. nhưng không phải vì stress mà tôi tự tử đâu
Tường Vi: vậy thì là vì sao
Cô gái: thật ra thì là…
Tại sân bóng rổ khối đại học – Học viện Dracate. hiện nay đang có 2 anh chàng đẹp trai chơi bóng với nhau. anh chàng tóc đỏ, vẻ mặt ngang bướng vừa ném quả bóng vào rổ
Chấn Thiên: thằng Âu Triết Vũ đáng ghét này. đi mà không rủ bọn mình đi cùng. đáng ghét. cả nhỏ đầu heo nữa. y như ngày trước ấy. lúc nào Carey và Triết Vũ cũng lén đi chơi với nhau và bỏ mặc tớ ở nhà. bực thật, cảm giác mình giống như người thừa, bị bỏ rơi vậy. dám cá h này, 12 đứa nó đang hẹn hò nhau lắm. được lắm, đợi xem. lúc về sẽ biết tay Giang Chấn Thiên này
Tử Khiêm: không, tớ không tin là Vũ đã quên được Công chúa Carey đâu.
Chấn Thiên: uk, thì vì không quên được Carey nên chắc cậu ta sẽ thích nhỏ đầu heo
Tử Khiêm: gì vậy? tại sao? tớ không hiểu
Chấn Thiên: vì…Cái cô Hàn Tường Vi đó thật sự giống Carey 1 cách không ngờ nổi. Kể cả cái tính không thích bị người khác coi thường. Tường Vi (2 mắt tròn xoe): gì cơ? vì người yêu cô chết nên cô cũng muốn đi theo hả
Ánh Dương: uhm, …có thể nói là vậy
Tường Vi quay sang nhìn Triết Vũ, ánh mắt như muốn nói: “coi bộ cô này điên rồi”. Triết Vũ cũng nhìn Tường Vi vẻ mặt như muốn bảo: “thần kinh không bình thường”
Ánh Dương: Mà 2 bạn vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao 2 người lại nghe được tiếng của tôi? 2 người rất đặc biệt
Triết Vũ: thì bọn tôi là hội trừ ma tất nhiên sẽ nghe thấy ma nói rồi. đùa thôi. tôi cũng chưa bao h nghĩ là mình có khả năng nói chuyện với ma. ak, vậy tiếng khóc mà mấy sinh viên ở đây thường nghe thấy đúng là của cô đấy hả? nhưng cô lại đi theo các sinh viên thế
Ánh Dương: không. ko phải tôi mà là bạn trai tôi đó
Tường Vi: bạn trai cô? ý cô nói là hồn ma của anh ta hả
Ánh Dương: vâng, vì lúc còn sống anh ấy từng hứa là sẽ luôn đến đón tôi lúc tan học…hôm đó chúng tôi cãi nhau vì vài điều hiểu lầm. tôi cứ nghĩ là anh ấy đang bắt cá hai tay, thé là tôi muốn chia tay. Mặc dù anh ấy đã giải thích rất nhiều nhưng tôi đã không nghe. con gái ích kỉ lắm. chắc cô cũng hiểu tôi phải không Tường Vi? cô cũng là con gái chắc cô cũng đã có lần như tôi. luôn muốn giữ người đó ở bên mình. chỉ yêu có 1 mình người đó. và khi phát hiện ra tất cả không như những gì mình đã nghĩ, niềm tin sụp đổ thì sẽ cố gắng bảo vệ chút cái tự trọng còn sót lại ở mình. không muốn cho cơ hội vì sợ sẽ tiếp tục tin và bị lừa dối. tôi…rồi anh ấy bị tai nạn và đột ngột qua đời, hức hức…tôi rất hối hận
Triết Vũ: vậy linh hồn của cả 2 người đều ở đây hả? nhưng sao không gặp nhau nói chuyện đi
Ánh Dương: tôi không thể ra khỏi đây được, đã thử mấy lần nhưng đều chưa ra được khỏi cổng trường đã bị giật ngược lại vào bên trong
Triết Vũ: vì vậy cô đã gây ra những truyện kì lạ trong trường phải không? nhưng xem ra bạn trai cô lại không phát hiện ra.
Tường Vi: vậy bọn mình giúp họ đi Vũ
Nói rồi Tường Vi kéo Triết Vũ ra phía cổng trường
Triết Vũ: Những hồn ma đều không biết là mình đã chết. Họ vẫn đi lại giữa dòng đời tấp nập, bon chen này. Họ chỉ nhìn thấy những gì họ muốn, nên họ không hề hay biết thực ra mình đã chết lâu rồi
Tường Vi: Cái gì cơ? ý cậu là cô gái tên Ánh Dương đó…
Triết Vũ: tôi không biết nhưng theo tôi cô ta có lẽ là…
Câu nói của Triết Vũ bị phá ngang bởi tiếng thét của Tường Vi.
Triết Vũ (hốt hoảng): sao thế. đầu heo
Tường Vi (giọng hoảng sợ cực độ): đau quá, Triết Vũ ơi, có ai đó đang bóp chặt vai tớ. đau lắm
Triết Vũ (hoang mang): nhưng ở đây ngoài tôi và cô đâu còn ai, chẳng lẽ… (lửa bùng cháy ở bàn tay trái)…Tường Vi lại đây
Tường Vi: không…không ra được
Triết Vũ (lao đến chỗ Tường Vi, ôm chầm cô bạn): được rồi, không sao đâu. đã có tôi ở bên cạnh cô mà
1 giọng nói con trai vang lên (sặc mùi phẫn nỗ và tức giận): bỏ bạn gái tao ra. mày đừng có chạm vào cô ấy
Triết Vũ: chẳng lẽ ngươi là bạn trai của Hoàng ÁNh Dương hả
Giọng con trai: đúng, là ta. mau bỏ bạn gái ta ra
Triết Vũ: ngươi tỉnh lại đi. nhin kĩ xem cô gái này là ai. không phải là Hoàng Ánh Dương của anh đâu
Triết Vũ chưa nói hết câu thì thấy Tường Vi bị 1 lực kéo nào đó giật khỏi tay mình. Tường Vi mặt tái đi vì sợ, 2 tay có những vết thâm tín xuất hiện. Triết Vũ khá bối rối. cậu không biết phải làm gì. cậu không nhìn thấy hắn ta nên không thể tấn công hắn. mà nếu ra đòn lung tung thì người bị thương sẽ là Hàn Tường Vi. Triết Vũ nhìn Tường Vi lo lắng. Tường Vi không hiểu sao bỗng bay lơ lửng ở trên không, nhìn mặt cô nàng không còn chút sức sống. lúc Tường Vi trở lại mặt đất thì đang trong tình trạng bất tỉnh. có lẽ là do sợ quá nên ngất đi.
Tường Vi nhìn Tường Vi nằm sõng soài trên mặt đất thì lửa tức giận cháy hùn hụt trong lòng
Triết Vũ (giọng lạnh như băng): anh nghĩ như vậy là chứng tỏ anh yêu bạn gái của mình uk? thật là nực cười, ngay cả bạn gái của mình cũng nhận không ra mà còn kêu yêu người ta. Nói cho mà nghe, cô gái đó tên Tường Vi, là bạn gái của tôi. còn anh thì đã chết rồi, sao vẫn cứ vương vấn về 1 mối tình trước lúc chết mà không thể siêu thoát nổi thế
Giọn con trai hét lên đầy đau khổ: không, không thể như thế được. tại sao tôi lại chết. ko. không phải. cô ấy là Ánh Dương
Triết Vũ: có thể nhìn đầu heo giống bạn gái của anh nhưng chắc chắn cô ấy không phaỉ bạn gái của anh đâu. bạn gaí của anh thật ra cũng đã tự tử sau đám tang của anh. tôi biết anh rất yêu cô ấy nên mới không đành lòng ra đi, vẫn cố gắng ở lại bảo vệ cô ấy. nhưng h không cần nữa rồi, hãy đi đi. buông tay ra nào. bnạ gái anh đang chờ anh ở trên đó
Triết Vũ vừa nói xong thì 1 vầng ánh sáng xuất hiện.
giọng con trai lo lắng: nếu tôi bước qua đó, tôi sẽ có thể gặp Ánh Dương phải không?.
Triết Vũ: tôi không biết, tôi chưa từng bước qua đó nên không thể nói trước điều gì. anh hãy làm theo những gì trái tim mách bảo
Giọng con trai: vậy thì tôi biết phải làm gì rồi
Sau mấy giây yên lặng đó, Triết Vũ thấy vầng sáng cứ nhạt dần rồi biến mất hẳn. Triết Vũ quay qua nhìn Tường Vi: “chúng ta sẽ không giống họ phải không? cô đừng bao h rời xa tôi nhé, cũng đừng hiểu lầm tôi vì bất cứ truyện gì. phải tin tôi đó, và tôi cũng sẽ luôn tin cô, đầu heo ak. tôi sẽ quên Carey, hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi hứa là tôi sẽ quên được. và tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô”. rồi Triết Vũ cõng Tường Vi vào phía trong sân trường. Giọng con gái vang lên ở phía trước mặt: “anh ấy sao rồi. còn Tường Vi bị sao vậy?”Triết Vũ thả Tường Vi xuống nằm cạnh gốc cây
Triết Vũ: thôi đi, đừng giả vờ nữa. ngươi là ai?
Ánh Dương: bạn nói gì lạ thế. mình là Ánh Dương mà
Triết Vũ (mặt lạnh tanh): tưởng ta không biết sao? thật ra linh hồn của Hoàng Ánh Dương đã siêu thoát ngay sau cái chết của cô ta rồi. ngươi là ai? sao lại mạo danh Ánh Dương đẻ tiếp cận bọn ta
Ánh Dương (giọng lạnh lùng): quả không hổ danh là Hoàng tử trí tuệ Âu Triết Vũ. rất thông minh. thôi được, có nói ra cũng chẳng chết ai. ta phục mệnh chủ nhân đến giết ngươi. Và cứ yên tâm đi, hôm nay không chỉ có mình ngươi phải bỏ mạng ở đây đâu. con bé xinh đẹp này cũng sẽ được ta cho phép đi cùng ngươi về cõi âm ti
Triết Vũ (khẽ nhếch mép cười): lại là KingDevil ak. hết trò rồi sao mà lại đi cử 1 người như ngươi đến giết ta
Nói rồi cả người Triết Vũ bỗng cháy hừng hực, lửa cháy rất toảtong thoáng chốc, dưới sức nóng của lửa, 1 ngươi dáng nhỏ bé bỗng xuất hiện. Bộ mặt dài như cái bơm. chiếc răng vẩu chìa ra nhìn y như 1 con thỏ. người gì mà lùn như 1 đứa trẻ 8 tuổi. dáng người bà ta gợi tg nhớ tới 1 hộp sữa ông thọ. khuôn mặt toàn tàn nhang và tàn nhang. đúng là 1 sắc đẹp”ma chê quỷ hờn”, không thể nào kiếm nổi trên thế gian này. Triết Vũ nhanh chóng dùng pháp thuật tấn công bà ta. Bà ta vất vả né tránh.
Mụ lùn: sao ngươi lại mạnh như vậy chứ
Triết Vũ: mới thế mà đã kêu mạnh rồi sao? coi bộ ngươi quá kém cỏi thôi. các ngươi tưởng trước đây ta đã dùng hết sức mình chiến đấu với bọn chông’ đối các người sao? không hề, đừng mộng tượng như vậy. nào, chẳmg phải bà muốn giết tôi sao? mau tấn công tôi đi chứ
Mụ lùn: cứ đợi đấy. ta không ngu đâu. đợi lần sau mà xem, nếu để ta gặp lại ngươi ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây đoa Âu Triết Vũ.
Nói xong mụ ta biến mất. Triết Vũ cười khuẩy đi đến chỗ Tường Vi nâng cô bạn lên. đúng lúc đó thì Tường Vi cựa mình, tỉnh dậy
Tường Vi: Triết Vũ, sao đầu mình quay quay thế này nhỉ? truyện gì đã xảy ra với mình thế
Triết Vũ (cười dịu dàng): không sao đâu. mọi truyện đều ổn, cô mệt quá nên mới bị ngất thôi. cả 2 người đó đều siêu thoát hết rồi, không cần phải lo lắng nữa. chúng ta về thôi.
Trên con đường trở về Học viện Dracate
Tường Vi: vậy mọi truyện diễn ra như thế nào vậy, Triết Vũ? Rột…rột…rột…ák, xin lỗi
Triết Vũ (mỉm cười): Xin lỗi gì tôi chứ? cô phải xin lỗi cái dạ dày của mình kìa. mà muộn rồi, chắc cũng chẳng còn quán ăn nào mở cửa đau nhỉ? vậy về đi, tôi sẽ nấu cái gì đó cho cô
Tường Vi: cậu uk?
Triết Vũ: yên tâm đi, không đau bụng đâu mà lo.
Tường Vi không ngờ rằng Âu Triết Vũ lại nấu ăn ngon như vậy và càng không thể ngờ rằng trong phòng của Triết Vũ có hẳn cả bếp. tuy nhiên cái màn”muốn ăn thì lăn vào bếp”của Âu Triết Vũ cũng giúp cô tỉnh táo lại. Triết Vũ vẫn cứ là Hoàng tử Ác ma như ngày nào. không chịu đối xử tốt với ai cho trọn vẹn. tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên trong 13 năm nay cô mới có thể cười thoải mái như thế. Tường Vi trở về phòng và cô bỗng giật mình khi 1 tiếng nói cất lên trong phòng cô: “làm gì thì làm nhưng đừng có quên nhiệm vụ của mình đấy. và cũng đừng đến gần nó nhiều quá nếu không muốn bị Âu Triết Vũ nhận ra. hiểu không?”Tường Vi phì cười: “hoá ra đi hai về ba là thế này đấy hả? đừng lo, em không để Triết Vũ phát hiện ra đâu. “Bóng đen tiến lại gần Tường Vi: “anh có tin mới cho em nè, Dyland…”
Bóng đen tiến lại gần Tường Vi: “anh có tin mới cho em nè, Dyland…”Tường Luân nói cái gì đó mà tg nghe không rõ lắm. chỉ biết là 1 lúc sau thì thấy Tường Vi sửng sốt: “anh nói thật chứ. nhớ ra rồi, chiều nay em bị ngất đi và sức mạnh cũng suy giảm đáng kể. có lẽ lúc đó chính là lúc là lúc anh ấy bị thương. chả trách sao em lại bị vậy”- Thiên Dã, cậu bảo sao? Hôm qua trong lúc thi hành nhiệm vụ, anh Dyland đã bị thương hả? và có 2 người trong đội anh ấy đã…đã chết uk? – Kì Bình sửng sốt
- Uhm…theo như mình được biết thì bên cạnh xác của 2 người đó còn có 1 dòng chữ viết bằng máu CÁCH GIẢI THOÁT DUY NHẤT – Thiên Dã trầm ngâm
- Cách giải thoát duy nhất là cái chết uk? tớ không hiểu gì cả. – Vô Kị nhíu mày
- Vụ này có vẻ giống vụ lần trước. Nhóm đi làm nhiệm vụ cũng bị sát hại, hiện trường để lại cũng có 1 dòng chữ KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC. nhưng điều kì lạ ở đây là tại sao ngay cả 1 người mạnh như Dyland cũng bị đánh bại vậy? đối phương là ai mà có sức mạnh ghê gớm như vậy chứ – Chí Kiệt gãi gãi cái cằm
- Mấy hôm nữa Dyland sẽ về trường để điều trị và tịnh dưỡng. lúc đấy hãy hỏi anh ấy chứ đừng có đoán già đoán non nữa. ơ, Chấn Thiên. ek, đi đâu vậy
Chấn Thiên đang chạy thục mạng vội phanh lại
- Thiên Dã? ! có gì không nói. nói chuyện sau đi. tôi đang vội lắm
- Có gì mà chú mày cuống lên thế? – Chí Kiệt tò mò
- Có tin về Carey. có lẽ cô ấy còn sống – Chấn Thiên nói gấp
Cả 4 cái mồm như cùng đồng thanh: “Cái gì? thật không? sao biết?”. Chấn Thiên đành cố gắng kể tóm tắt truyện đã xảy ra vào tối qua
- Lúc đó bọn này đang ở trong phòng Triết Vũ thì có tiếng gõ cửa. ra mở cửa thì không thấy ai ngoài 1 hộp quà. mở ra bên trong thấy đầy sao giấy và còn kèm theo 1tấm thiệp màu tím nhạt
- Vậy thì sao? vậy thì lên quan gì tới tin Công chúa còn sống? – Thiên Dã cuống cả lên. không còn giống Thiên Dã hằng ngày nữa
- Trong tấm thiệp đó có ghi như sau:
Lời cầu nguyện xưa chàng còn nhớ?
Khúc nguyện cầu dành riêng cho em
Em sẽ mãi là đoá hoa bé nhỏ
Níu giữ chân chàng mãi không xa
- C…CAR…EY…Y…Y!!! đúng là Công chúa rồi – Thiên Dã mặt tái đi
- Gì chứ. tớ không hiểu. sao cậu biết đó là Công chúa Carey? – Kì Bình mặt ngẩn ngơ
- Thực ra thì đó là 1 câu chuyện hồi còn bé, mọi người hẳn đều biết Carey giỏi thế nào. cô ấy trời không sợ, đất không sợ nhưng chỉ có 2 người khiến cô ấy bị khuất phục. 1 là người anh trai cô ấy hằng kính yêu – Hạ Tường Luân. và 2 là những hồn ma. cô ấy rất sợ ma. sợ đến kì lạ. có thể nói là cô ấy sợ ma 1 cách không bình thường. chưa từng thấy ai trên đời này lại sợ ma như cô ấy. chỉ cần nghe truyện ma cũng đủ khiến Carey mấy tháng trời bị ám ảnh không ngủ được. Vào ngày Halloween, cô ấy không dám ra khỏi nhà. và thế là Triết Vũ và Chấn Thiên quyết định trọc cô ấy 1 chút, coi như là để trả thù những lúc cô nàng khủng bố 2 chàng. các cậu từng gặp Carey vài lần rồi nhỉ? trong mấy buổi tiệc của các gia tộc danh giá
- Công chúa ác ma. mình chưa từng gặp ai mà nghịch ngợm và đáng sợ như thế – Kì Bình nhớ lại
- Ukm, các cậu mới bị cô ấy bắt nạt có vài lần còn chưa chịu nổi thì hỏi sao bọn Triết Vũ và Chấn Thiên bị hành hạ như cơm bữa lại không tận dụng cơ hội ngàn năm có một này để trả thù. và kế hoạch đặt ra là 2 người Triết Vũ và Chấn Thiên sẽ đóng giả làm ma và xuất hiện trước mặt Carey hù chơi. và Carey đúng là đã hoảng sợ. nhưng không ngờ, carey sợ đến độ bị ngất đi. bọn tôi phải đưa cô ấy vào viện cấp cứu. Hôn mê mất tiếng đồng hồ mới tỉnh lại. Triết Vũ và Chấn Thiên rất hối hận. Carey sau khi biết được sự thật đã không thèm nói chuyện với 2 đứa nó cả tháng trời. cô ấy giận. và Triết Vũ đã sáng tác hẳn 1 bài hát để xin lỗi Carey. chắc các cậu đều biết Âu Triết Vũ là 1 thien tài âm nhạc nhỉ. chính nhờ vụ này mà tài năng của Triết Vũ mới được phát hiện đó. Ca khúc đầu tay của Triết Vũ tên là Khúc nguyện cầu.
- Khúc nguyện cầu? mình rất thích ca khúc này. hoá ra đó là sáng tác của Âu Triết Vũ uk?
- Uk, là của Âu Triết Vũ dành tặng riêng Công chúa Carey. điều này ngoài 6 người bọn mình ra – anh Tường Luân, Dyland, Carey, Triết Vũ, Chấn Thiên và mình- Và h có thêm 3 cậu thì không còn ai biết truyện này cả
- Nói vậy thì đúng là Công chúa Carey còn sống rồi – Chí Kiệt mặt sáng lên trông thấy – Người đẹp của mình vẫn còn sống uk? có mơ cũng không nổi. vậy còn anh Tường Luân thì sao
- Đúng vậy, còn anh ấy nữa. nếu carey còn sống thì có lẽ anh Tường Luân cũng còn sống. vậy sao cả 2 người đó không chịu xuất hiện, nguyên nhân là gì? – Vô Kị đăm chiêu – lẽ nào 2 người họ định…
Tại căn phòng phía dưới trường Dracate. Cô gái khả ái và vô cùng xinh đẹp, diễm lệ Đan Linh nhìn Tường Luân không chớp mắt
Đan Linh: anh nói gì cơ, Tường Luân. em nghe không rõ.
Tường Luân: kìa, Đan Linh. em đừng như thế mà
Đan Linh (hét ầm lên): anh có bị làm sao không thế Hạ Tường Luân? anh đã gây ra truyện gì thế này. nếu việc Carey còn sống đến tai bọn chống đối học viện thì sao đây? và rồi họ sẽ biết cả anh và Carey còn sống. Carey bây h chính là Hàn Tường Vi. anh muốn con bé gặp nguy hiểm hả
Tường Luân (mỉm cười): Đan Linh, nhìn em kìa. em lo lắng quá rồi đấy. anh bảo Tường Vi ra mặt cũng có lí do cả mà.
Đan Linh (nhíu mày): chẳng lẽ anh muốn thăm dò xem ai là nội gián của trường chúng ta uk
Tường Luân (gật đầu, cười): em ngày càng thông minh đấy nhỉ, Đan Linh. h đã hiểu ngay được ý của anh rồi
Đan Linh (tức giận): ya, cái anh này, ý anh là gì thế hả. ám chỉ em ngu phải không. anh muốn chết ak. vâng, em ngu, anh không hài lòng thì sao lại còn…
Tường Luân (ôm Đan Linh vào lòng): nhưng biết sao được, anh lại thích kiểu con gái dại khờ như em mới khổ chứ. em thông minh cũng được, ngốc cũng được. anh vẫn sẽ mãi chỉ yêu mình em. Hạ Tường Luân sẽ chỉ có mình Phạm Đan Linh mà thôi.
Đan Linh (đỏ bừng mặt): anh nói gì thế. ai thèm yêu anh chứ. yêu anh khổ lắm. em không yêu anh đâu
Tường Luân (ôm chặt Đan Linh hơn): em dám nói lần nữa không. em hư nhỉ. dám nói yêu anh là khổ hả. thế thì cả cuộc đời của em khổ rồi. bởi vì không có ai dám yêu em đâu, ngoai trừ anh thôi. vì vậy em hãy quen với số phận bất hạnh đó của mình đi. nhớ là ngoài anh ra, em không được yêu ai khác đâu đấy
Đan Linh (mặt tiếp tục đỏ hơn): em biết rồi. em chỉ yêu mình anh Tường Luân thôi mà.
Ngược lại ở 1 nơi khác vào lúc này đang có 1 anh chàng vô cùng khổ sở với những gì đã xảy ra. Triết Vũ thật sự không biết phải làm gì lúc này. “tại sao chứ. tại sao lại đúng vào lúc này chứ hả Carey. mình đã chờ cậu 13 năm, tại sao cậu không trở về sớm hơn lại quay trở về đúng lúc này, khi tớ quyết định quên cậu để cho mình 1 cơ hội đến với người khác. tớ phải làm sao bây h. tớ vẫn nhớ lời hứa ngày xưa giữa bọn mình nhưng cậu biết không, với tớ bây h, đầu heo rất quan trọng. nói với tớ đi, tớ nên làm gì vào lúc này hả Carey.
tạm thời hãy theo dõi câu chuyện qua lời kể của tường vi naz.
aizzzzzzzzzz mệt quá! đôi khi mình tự hỏi là liệu anh hai của mình có bị làm sao không nữa. tại sao tự dưng lại muón mình xuất hiện dưới thân phận của Carey chứ. mà cũng không hiểu nổi tại sao mình lại đồng ý với cái ý kiến dở hơi này của anh Tường Luân nữa. ặc. mình cũng điên rồi. có lẽ là mình muốn nhắc nhở Triết Vũ về cô bé ngày xưa chăng? vì sợ Triết Vũ sẽ quên mất cô bạn thuở nhỏ Carey uk? hay là sợ Triết Vũ sẽ thích người khác và quên mình, quên cả lời hứa ngày đó? ôi, không nghĩ nữa, đau đầu quá đi. ngày mai là vòng sát hạch cuối cùng rồi. cầu trời khấn phật cho con tai qua nạn khỏi, qua cửa trót lọt. được vậy con xin đội ơn các vị. con sẽ cúng cả 1 quả chuối xanh, ak nhầm 1 nải chuối xanh cho các vị chia nhau đánh chén
- Maruvi, cô còn làm gì ở đây vậy. sao không mau đến lớp đi, muộn rồi kìa – không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là của lão Chấn Thiên rồi. chỉ có thằng cha này mới gọi mình bằng cái tên kì cục như thế thôi. ko hiểu sao từ hôm qua đến h, hắn ăn nhầm đồ ôi thiu ở đâu mà mê sảng gọi mình bằng cái tên Maruvi nữa
- Giang Chấn Thiên, cậu gọi ai là Maruvi hả? – Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt củ tỏi. đừng ai nghĩ hắn là bạn thân thuở nhỏ của tôi mà tôi tha cho nhé. lầm to. đợi đấy mà xem, ngày mai cậu sẽ đến với cuộc sát hạch dưới hình dạng 1 con heo cho coi.
- Thì gọi cô chứ còn ai nữa, đầu heo. mà cô có biết Maruvi có nghĩa là gì không – Chấn Thiên cười ranh ma. tên này có 1 đặc điểm rất giống Triết Vũ đó là đểu như nhau. mà đúng hơn là chỉ đểu với mỗi mình tôi. từ ngày xưa đã thế rồi. nhưng tên Giang Chấn Thiên này thì bộp chộp và thiếu chín chắn hơn Âu Triết Vũ. tóm lại là hắn vẫn thua xa Triết Vũ của tôi
- Giỡn hoài. cậu nghĩ tôi ngốc lắm đấy ak mà không biết cậu gọi tên Maruvi với ý nghĩa gì. ghép giữa Maruko và Tường Vi chứ gì. – Nhìn mặt thằng bé kìa. đang shock hả em? đừng tưởng chị là con bé ngốc nghếch ngày xưa nha. bị gọi là Chaikorey mà không biết gì thằng em đang đá xoáy chị. Chaiko em gái Chai- en và Carey. hừ, nghĩ h vẫn còn nổi 1 cục tức nè. lúc đó mình còn ngây thơ khen đó là cái tên hay và cứ yêu cầu mọi người gọi mình bằng cái tên đáng ghét đó nữa. ặc ặc.
- Ôi, honey của anh cũng thông minh nhỉ. ko còn là đầu heo ngày nào nữa rồi – Tên Giang Chấn Thiên làm bộ mặt mếu máo. còn tôi làm động tác muốn ói. thằng bé chưng hửng thấy rõ – Này, Maruvi cô…- Tự nhiên thấy mắt hắn tối lại, cả bản mặt sa sầm tôi có hơi hoảng
- Này, Giang Chấn Thiên. sao cậu lại nhìn tôi như thế
- Cô…cô…thật sự là rất giống…mà đầu heo này, cô thích ai chưa – Hơ tự dưng hỏi câu”cô thích ai chưa”, tên này vô duyên thật
- Tôi đã thích ai chưa thì liên quan gì tới cậu mà hỏi – Tôi nhìn hắn đăm chiêu. Chấn Thiên có vẻ bối rối
- Không, chẳng liên quan gì tới tôi, tò mò thì hỏi thôi. ko thích thì không cần phải trả lời đâu. – Hắn quay mặt ra chỗ khác tránh ánh nhìn soi mói của tôi
- Tôi có rồi. tôi thích 1 người rồi. – Tự dưng buột miệng tôi lại đi khai ra. mình rõ là hâm mà. phải gọi số bệnh viện tâm thần đặt chỗ trước thôi. Chấn Thiên có vẻ ngỡ ngàng nhưng không có vẻ ngạc nhiên
- Uk, tất nhiên 1 cô gái xinh đẹp như cậu phải có người yêu rồi. hình như tôi hỏi thừa – mặt Chấn Thiên thoáng tái đi. tên này hôm nay lạ lắm
- Thật ra có truyện gì phải không? – Tôi hồi hộp nhìn hắn
- không, không có gì hết – Chấn Thiên vẫn không chịu (không dám) nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói. – mà thôi tôi đi đây. không muộn mất
- Khoan đã. đừng đi vội. tôi biết cậu hỏi tôi câu hỏi này là có mục đích. mau nói ra đi. cậu có truyện gì phải không? – Tôi gằn từng tiếng một. chắc chắn phải có truyện gì đó không ổn.
- Là Âu Triết Vũ phải không? – Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. có gì trong mắt hắn bảo tôi là hãy lắc đầu, hãy phủ nhận
- Gì cơ? – Tôi đơ trong 2s
- Có phải người cô thích là Triết Vũ không? – Hắn nhìn tôi như muốn thiêu cháy người ta luôn ấy. tên này đúng là mấy hôm nay ăn nhầm phải đồ hỏng mà
- Tôi…tôi…- Tại sao mình lại ấp úng và lúng túng thế này chứ
- Từ bỏ đi. – Hắn nói lạnh lùng
- Hả? – Tôi há hốc miệng. cái thằng này…
- Tôi bảo cô từ bỏ đi, kẻo người bị tổn thương sẽ là cô đấy. cô không biết là Triết Vũ chỉ thích có mình Careyhay sao? mãi mãi nó sẽ không thay đổi tình cảm đó đâu. cô nên quên nó đi thì hơn. mà nói cho cô biết luôn. cô rất giống, thật sự rất giống Carey. nhiều khi cũng ngốc nghếch như cô ấy. có lẽ vì vậy mà Triết Vũ dạo này mới quan tâm cô như vậy. đừng ảo tưởng là Triết Vũ có tình cảm với cô. hiểu không hả. nó đang không biết cô là Carey hay Tường Vi đâu. nó có lẽ muốn thông qua cô mà quên đi hình ảnh Công chúa thôi. cô sẽ chỉ là cái bóng, là người thế vai của Carey thôi, đồ ngốc ak. quên đi và rời khỏi trường này đi.
- Tôi…tôi không thể. đúng, người tôi thích là Triết Vũ nhưng…
- Tôi…tôi không thể. đúng, người mình thích là Triết Vũ nhưng…
- Triết Vũ sẽ không chấp nhận cô đâu. đặc biệt là khi bây h nó phát hiện ra Carey còn sống, nó sẽ không đáp trả tình cảm của cô đâu. rời khỏi đay đi trước khi cô lún quá sâu vào mối tình không có kết thúc tốt đẹp này.
- Chấn Thiên, tôi…- Chấn Thiên nói đúng. Triết Vũ dạo gần đây quan tâm mình là vì Carey hay Tường Vi? nếu chọn lựa, cậu ấy sẽ chọn Carey sắc sảo hay chọn Tường Vi ngờ nghệch. giữa tôi của quá khứ và tôi của bây h, câu ấy thích con người nào hơn. đều là tôi nhưng lại là 2 con người khác nhau. có lẽ Chấn Thiên nói đúng. có lẽ Triết Vũ chỉ muốn thông qua Hàn Tường Vi mà quên đi Carey. hà nếu thật vậy thì đau khổ quá nhỉ? muốn thông qua tôi để quên đi tôi. mà nếu được làm người thế vai đã tốt. Triết Vũ còn chưa có nói gì về việc có thích tôi – Hàn Tường Vi cơ mà. Chấn Thiên này, cậu lo xa quá rồi. Carey hay Tường Vi đều là một. chỉ là một, vì vậy dù Triết Vũ thích ai thì cũng chẳng sao. ít nhất là lúc này cũng chưa sao.
Hôm nay là vòng thi cuối. qua vòng thi này, đợt sát hạch sẽ kết thúc. thật là mệt mỏi. chẳng hiểu sao suốt từ hom qua tới h, âu Triết Vũ cứ tránh mặt tôi suốt. hình như việc Carey có thể còn sống làm cậu ấy bị hoang mang thì phải. và cậu ấy đang tránh xa tất cả các bạn nữ có thể. có vẻ như Âu Triết Vũ sợ nếu Carey xuất hiện sẽ hiểu lầm cậu ấy chăng? ôi trời. mà quay lại với phần thi cuối của bọn tôi. Bọn tôi được yêu cầu là sẽ thực hiện 1 nhiệm vụ (không thể trốn được, vì lớp tôi là lớp chọn mà. nên yêu cầu của vòng thi cuối rất cao, rất khó. mà mình cá là lão Black chính là người nghĩ ra đề thi này. tính cái lão này thật sự đúng là rất khó chịu. cả tuần vừa qua, lão luôn tim cách làm bẽ mặt mình nhất có thể. chê mình không có tài cán gì cũng chẳng xinh đẹp, gia đình không giàu có, chắc chỉ là 1 gia đình hạng xoàng, kém cỏi. thân cô thế cô mình đành ngậm ngùi, không dám cãi lại. hừ, để anh Tường Luân mà nghe thấy lão chỉ trích gia tộc nhà mình thế xem, chắc lão sẽ hối hận vì đã đến trường Dracate làm thanh tra thôi. Mà thôi, cái lão có mắt không thấy núi Thái Sơn như lão ta thì nhắc làm gì cho tốn nước bọt. Bọn mình được chia thành các nhóm tham gia thực hiện các nhiệm vụ khác nhau. hức, xui xẻo làm sao mình và Triết Vũ lại không được cùng 1 đội. Chán quá đi mất. haizzzzzzzzz. mỗi nhóm sẽ có 2 thành viên và 1 người năm 2 đi theo hỗ trợ, giúp đỡ những lúc cần thiết
SƠ ĐỒ PHÂN NHÓM THAM GIA THỰC HIỆN NHIỆM VỤ VÒNG BA
Nhóm 1: Âu Triết Vũ + Giai Đình (sao lại là cô ta chứ. mình nghi ngờ về độ công bằng, chính xác và trung thực của kết quả bốc thăm). hỗ trợ là Đường Chí Kiệt
Nhóm 2: Giang Chấn Thiên + Trịnh Trúc Lam. nhóm này coi bộ khó naz. hai anh chị nhà này thì như nước với lửa, như chó với mèo. chỉ tội nghiệp anh Thiên Dã đi theo hỗ trợ khổ
Nhóm 3: Trần Tử Khiêm + Lana. nhóm này sẽ nhận được sự giúp đỡ của Lăng Vô Kị
Và cuối cùng là nhóm của tôi. tập hợp của 1 lũ kém cỏi. đối tác là 1 kẻ vô danh tiểu tốt, tôi còn chưa bao h biết đến sự tồn tại của hắn cơ, mặc dù hắn là bạn cùng lớp của tôi 100%. tên hắn là Thế Trung. may phước sao tôi còn bị tên ngốc Đỗ Kì Bình theo ám quẻ nữa chứ. tuy hắn là 1 người rất giỏi nhưng so với các thành viên trong Hội hs, hắn là kẻ kém nhất, hix. mà thôi ít nhất cũng không phải là 1 kẻ vô danh nào nữa là đội ơn Chúa rồi. Thế tôi mới bảo kết quả bốc thăm rõ ràng có vấn đề, nhìn sơ qua cũng biết tình thế thật sự bất lợi cho tôi. ôi má ơi, help me! không biết yêu cầu của các nhóm khác thế nào chứ nhiệm vụ của nhóm chúng tôi đúng là có mơ cũng không ngờ nổi. truy tìm manh mối của Lynxia Queen. nghe nói dạo gần đây, cô ta thường xuất hiện ở tp Saint Hannee này. và chúng tôi cần phải điều tra xem cô ta xuất hiện để làm gì. Ôi, Chúa ơi. Người ưu đãi con quá. Đến sinh viên năm3 còn chưa thể thực hiện được nhiệm vụ này mà…giết con đi còn hơn. Và thế là 3 người bọn tôi rời khỏi Học viện Dracate. chúng tôi đi tới ngôi làng pháp thuật (nơi tập trung rất nhiều phù thuỷ cũng như quán bán các đồ dùng, nguyên liệu pha chế ma dược, tốm lại là tất cả cái gì có thể liên quan đến pháp thuật). tôi đã từng đến nơi này hồi còn nhớ, rất nhiều lần cùng Triết Vũ nên cũng không cảm thấy quá bỡ ngỡ với những gì đang diễn ra trước mắt. Cả 2 tiếng đồng hồ đi hỏi loanh quanh đều chỉ nhận được những cái lắc đầu không biết. đang vô cùng chán nản thì tên Thế Trung nhìn tôi nói
“hay tụi mình vào cái quán kia uống chút nước và nghỉ ngơi đi. cậu có vẻ mật đấy”- Hắn nói. tôi nhìn thấy cái quán hắn chỉ khá quen. hình như tôi từng vào quán đó 1, 2 lần rồi.
“đúng vậy, Tường Vi. nhìn em có vẻ không khoẻ đâu. nghỉ ngơi phục hồi sức lực rồi đi hỏi tiếp sau. “- Tên Kì Bình gật đầu cái rụp. hừ đúng là 1 cái lũ lười biếng và ham ăn. không lo đại cuộc đi mà chỉ nghĩ đến việc nghỉ ngơi ak
“được thôi”- Tôi đồng ý. và chúng tôi kéo vào quán Casipio. vừa chân ướt chân ráo bước vào chỗ, chưa kịp tìm chỗ ngồi thì 1 tiếng nói bỗng vang lên
“3 người ngồi đây đi”- 1 ông già niềm nở bảo bọn tôi ngồi cùng. ông ta nhìn rất nhân từ và có vẻ tốt bụng. chòm râu bạc động đậy khi ông ta cầm cốc nước lên uống. mái tóc cũng đã bạc trắng. nhìn ông ta như 1 ông bụt vậy. vì ngó mãi mà cũng không thấy có chỗ trống (công nhận quán này đông khách thật) nên 3 người bọn tôi đành ngồi xuống bàn của ông lão. chưa kịp ấm chỗ thì ông lão lại lên tiếng. và câu nói của ông ta làm tôi choáng toàn tập: “Đã lâu lắm rồi cháu không đến đây nhỉ, cô bé. h không đi cùng cậu nhóc đẹp trai nữa sao. đáng tiếc quá. vậy mà ta cứ tưởng sẽ mãi không bao h được gặp lại cháu. ta nghe người ta đồn cháu đã chết. thì ra đúng là tin nhảm nhí. thật may cháu vẫn còn sống. ta biết cháu sẽ không chết mà. ta đã giữ đúng lời hứa nhé…ngày nào ta cũng đến quán này và cuối cùng ta đã chờ được đến lúc để trả lại cho cháu món đồ này”. và ông lão xoè ra trước mặt tôi 1 hộp gỗ nhỏ. Hộp gỗ đó…tôi biết hộp gỗ đó. tôi không dám tin vào những điều đang xảy ra trước mắt mình nữa. tim tôi như ngừng đậpTại văn phòng của bộ trưởng bộ pháp thuật:
“vẫn chưa tìm ra chiếc hộp gỗ của tiểu thư Như Nguyệt sao? các người làm ăn kiểu gì thế hả? có biết chiếc hộp đó quan trọng như thế nào với sự tồn tại của thế giới pháp thuật này không? Chiếc hộp đó nắm giữ vận mạng của tất cả chúng ta đó”- Bộ trưởng Bộ pháp thuật Bùi Nhất Đăng hét lên đầy tức giận.
“kìa, ông Bùi. ông đừng có lo lắng quá như thế. sẽ không có truyện gì xảy ra đâu”- Trịnh lão gia lên tiếng
“Cụ Trịnh, sao tôi không lo lắng được chứ. Đã tìm kiếm cả hơn 10 năm nay mà vẫn không chút tung tích gì về hộp gỗ Ánh sáng của tiểu thư Như Nguyệt. tôi…nhỡ chiếc hộp đó rơi vào tay của phe chống đối học viện Dracate thì sao?”- Ông Bùi thoáng tái đi
“Thì sao uk? sẽ chẳng sao đâu. chỉ có chủ nhân của chiếc hộp mới mở được nó ra thôi. Nói cách khác là ngoài công chúa Carey ra thì sẽ không còn ai có thể mở được nó nữa. mà cả cô ấy thì đã…”- Nói đến đây giọng ông Trịnh bỗng trầm xuống.
Đầu óc của tôi đang quay cuồng. Tôi thấy tim mình sắp nổ tung lên. không thể tin vào mắt mình được nữa. tôi ngỡ là tôi đang mơ. Chiếc hộp gỗ này là…
“Cháu hãy cầm lại chiếc hộp của mình này, cô bé. ta đã giữ đúng lời hứa. ko cho ai động vào hay biết đến sự tồn tại của nó. và bây h hãy nhận lại này, Như Nguyệt, chiếc hộp cháu đã nhờ ta cất giữ ngày đó”- Ông lão nói và đặt trước hộp vào lòng bàn tay tôi. Tay tôi bây h run quá.
“Chiếc hộp Ánh sáng…g…g”- Tôi cố gắng thở đều
“Như Nguyệt uk? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó. “- Đỗ Kì Bình lên tiếng. Còn tên Thế Trung thì ngồi im không nói gì. vì hắn đâu biết gì mà nói
“Như Nguyệt là tên mẹ em. “- Nói rồi tôi nắm thật chắc chiếc hộp gỗ trong tay như sợ nó sẽ rơi mất. Chiếc hộp quý giá của gia tộc tôi. Chiếc hộp mà anh trai tôi- Hạ Tường Luân đã cất công đi tìm kiếm bao nhiêu năm trời. Chiếc hộp đã thất lạc cùng với sự ra đi của bố mẹ tôi. Họ ra đi quá đột ngột mang theo bí mật về nơi cất giấu chiếc hộp ánh sáng này xuống nấm mồ của mình. Cả thế giới pháp thuật này đã bỏ ra rát nhiều công sức mà vẫn không thể tìm thấy manh mối gì về nó. VÀ h đây, ngay trong giây phút này, tôi đang cầm nó trên tay. Tôi tưởng mình đang bị mộng du chứ.
“cháu không phải là Như Nguyệt. Mà là con gái của Như nguyệt uk”- Ông lão nhìn tôi ngạc nhiên
“Vâng. Như nguyệt là mẹ cháu. mẹ cháu đã mất cách đây 14năm rồi ak”- Tôi nhìn ông lão
“vậy uk”- Ông ấy có vẻ buồn quá – “đáng tiếc thật. ta phải đi rồi. hẹn gặp lại cháu vào lần khác. tạm biệt”- Ông lão không nghe tôi nói gì đã đi ra khỏi cửa. tôi lặng nhìn bóng ông dần mất hút ở cuối con đường
“Chiếc hộp này có gì ak mà em nâng niu dữ vậy”- Kì Bình hỏi tôi
“bảo vật của gia đình em đấy. bí mật. không cho anh biết thêm gì nữa đâu. nên không hỏi nữa nha anh. “- Tôi nháy mắt. nhìn mặt Đỗ Kì Bình tiu nghỉu. Sau đó chúng tôi quyết định đi về trường Dracate, dù sao cũng sắp hết thời gian làm nhiệm vụ lần này rồi. chúng tôi phải trở về thông báo kết quả. Mà mấy ông thanh tra không thể nói gì chúng tôi được. nhiệm vụ này đâu có phải là dễ chứ. đặc biệt khi đối tượng lại là nhân vật cấp cao của phe chống đối Học viện Dracate. tuy nhiên chúng tôi không biết rằng có 1 nguy hiểm đang chờ đợi chúng tôi ở phiá trước con đường trở về.
Tôi vẫn đang rất hoan hỉ với việc nhận được chiếc hộp Ánh sáng thì bỗng có 1 tiếng nổ lớn vang lên ở phía sau lưng. 3 người chúng tôi vội quay lại nhìn. có 1 toán người xuất hiện trong màn khói. Họ mặc áo choàng màu đen. đứng giữa là 1 cô gái trẻ và xinh đẹp. Cô ta có mái tóc óng ả như suối. làn da trắng nõn và môi chúm chím như hoa anh đào. Quả là 1 mĩ nữ.
- Để ta đoán, bọn mày là cẩu của học viện Dracate phải không – Cô gái lên tiếng
- Cô là ai? – Kì Bình lên tiếng
- Là người mà bọn cẩu chúng mày đang đi tìm đó – Cô ta cong môi
- Ra cô là Lynxia Queen. lâu rồi không gặp. cô h cũng là cẩu cho phe chống đối rồi nhỉ – Kì Bình cười khinh bỉ
- Mi là Đỗ Kì Bình phải không? đàn em năm dưới mà ăn nói vô lễ như thế với đàn chị sao? xem ra Dracate không dậy dỗ bọn mày nghiêm chỉnh rồi. – Lynxia cười khuẩy
- Cảm ơn, nhưng bọn tôi chỉ được dậy phải ăn nói lịch sự với con người thôi. còn với loại chó dại như cô chúng tôi được yêu cầu phải ném đá cho chết – Tôi lên tiếng. có lẽ nỗi tức giận lần bị chị ta vu khống ngày trước trong tôi h đang được dịp bùng phát
————————-
Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://truyen-onlines.blogspot.com/. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
http://truyen-onlines.blogspot.com/ – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
- Mày là…con ranh con. mày dám nói thế với tao đấy hả. mày chán sống rồi ak – lynxia rõ ràng đang rất bực mình khi bị tôi chơi cho 1 vố như vậy. mụ ta tím tái mặt mày – Số bọn mày xui rồi. tao đang đi tìm bảo vật cho chủ nhân nhưng tại bọn mày lại xuất hiện làm ngứa mắt nên nếu có chết cũng đừng trách tao ác độc. Nói rồi khoảng 10 tên mặc áo choàng đen bao vây kín chúng tôi. Có vẻ như là họ sẽ lao vào giết chúng tôi vậy. Và đúng lúc đó thì tên đồng hành với tôi – Thế Trung ngất xỉu. Chắc do hắn sợ quá. hix. thế là chỉ còn mình tôi và Đỗ Kì Bình phải đối phó với hơn 10 tên của phe chống đối. Các thần chú cứ bay xèn xẹt trên đầu tôi. tôi không thể sử dụng pháp thuật được. vì vậy tôi tìm cách né các câu thần chú. lúc đang nghiêng người để tránh câu thần chú”bất tỉnh”của 1 kẻ chùm mặt thì 1 tia sáng từ bàn tay của Lynxia phóng về phía tôi. tôi biết sức mạnh của chị ta. sấm sét. nếu bị trúng sét của chị ta, e rằng tôi sẽ lành ít dữ nhiều. và luồng sét này đúng là được chị ta phóng ra để tấn công tôi thật. tia sét của chị ta đã lao đến chỗ tôi. tôi hét lên: “KHÔNGGG!!!”Chúa ơi, xin hãy ở bên con!!!
Một tiếng phịch vang lên. 1 người vừa đổ xuống nền đường. Là Đỗ Kì Bình. Anh ta đã lao ra đỡ cho tôi và bị trúng sét của Lynxia Queen. VÀ bây h thì anh ta đang ở trong tình trạng bất tỉnh. ôi má ơi. Sao tôi lại có những người đồng hành như thế này chứ. Điều này có nghĩa là tôi sẽ phải tự chiến đấu 1 mình hả trời. Đồng ý là Đỗ Kì Bình vì tôi mà bị thương nhưng…anh ta ngất đi thế này thì có khác gì bảo tôi cũng chuẩn bị xuống địa ngục cùng anh ta không. Lynxia sẽ xử đẹp tôi cho mà coi. Hết cách rồi. Có lẽ mình phải sử dụng sức mạnh thật rồi. Ôi, Triết Vũ ơi, cậu đang ở chỗ nào, có biết là cô bạn thân của cậu sắp vĩnh biệt cõi đời ở nơi này rồi không? Lynxia nhìn tôi, nhếch mép cười
- may cho mày là thằng ngốc đó đã đỡ đòn tấn công của tao. nếu không người nằm trên đất lúc này là mày rồi, ranh con ak
- Okie, tôi sẽ gửi lời cảm ơn tới anh ta sau. – Tôi vẫn bình tĩnh lắm. kinh nghiệm từ ngày còn nhỏ mỗi khi đi thực hiện nhiệm vụ, tôi cũng luôn phải đối mặt với những tình huống như thế này rồi. nên có lẽ tôi đã được rèn luyện để không còn cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cái chết. và bây h khi đối diện với Lynxia Queen tôi thấy chẳng sao cả. chẳng hề sợ hãi luôn.
- Mày, mày…- Chị ta có vẻ mất bình tĩnh
- Tôi thì làm sao? Lynxia Queen này, chị nghĩ pháp thuật của chị hay lắm sao. chơi với lửa sẽ bị lửa đốt, chơi với sấm sét sẽ có ngày chị cũng bị chính sét chị tạo ra đánh thôi. – Tôi cười mím chi. ặc
Lynxia nhìn tôi như nhìn 1 thứ đã tuyệt chủng lâu lắm rồi h mới xuất hiện. Cô ta gầm lên và lao vào tấn công tôi. Cô ta liên tiếp tạo ra các luồng sét và mục tiêu tất nhiên là tôi rồi. Cô ta ra đòn thì tôi tránh, tôi bay, tôi lượn, tôi trốn. Dù sao Đỗ Kì Bình cũng đã ngất xỉu rồi, tôi còn sợ bị lộ thân phận gì nữa. Cô ta càng tức giận hơn. Và cuối cùng cô ta quyết định ra tuyệt chiêu với tôi. không ngờ sức chịu đựng và kiếm chế của cô ta tệ như vậy. luồng sét của cô ta lần này rất lớn. nó sáng bừng cả 1 góc đường. kì lạ thật, sao nãy h không thấy ai đi ngang qua và làm ơn chứng kiến cảnh tượng này hộ cái. Và trong lúc tôi còn đang trợn tròn mắt ngó luồng sét ở tay cô ta thì bỗng dưng có ai đó giữ chặt tôi ở đằng sau. ôi, mình lơ là quá. thì ra là có 1 tên mặc áo choàng đen (chắc là tay sai của mụ Lynxia rồi) đã lợi dụng lúc tôi không tập trung và giữ tôi lại, không cho tôi chạy nữa. Hơ hơ, muốn bắt tôi uk? mơ ngủ hả? tôi có khả năng dịch chuyển tức thời mà. Có tóm tôi chặt đi nữa tôi vẫn chạy được thôi. Và tôi bỗng biến mất trong sự ngỡ ngàng của mấy vị mặc áo choàng đen. Lynxia ngó dáo dác tìm kiếm tôi
“mau ra đây đi, con ranh kia. hay mày muốn nhìn 2 thằng này chết hả”- Cô ta đe doạ tôi. hừ, đúng là 1 cái lũ vô tích sự. cho 2 tên ngốc này đi đúng là vướng chân mà. thế là tôi đành phải xuất hiện. Tôi lên tiếng ở phía sau lưng Lynxia
“Hey, chị tìm tôi ak? sao chị nóng thế. trước đây, chị giữ bình tĩnh rất tốt mà. từ khi bị trục xuất khỏi trường Dracate chị cũng thay đổi tâm tình rồi nhỉ, bà chị Ác ma sấm sét”- Tôi cười nhạt
“Con ranh con, đừng có bao h nhắc tao nhớ lại cái thời khắc đáng xấu hổ đấy nữa. mày có biết cái quái gì về tao đâu. “- Lynxia mặt đỏ gay gắt vì tức giận. và trong nháy mắt, chị ta phóng luồng tia sét về phía tôi. Quá bất ngờ tôi không kịp thi triển khả năng dịch chuyển tức thời của mình. Luồng sét của chị ta phóng về phía tôi và lao về phía tôi như tên bắn. nhưng sắp chạm vào tôi thì luồng sét đổi chiều, quay ngược lại và tấn công mấy tên mặc áo choàng đen đứng gần chỗ Lynxia. tội nghiệp chị ta. chị ta đâu có biết sức mạnh của tôi đâu. nếu biết rồi chắc chị ta không bao h dám sử dụng sức mạnh mà tấn công tôi nữa. Ngay cả anh Tường Luân còn không dám thi triển sức mạnh của anh ấy để khống chế tôi nữa là. Tôi chỉ sợ bị trúng thần chú, chứ còn năng lực của các phù thuỷ uk? truyện nhỏ. tôi chẳng sợ sức mạnh gì cả. đó là lí do tôi không còn sợ cây Scrollion sau lần bị cây đấy cắn hồi bé nữa. vì nhờ có truyện đó mà tôi đã phát hiện ra tôi có sức mạnh này. Cây Scrollion mà cắn tôi để hút sinh khí và pháp thuật thì ngược lại, chính cây đó sẽ bị chết thôi. Người chết không bao h là tôi, khờ khờ. Thôi, nói tiếp về lynxia, sau khi chứng kiến cảnh tượng hoành tráng vừa rồi thì chọ ta mặt cứ nghệt ra, không hiểu gì cả. MẶt chị ta tái đi, không biết là vì hoảng loạn, vì sợ hãi hay vì gì nữa.
“Sao…ao…lại…ại…thế. ta không hiểu”- Nhìn chị ta đến phát tội. còn mấy tên mặc áo choàng đen chạy tan tác, mấy tên bị trúng sét thì nằm lăn quay ra đất, bất tỉnh là cái chắc. mà có khi chết rồi cũng nên. Có Chúa mới biết được mấy tên đó có bị sao không. tôi nhìn chị ta ra vẻ ngây thơ, vô (số) tội
“tôi không biết gì đâu nhé. tại chị không biết điều khiển sức mạnh của chị nên mới làm quân phe mình bị thương, tôi vô can. “- bộ mặt tôi nhơn nhơn làm chị ta nổi trận lôi đình. Chị ta lại tạo ra sét nữa kìa. hình như chị này không còn sức mạnh gì nữa thì phải, dùng mãi 1 chiêu cũ ak. chán ghê. nhưng không hiểu sao luồng sét chị ta tạo ra cứ to ra 1 chút thì ngay lập tức lại thu nhỏ lại. chị ta mím môi cố gắng nhưng không có tác dụng gì. tôi muốn bò ra đất mà cười quá. sức mạnh của tôi rất thú vị phải không. có thể điều khiển sức mạnh của người khác theo ý bản thân mình. đặc biệt có thể làm dội ngược lại các đòn tấn công của người khác khi họ chĩa về mình. thay vào việc tôi bị thương thì người ra đòn sẽ bị thương. có thế thôi. vì vậy ai có sức mạnh gì thì đừng có khai triển ra trước mặt tôi nhé. tôi sẽ điều khiển lại sức mạnh đó đấy. khi đấy, bạn sẽ không phải là chủ nhân của sức mạnh nữa đâu. mà tôi mới là người quyết định sức mạnh của bạn. Lynxia có lẽ quá đuối sức, quá mệt mỏi nên đành nhìn tôi bằng cặp mắt căm thù. chắc chị ta phải khó khăn lắm mới thốt ra được câu này nhỉ.
“may cho mày là tao đang có việc phải làm. không rảnh để ở đây chơi với mày nữa. nhưng nên nhớ nếu lần sau để tao gặp lại, mày hãy nói lời tạm biệt với cha mẹ mình đi là vừa. “- Xì, có mà không đánh lại được tôi thì cứ nói thẳng ra đi. lại còn vong vo, nói giảm nói tránh. tôi nhìn chị ta cười nhăn nhở. Chị cũng chỉ là Ác ma thôi. còn tôi thì là Công chúa Ác ma nè, cả nghĩa đen và nghĩa bóng luôn. đâu có ai vượt qua được tôi mà dành lấy danh hiệu này. Nói xong thì Lynxia cùng đội quân vô tích sự của chị ta biến mất. Tôi ngao ngán nhìn 2 cái xác của 2 thằng con trai đang nằm sõng soãi trên mặt đường mà tự hỏi, liệu mình sẽ tha họ về bằng cách nào đây. e là họ sẽ chưa tỉnh ngay lại được. nhưng mà tôi hơi lo xa rồi, vì tay của tên Kì Bình bỗng giật giật. Chà, xem ra vết thương của hắn không nặng như tôi tưởng. hoặc là do hắn khá mạnh nên mới có thể tỉnh nhanh được như vậy. Đỗ Kì Bình lồm cộm bò dậy, hắn quay ngang quay ngửa như đang tìm kiếm điều gì đó
“Anh tìm cái gì ak, Kì Bình?”- Tôi nhìn hắn bằng cặp mắt thương hại, có khi nào lúc hắn ngã xuống đường, đầu bị va đập nên bây h mới cư xử không bình thường như vậy không
“mụ ta đâu?”- Sau 5s Đỗ Kì Bình mới lên tiếng nổi. rồi hắn khạc máu ở trong mồm ra
“ai? mụ nào?”- Tôi nhìn Kì Bình bằng đôi mắt ngây thơ, long lanh và tròn như 2 viên bi ve – “ak, ý anh là Lynxia Queen chứ gì?”
“đúng vậy, cô ta đâu rồi Tường Vi. em có sao không, có bị thương ở đâu không?”- Kì Bình cuống lên lo lắng
“em không sao, em ổn. sau khi anh ngất đi thì chị ta bỗng bảo thuộc hạ mình là phải đi khỏi đây ngay lập tức. thế là họ biến mất. chị ta cũng chẳng thèm làm gì em luôn”- Tôi nói dối trặng trợn. ko hiểu sao lúc đấy mình lại có thể bịa ra 1 cái lí do hay và hợp lí như thế nữa. Đỗ Kì Bình thì tin sái cổ và không ngừng suýt xoa: “số chúng ta hên quá. Lynxia rất mạnh, nếu chỉ có 3 chúng ta mà đánh trực diện thì thua chắc rồi”. nhìn tên này quả là đáng thương hại. thật ra công bằng mà nói thì Lynxia chỉ là tép riu. chị ta cũng chỉ là quân tốt của người đứng đầu phe chống đối Dracate thôi. đằng sau chị ta còn muôn vàn cao thủ nữa vẫn chưa lộ mặt. và tôi biết 1 trong số đó. Người có khả năng tẩy não người khác. nhân vật tôi rất sợ.
Chúng tôi trở về trường Dracate trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi. vụ bất ngờ tìm lại dược chiếc hộp Ánh sáng của mẹ cũng không còn làm tôi cảm thấy phấn chấn nữa. Lúc gần về đến trường thì tên Thế Trung mới tỉnh lại. Tội nghiệp Đỗ Kì Bình đang bị thương mà phải cõng hắn cả 1 đoạn đường khá dài. chắc anh ta cũng đuối sức rồi. vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại và te tua của nhóm chúng tôi thì bọn Triết Vũ vội chạy lại hỏi thăm, trong đó cũng có cả mấy ông thanh tra và hiệu trưởng trường này nữa.
Triết Vũ (lo lắng): đã xảy ra truyện gì vậy? nhìn bộ dạng của 3 người giống như là vừa đi đánh trận về ấy.
Kì Bình (thở hổn hển, lấy cánh tay băng bó của mình ra mà quệt mồ hôi): thì chẳng thế, vừa bị phe chống đối tập kích. may mà thoát chết trong gang tấc. mà mọi người chắc không đoán ra bọn tôi bị ai tấn công đâu. ÁC ma sấm sét Lynxia Queen, kẻ phản bội Học viện Dracate đó
Nghe đến đấy mặt mọi người đều tái lại
Triết Vũ (lắc mạnh vai tôi, vẻ mặt hoang mang cực độ): Đầu heo, cô không sao chứ. có bị thương ở đâu không. Cô đâu có…mà thôi, cô có bị thương chỗ nào thì mau nói ra, đừng chịu đau mà mau xuống phòng y tế đi
Kì Bình: nầy, Âu Triết Vũ. đáng ra cậu nên dành câu nói đó với tôi thì mới phải. Tường Vi không bị làm sao đâu. tôi đã đỡ cho cô ấy 1 đòn của Lynxia rồi. chỉ có tôi bị thương thôi, còn 2 người này đều ổn.
Tử Khiêm (thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tường Vi như đã trút được 1 gánh nặng): vậy cậu không sao chứ gì, tốt quá.
Chấn Thiên: Kì Bình đã nói là Maruvi không sao thì có nghĩa là cô ta không sao. Hai cậu không cần phải lo lắng thái quá như vậy. nhìn cô ta vui vẻ thế kia là biết rồi mà.
Trúc Lam (mỉm cười): uk, Tường Vi thì sao có thể bị thương được, đúng không. cậu là Ca…, cậu biết mình định nói gì rồi phải không, Tường Vi?
Tôi (gật đầu): uk, mình vẫn ổn mà. – Suýt quên là Trúc Lam đã biết mình là Carey. nhìn cô ấy kìa, chẳng có chút xíu lo lắng gì cả. cả mấy ông hiệu trưởng nữa. bình tĩnh kinh khủng
Lana và Giai Đình từ đâu xuất hiện, nhìn tôi bằng ánh mắt toé lửa
Giai Đình: chúc mừng cậu đã hoàn thành bài thi cuối. thế nào, kết quả có thu được gì không? thành công chứ
Lana (liếc tôi bằng nửa con mắt): hi vọng là cô đủ điểm để được ở lại trường
Tôi (cười): cũng chẳng biết nữa. nhưng vòng thi này thì tôi nghĩ là ổn, chắc cũng được hơn 5 điểm chứ. vì ít nhất bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ
Sau đó bọn tôi báo cáo lại những gì đã nghe được từ chính miệng Lynxia Queen. kết thúc phần báo cáo, tôi, Thế Trung và Đỗ Kì Bình được đưa tới phòng y tế để kiểm tra lại 1 lần cho chắc chắn. Không hiểu sao Triết Vũ nhất quyết đi theo chúng tôi xuống tận chỗ thầy Alan. Cậu ấy đi sát tôi, thỉnh thoảng lại quay qua tôi hỏi xem tôi có mệt quá không. có thể đi bộ xuống phòng y tế được chứ. tôi phải liên tục gật đầu để chứng tỏ tôi ổn thì cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Vui quá, Triết Vũ đang quan tâm và lo lắng cho tôi. Sau 1 tiếng đòng hồ thầy Alan đã khám xong hết cho 3 người bọn tôi. thầy bảo chỉ có Kì Bình là bị thương ở tay. nhưng may là anh ta khá mạnh nên vết thương không nguy hiểm. còn tôi và thằng bạn vô tích sự kia thì không sao, khoẻ như voi, không cả 1 vết xây xát.
Chúng tôi trở lại sân trường để nghe thông báo kết quả thi lần này. ở đây, tôi gặp Thiên Dã và các thành viên còn lại của hội hs. nhìn thấy tôi, anh Thiên Dã đã bay đến ngay hỏi han
Thiên Dã: anh nghe nói là bọn em bị Lynxia Queen phục kích. em không sao chứ, Tường Vi. anh rất lo cho em đấy
Tôi (cười rạng ngời): em ổn mà. mọi người không phải lo đâu. Thầy Alan vừa kiểm tra xong cho bọn em mà
Chí Kiệt: may mà em không sao. bọn anh nghe xong tin mà lo muốn chết luôn
Vô Kị (vẫn kiệm lời như bình thường): không sao thì tốt
Kì Bình (hậm hực): êk, mấy cậu. tôi có còn là bạn của mấy cậu không vậy. sao mấy cậu chỉ biết hỏi Tường Vi thế, còn tôi thì sao. tôi là người duy nhất bị thương mà. sao không thấy có ai quan tâm vậy. các cậu đúng là đồ”trọng sắc khinh bạn”mà
Chí Kiệt (vỗ vai Kì Bình an ủi): ôi, ai dám bỏ rơi ông anh. chẳng qua người ta là con gái mỏng manh lại không có pháp thuật trong người nên bọn tôi mới quan tâm. còn ông bạn tài giỏi và đẳng cấp vậy thì sao có thể bị Lynxia hạ đo ván được. nếu hỏi thăm cậu thì có khác gì xúc phạm cậu không
Đúng là Đường Chí Kiệt. thuyết phục quá hay. Tên Đỗ Kì Bình không ho he gì nữa, ngoan ngoãn im lặng luôn. chắc đang sướng vì được khen. Bó tay. đúng là ngốc
Triết Vũ: thế bọn anh biết kết quả chưa
Thiên Dã (gật đầu): rồi, bọn anh đều qua.
Chí Kiệt: Thiên Dã được 28 điểm, điên thật, hình như ai cũng bị mất điểm ở phần thi điều chế Ma dược hay sao ấy. đề thì khó mà yêu cầu trong thời gian rõ ngắn, đúng là kinh khủng, dã man và ác độc mà.
Trúc Lam: thế anh được bao nhiêu điểm. pha chế ma dược là thế mạnh và cũng là sở trưởng của anh mà. em tưởng anh được điểm tuyệt đối.
Chí Kiệt: tuyệt đối cái đầu em ý. được có 9, 5 điểm thôi. nhưng lại bị mất điểm ở phòng thi 1. tổng chỉ được có 27, 5 thôi ak. Vô Kị cũng được 27, 5. còn tên thiên tài này (chỉ vào Đỗ Kì Bình) thì đứng thứ 4 trong bọn năm 2 của đại học. hắn được 26 điểm
Đúng lúc ấy thì thì tiếng của thanh tra Vương vang lên
Ông Vương: và đây là kết quả của năm 1 khối đại học. $%^^@#$!@#$&%& (& (%^@#$!#^$. Bùi Anh Thư được 24, 5 điểm. Trịnh Trúc Lam được 23 điểm, Lâm Vũ Giai Đình 25 điểm, Giang Chấn Thiên 27, 5 điểm. Trần Tử Khiêm 27 điểm. Âu Triết Vũ 29, 5 điểm
Cả trường: oa, không hổ danh là thiên tài của Dracate. cậu ấy dành được số điểm cao nhất trường rồi còn gì. mà nghe nói cậu ấy bị trừ 0, 5 điểm ở phần điều chế ma dược đấy
Ông Vương: trật tự. và người cuối cùng của năm nhất, Hàn Tường Vi đượccccccccccc…- Ông Vương nâng gọng kính của mình lên và ông khẽ mỉm cười – Như đã thông báo, nếu hs nào không được trên 20 điểm thì chúng tôi sẽ yêu cầu đuổi học những em này. vì vậy những người mà tôi đã và sẽ đọc mà có tổng điểm chưa đến 20 thì hãy biết mình phải làm gì. Và hs cuối cùng của năm nhất khối đại học Hàn Tường Vi được…”
Ông Vương: trật tự. và người cuối cùng của năm nhất, Hàn Tường Vi đượccccccccccc…- Ông Vương nâng gọng kính của mình lên và ông khẽ mỉm cười – Như đã thông báo, nếu hs nào không được trên 20 điểm thì chúng tôi sẽ yêu cầu đuổi học những em này. vì vậy những người mà tôi đã và sẽ đọc mà có tổng điểm chưa đến 20 thì hãy biết mình phải làm gì. Và hs cuối cùng của năm nhất khối đại học Hàn Tường Vi được 30 điểm.
Cả trường (bật dậy): gì cơ? không thể nào. sao lại có truyện vô lí như vậy được. Hàn Tường Vi không thể có điểm tuyệt đối được. cô ta mà lại hơn điểm của Âu Triết Vũ uk? Triết Vũ chỉ thua anh Tường Luân và cầm hoà với công chúa Carey cơ mà – Hơ hơ, shock rồi ak, đã bảo Công chúa ác ma ra tay thì gạo xay ra cám mà. Âu Triết Vũ muốn thắng Hàn Tường Vi trong đợt sát hạch này, trừ khi cậu ta thành công trong pha chế ma dược, chỉ đáng tiếc là…
Lana (mặt tối sầm): Sao lại thế chứ? cô ta…Ông Black, sao cô ta lại dành được điểm tuyệt đối. vô lí. cứ cho vòng 2 và vòng 3 cô ta đều giành được số điểm tối đa đi, nhưng vòng 1 thì…
Ông Black (mặt cũng tối không kém): Tiểu thư Lana, cô Hàn đây cũng giành được số điểm tối đa ở vòng 1

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

Popular Post

Blogger templates

Labels

Blog Archive

Được tạo bởi Blogger.

Blog Archive

About

- Copyright © Kho truyện miễn phí -Metrominimalist- Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -