Posted by : admin Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Đi theo Tô Tiểu Lai vào ký túc xá của cô, Trình Thiếu Phàm nhìn xung quanh 
như đánh giá nơi sinh hoạt suốt ba năm qua của cô, bỗng dưng ánh mắt dừng
lại ở một đống lộn xộn trên bàn, anh hơi giật mình kinh ngạc.
Cô lấy cốc riêng của mình rót nước lọc mời anh, sau đó theo ánh mắt anh 
nhìn qua, mặt bắt đầu đỏ hồng lên, lập tức cô nhảy vọt ra trước bàn, 
tay chân luống cuống thu dọn mọi thứ cho ngăn nắp.
Anh bưng cốc nước đứng trước bàn, vẻ mặt như nghiền ngẫm thái độ bối rối của cô, 
“Bàn học của em?”
“Dạ.” Cô nhẹ giọng đáp.
“Em có phải là con gái không đấy? Nhìn bàn người khác gọn gàng thế kia mà
không biết học tập à?” Ngữ khí anh cứng rắn. Dứt lời anh lại quay xung quanh 
xem, tiếp tục nói, “ Xem ra cái giường này là của em.” Trên một chiếc giường 
rải rác đủ thứ linh tinh như quần áo, sách vở, chai lọ… anh cảm thấy thật 
kinh ngạc, cái giường lộn xộn như vậy mà vẫn có người ngủ được!!
Cô quay đầu gật gật. Trong lòng không khỏi cảm thán, ai biết có một ngày Trình 
Thiếu Phàm lại bước chân vào ký túc xá của cô chứ, thật sự khó lường mà!!!
Cô thu xếp vài thứ trên bàn nhanh chóng, rồi dọn tiếp đồ đạc, 
quần áo cho một cái thùng đặt ở giường.
“Cái này không mang đi à?” Anh chỉ vào cái thùng ở trên giường.
“Bỏ đi, anh à, anh cứ ngồi nghỉ ngơi đi. Một mình em thu xếp là được.” Tô Tiểu 
Lai vội vàng thu xếp đóng gói thùng quần áo lớn, kỳ thực cũng không muốn mang 
đi nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ ở hơn một tháng, cô còn ngại mang đi nhiều 
lúc về lại khiêng cũng phiền phức.
Anh liếc nhìn vào thùng của cô, thấy nghi hoặc.
“Quần áo em trong cái thùng này sao anh thấy quen vậy?” Anh thuận thế ngồi trên 
giường cao nhìn xuống cô.
Cơ thể của cô vốn đang nghiêng về phía sau, nghe được câu nói của anh thiếu 
chút nữa tặng mông cho đất, mồ hôi trên trán chảy dọc xuống cổ áo T-shirt màu trắng. 
Thấy không ngờ tới quần áo này anh lại nhớ rõ đến vậy, 
chẳng lẽ anh tự tay chọn nó sao?
Đúng vậy, toàn bộ quần áo tặng cho Tiểu Lai đều do Trình Thiếu Phàm tự tay chọn, 
hơn nữa đều được chọn từ các tạp chí thời trang nổi tiếng nhất và mới nhất. 
Mỗi tháng luôn có vài ngày anh sẽ đọc vài quyển tạp chí, sau đó tìm xem những 
bộ quần áo thích hợp với cô nhất, lúc đó anh luôn lầm bầm nói, “Bộ quần áo này 
thích hợp với cô ấy.” “Bộ váy này cô ấy mặc rất đẹp.” Dần dần, việc lựa chọn 
quần áo cho cô dường như cũng đã trở thành một thói quen thường trực trong 
cuộc sống của anh.
Cô căn môi, cười yếu ớt nói, “Quần áo anh gửi cho em, em rất rất quý trọng cho 
nên không dám mặc, cho nên mới đóng gói vào thùng này.”
Anh sờ cằm, mặt đăm chiêu nói, “À, vậy lấy nữa ra đây cho anh xem đi.”
Tâm trí cô bắt đầu thấy rối bời, rốt cuộc nói thật hay là nói dối đây, à mà chuyện 
di động không phải anh ấy tin tưởng cô sao? Đúng không? Đúng chứ! 
Hay là giờ đánh liều canh bạc này.
“Em đều mang về nhà rồi, thật đấy.” Lúc nói câu này cô cảm thấy tim mình như 
nhảy lên tận cổ họng, nhưng biểu hiện của cô vẫn rất bình tĩnh.
Anh ngờ vực nhìn cô, một lúc lâu miệng mới bật ra ba chữ, “Nói thật đi.”
Chẳng lẽ làm bất cứ việc gì cũng không trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của anh sao? 
Cô phải nhận sai sao??
Cô sợ hãi cắn môi, tay ngừng việc thu xếp quần áo, từ từ chậm rãi ngồi xổm xuống 
bên chân anh, tay kéo kéo ống quần, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt trông đợi, 
cộng thêm cả ngữ khí cầu xin, “Anh, em sai rồi.” Cô biết giờ phút này cô phải 
tỏ ra đáng thương, càng đáng thương sẽ càng dễ được tha thứ.
Đúng là chứng nào tật nấy, anh đang cố kiềm chế nội tâm đang có một ngọn lửa 
hừng hực thiêu đốt, cố bình tĩnh hỏi, “Nói đi? Anh sẽ không trách em.”
Cô đứng lên ngay lập tức, lau mồ hôi trên trán, nói, “Là anh nói đấy, anh nói 
anh sẽ không tránh em, đến lúc đó anh đừng có nổi giận đấy.”
“Ừ.” Anh đáp.
“Quần áo này em đều bán cho bạn bè, em đã cầm tiền mua ít quần áo khác và máy 
tính xách tay.” Cô nhìn sắc mặt anh trai đột nhiên biến đổi, vội vàng nói tiếp,
“Anh nói, anh sẽ không giận, anh đã nói rồi không thể nuốt lời được!!!”
Anh đứng dậy, ấn tay vào trán cô, cố đè nén tức giận nói, “Tô Tiểu Lai, chuyện 
này anh sẽ không nói thêm nữa. Nhưng em nói đi, sau này còn dám tái phạm không?” 
-Anh quả thực đang rất nhịn, cố nhịn, phải nhịn thôi.
“Không đâu, em thề, em hứa, em đảm bảo đấy.”  Cô tuyên bố lời thề son sắc.
******
Mùa hè, thời tiết luôn nóng bức như thế này.
Bầu trời cao vời vợi mang màu xanh nhạt, không một gợn mây, không một cơn gió, 
trên đỉnh đầu ánh mặt trời còn tỏa rực rỡ, cây cối hai bên đường lặng lẽ đứng đó 
tỏa bóng râm ít ỏi. Trên con đường lớn rộng mở chỉ thấy hình bóng hai người.
Trình Thiếu Phàm kéo chiếc valy nặng trịch đầy đồ đạc đi về phía trước, 
Tô Tiểu Lai mệt mỏi lê bước theo sau.
Đi mãi đi mãi khoảng cách hai người càng ngày càng xa.
Cách đó không xa, cô nhìn thấy anh đang nhận điện thoại, loáng thoáng nghe được 
mấy câu đối thoại anh nói, “Hả, thật không?… Sao tớ lại không biết chuyện này?… 
Được rồi, tớ sẽ nói với con bé.”
Bỗng dưng, anh xoay người, tháo kính râm xuống, nhìn về phía cô hét to, “Tô-Tiểu-Lai!!!”
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, sao anh lại mang cả họ lẫn tên của cô mà gọi 
thế kia, chẳng lẽ đi chậm một chút cũng bị mắng sao? Cái tên gia trưởng này!!
 Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô vẫn ngoan ngoãn chạy nhanh về phía anh, cô còn chưa 
 có thời gian để thở, chưa có thời gian lau mồ hôi, đã chợt nghe thấy giọng nói 
 đầy tức giận của anh, “Em đúng là đã chạy đến công ty Xuyên Thần phỏng vấn, 
 vậy mà không đến tìm anh.”
Đầu óc của cô còn đang ở trạng thái hỗn loạn, có chút không hiểu rõ ràng anh cô 
đang nói cái gì. Phỏng vấn ? Cô chỉ đến mỗi một công ty phỏng vấn mà thôi, 
vỗ trán, a, nhớ rồi, cô lập tức phản ứng kịp thời.
“Em, em…” Cô rất muốn giải thích, lúc cô vào đó phỏng vấn cũng không biết là công 
ty của Dịch Xuyên Thần, nhưng cô vốn muốn giải thích như vậy, nhưng ….
“Em rất ghét nhìn thấy anh phải không?” Anh giận dữ cuồng loạn nói, tức giận bao 
phủ vẻ lạnh lùng lên khuôn mặt hoàn mỹ của anh.
Nhìn mặt anh chợt biến thành màu xám xịt, mặt cô cũng bắt đầu sợ hãi tớ mức 
trắng bệch. Chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy,đơn giản chỉ là một buổi phỏng 
vấn nhỏ như vậy mà còn có thể làm anh tức giận như vậy, cô thật chẳng hiểu rõ ràng. 
Nhưng anh cứ tự coi mình là hiểu rõ mọi chuyện, cho là cô ghét anh.
 Thực ra ghét chỉ chiếm một phần thôi, phần nhiều là sợ hãi.
“Tô Tiểu Lai, trả lời anh.” Nhìn Tô Tiểu Lai sững sờ, giọng nói anh dường như 
bình tĩnh lại một chút, nhưng đôi lông mày rậm vẫn nhíu chặt lại.
“Không có, anh, em…” Cô cảm thấy giờ mình mà giải thích chắc chắn sẽ càng đổ thêm 
dầu vào lửa, bây giờ cô rất hy vọng mình ngất xỉu đi, phải ngất xỉu là cách tốt 
nhất, có ngất xỉu đi thì mọi chuyện không cần giải quyết nữa. Cũng không biết 
nắng quá to hay tâm lý đã ngầm ám chỉ rõ ràng mãnh liệt, đột nhiên trước mặt cô 
dần tối đen, thực sự mờ nhạt.
Cô rất sợ mình bị ngã phải nền đất xi măng cứng rắn, lại rất muốn tỉnh lại. 
Nhưng ngoài mong đợi, một vòng tay to lớn rắn chắc ôm lấy cô, mờ ảo mông lung, 
bên tai vang lên giọng nói lo lắng của anh, “Tiểu Lai, làm sao vậy?” Đầu cô vẫn 
có chút ý thức, nhưng mắt không mở được ra, miệng cũng không bật được ra tiếng nào. 
Khoảng cách gần anh như vậy, gần gũi đến mức cô có thể ngửi được mùi hương dã 
yên thảo [1] tự nhiên, nghe được hơi thở dồn dập gấp gáp của anh, cảm nhận được 
tiếng bước chân sốt ruột nôn nóng của anh.
Cô từ từ tựa vào lòng anh, cơ thể nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều, 
vô thức tâm trạng thư giãn, ý thức cũng dần rời xa chính mình.
Năm giờ chiều, ánh tà dương lưu loát xuyên qua rèm cửa chiếu vào, chiếu lên 
khuôn mặt trắng nõn khẽ cười của Tô Tiểu Lai, rèm mi dài xinh đẹp hạ bóng dưới mắt. 
Trình Thiếu Phàm im lặng cẩn thận trông Tô Tiểu Lai, chẳng hiểu sao trong lòng 
thấy thật ấm áp, đứng lên, bất giác vuốt nhẹ vài sợi tóc vương trên trán cô. 
Đột nhiên, lông mi cô run rẩy, ánh mắt chậm rãi mở, con ngươi chuyển động nhìn 
bốn phía, bộ dạng mơ màng, cô thấy mình như phiêu phiêu bồng bồng giữa không trung, 
cơ hồ đã ngủ cả nửa thế kỷ.
Bỗng dưng nhìn thấy một khuôn mặt tiến gần lại mặt cô, tiếp theo là một giọng nói 
mang đầy vẻ lo lắng hỏi: “Em tỉnh rồi? Thế nào? Đầu còn choáng không? 
Có chỗ nào không thoải mái không?”
Qua vài giây, Tô Tiểu Lai mới hoảng hốt tỉnh táo, nhớ lại cuộc đối thoại cùng
Trình Thiếu Phàm trước khi ngất xỉu, cơ thể không khỏi khẽ run.
Cô dùng âm thanh rất nhỏ để hỏi: “Anh, em ngủ bao lâu rồi?”
“Chưa lâu, mới chỉ một tiếng đồng hồ thôi.” 
-Giọng nói của Trình Thiếu Phàm cực kì dịu dàng.
Chỉ tiếc Tô Tiểu Lai không nhận thấy được, trong lòng cô đang nghĩ, chỉ mới hôn mê 
một giờ thôi sao, cô còn tưởng mình đã cố gắng để được choáng váng một cách 
thê thảm rồi chứ?
“Anh hỏi, em có chỗ nào không thoải mái không?” Trình Thiếu Phàm nâng cao âm lượng,
trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đối với trạng thái mơ mơ hồ hồ của cô bây 
giờ, anh hoàn toàn không hài lòng.
Tô Tiểu Lai chỉ thấy trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu nhớ lại 
những việc xảy ra tiếp theo ở nơi phỏng vấn xin việc. Trình Thiếu Phàm xoa xoa thái 
dương cho cô, cô cũng chẳng nhận ra. Anh hơi nhíu mày, lo lắng nói. 
“Sao mà nhiều mồ hôi lạnh như vậy. Phải đi bệnh viện kiểm tra thôi.” 
-Dứt lời liền đứng dậy ôm lấy cô nhẹ nhàng.
Tô Tiểu Lai gấp đến độ cựa quậy, nhổm người ngồi dậy trên giường, xoa trán, vội nói. 
“Em không sao, không cần đi bệnh viện đâu.” Cô không muốn nghĩ đến bệnh viện, 
cô sợ nhất là bệnh viện, chỉ cần nhìn thấy bác sĩ thân mặc áo trắng tay cầm ống 
tiêm là cô sẽ trực tiếp ngất xỉu lần nữa.
Trình Thiếu Phàm đương nhiên biết cô sợ máu, chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng, 
cô liền liên tưởng đến máu đỏ tươi, đây cũng là nguyên nhân anh không đưa cô đi 
bệnh viện ngay mà là mời một bác sĩ đến nhà để khám cho cô, bác sĩ nói là cô bị 
cảm nắng, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng nhìn hiện trạng 
như thế này, anh thấy tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện.
Nhìn Trình Thiếu Phàm trầm tư, cô thấy anh đúng thật đang nghĩ đến bệnh viện, 
vì thế cầm bàn tay to lớn của anh đang đặt trên trán mình, khóe miệng thét lên. 
“Anh sờ trán em, em bị dọa nên mới đổ mồ hôi lạnh, không cần đi đâu mà.”
Trình Thiếu Phàm biến sắc, thu tay về. “Em sợ gì anh chứ?”
“Em sợ anh mắng em.” Tô Tiểu Lai cúi đầu nói oan ức.
“Anh đã mắng gì đâu hả? Tiểu Lai, nói xem, rốt cuộc là em sợ anh điều gì?” 
-Trình Thiếu Phàm nén cảm xúc của mình lại, cố kiềm chế nói.
“Chính là chuyện đi phỏng vấn công ty của bạn anh đó, em thật sự không cố ý, 
hơn nữa trước đó em cũng không biết anh ấy làm trong công ty anh.” 
-Cô càng nói giọng càng thấp.
“Anh đang muốn nói cho em đây, Xuyên Thần gọi điện thoại bảo anh nói cho em, 
em đã được công ty của nó chọn rồi, bây giờ em có thể lựa chọn …”
Tô Tiểu Lai không đợi anh nói xong, chẳng hề nghĩ ngợi liền ngắt lời, nói: 
“Em đương nhiên phải đi làm ở công ty anh rồi.”
Trình Thiếu Phàm có chút giật mình, thật không ngờ, nhanh như vậy mà cô đã quyết 
định đến công ty anh. Nhưng đối với lời nói của cô, anh rất vừa lòng, khóe miệng 
nhếch lên một nụ cười như có như không, theo thói quen xoa xoa đầu cô. 
“Lần này em ngoan lắm.”
Thực sự Tô Tiểu Lai trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi anh mình, hiện giờ 
chỉ có thể nói nhẹ nhàng, mỗi lần Trình Thiếu Phàm xoa đầu cô thì tâm tình anh 
đều có vẻ không tệ lắm.
“Tốt lắm, uống thuốc vậy, không đi bệnh viện.” Dứt lời liền đưa chén thuốc đến cho cô.
Tô Tiểu Lai nhận lấy cái chén, nhìn bên trong có một thứ chất lỏng màu đen đen 
bốc lên mùi vô cùng khó ngửi, cô bĩu môi nhìn Trình Thiếu Phàm, nhưng cuối cùng 
cũng bịt mũi đưa chén thuốc nuốt trọn vào bụng.
Trình Thiếu Phàm vừa lòng nhận lấy cái chén, cầm khăn tay lau lại vết thuốc còn 
đọng nơi mép của cô, mỉm cười. “Anh nấu cháo ngao em thích nhất đấy, 
để anh mang vào cho.”
Dứt lời liền đứng dậy bỏ đi vào bếp, Tô Tiểu Lai hóa đá. Cô chẳng hề biết anh mình 
thế mà lại mua ngao, còn tự mình xuống bếp nấu cháo ngao cho cô, càng không nghĩ 
đến việc anh đích thân mang bát cháo ngao nóng hổi vào đây cho cô, bao nhiêu năm 
gian khổ mới được một lần đãi ngộ nha ~.
Giờ phút này cô vừa vui vừa mừng như điên không để đâu cho hết.
********
Ngày hai mươi tháng bảy là ngày kỉ niệm đáng nhớ, bởi vì Tô Tiểu Lai trở thành một 
người bắt đầu đi làm.
Cô vừa sáng sớm đã trở mình thức dậy, thay đổi quần áo đến mấy lần nhưng vẫn chẳng 
hài lòng, không phải cảm thấy quá sinh viên thì cũng là quá đứng đắn, cuối cùng vẫn 
nên lựa chọn bộ quần áo ngày đó đi phỏng vấn, trong buổi phỏng vấn hôm đó Từ Tố 
đã đưa bộ quần áo này và một đôi giày cho cô. Lúc đấy cô không biết chuyện sẽ 
đi tới đâu, không nghĩ nhanh như vậy lại phải dùng tới nó, cô hớn hở vọt vào nhà 
vệ sinh rửa mặt đánh răng, miệng còn rì rầm ca hát: 
“Tôi thích nhất con chim chích bé nhỏ, bé nhỏ, muốn bay đi, mà bay lên bay xuống 
cũng chẳng cao…”
Trình Thiếu Phàm bưng bánh bao từ phòng bếp đi đến, vừa lúc nhìn thấy thần sắc 
rạng rỡ của Tô Tiểu Lai, anh không khỏi đánh giá từ trên xuống dưới bộ dạng của cô, 
cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, tay ôm bụng, không chú ý tới hình tượng, 
cười ha hả. Tô Tiểu Lai thấy kì quái, chẳng lẽ cô ăn mặc đẹp đến nỗi phải cười 
thế sao? Phải rồi!! Bộ này cô đã lựa chọn rất rất cẩn thận đó, mà thôi mặc kệ
anh cứ để anh cười cho no nê đi.
Hai người ngồi xuống ăn bánh bao, Tô Tiểu Lai đói bụng, cắn từng miếng từng miếng 
bánh bao ngon lành, nhưng đối diện là đôi mắt Trình Thiếu Phàm không ngừng nhìn 
chằm chằm cô, nhất thời cô đỏ bừng mặt, miệng nói : 
“Em nhìn đẹp đến vậy sao? Anh, chẳng lẽ em còn đáng yêu hơn cả chị dâu tương lai?”
“Em không nhìn vào gương à, dáng người và khuôn mặt của em không hề khớp với n
hau tí nào.” Trình Thiếu Phàm ho nhẹ một tiếng, nói.
“Mặt em ra làm sao?” Tô Tiểu Lai tức giận trong lòng, anh có ý gì đấy? Ý là bộ 
dạng mình rất xấu không hợp với bộ quần áo này sao?
“Ý anh là em lớn rồi mà nhìn giống như một đứa trẻ con vậy, thế mà lại đi mặc
 trang phục trưởng thành như thế này.” Trình Thiếu Phàm cắn một miếng bánh bao.
“Em, em làm sao mà giống trẻ con chứ…” Tô Tiểu Lai cuống lên, sao ai cũng bảo cô 
nhìn non nớt như trẻ con vậy chứ, cô giận rồi đấy! Cô hận không thể hóa phép thành 
Bạch Cốt Tinh, xem có ai còn dám nói cô như thế không.
“Được rồi, anh đi lấy bộ quần áo thích hợp cho em thay.”
***
Trên đường đến công ty, Tô Tiểu Lai chiếm cứ kính chiếu hậu, phô ra đủ loại pose. 
[kiểu dáng để chụp ảnh, làm duyên]
“Anh, anh thật là tinh mắt nha, em thấy, bộ quần áo này đẹp hơn rất rất nhiều so 
với bộ quần áo của Từ Tố.” Tô Tiểu Lai rạo rực nói, bộ quần áo trên người cô bây 
giờ cực kì thích hợp, vừa đáng yêu vừa đứng đắn, tao nhã nhưng vẫn không mất đi 
vẻ thuần khiết.
Tay Trình Thiếu Phàm nắm vô lăng, liếc cô một cái, nhếch môi. “Đó là chuyện đương 
nhiên, chẳng lẽ em không biết tài năng lựa chọn quần áo của anh sao?”
Tô Tiểu Lai nghi hoặc, chẳng lẽ anh đang nói rằng bộ quần áo này vốn đã mua cho cô? 
Size vừa, phong cách thích hợp, chẳng lẽ… Thì ra anh đối với cô cũng có không ít 
tình cảm nha, nhưng vì sao mà anh cô lại tốt với cô đến thế? Tô Tiểu Lai nghĩ mãi 
cũng không ra, chẳng lẽ do trước kia áp bức cô trăm đường trăm nẻo nên giờ thấy 
áy náy, muốn đền bù chăng? Tô Tiểu Lai càng nghĩ càng thấy chỉ có khả năng này mà thôi.
Bên trong xe im lặng chỉ có một bài hát du dương vang vọng trong không trung.
End
Chương 19
 Nhân viên thực tập
Edit: Linh Trưởng
Beta: I’m SO2
Tại công ty của Trình Thiếu Phàm, tầng 28, Tô Tiểu Lai ngồi thu lu trên chiếc sô 
pha cách không xa văn phòng Tổng Giám Đốc. Cùng lúc đó, Thiếu Phàm đang kết nối 
đường dây nội bộ trong công ty. Suy đi tính lại thì anh thấy Tiểu Lai vẫn làm ở 
phòng nhân sự là tốt nhất.
“Alô, là trưởng phòng nhân sự Linda phải không?”
“Vâng, là tôi.” Nghe giọng nam trầm thấp uy lực, Linda biết ngay người này là Tổng 
Giám đốc vĩ đại anh minh của bọn họ. Hôm nay đích thân Tổng Giám đốc gọi điện, 
thật là đặc biệt. Cả công ty này bất kỳ nhân viên nữ độc thân nào cũng mong lọt 
vào mắt xanh của sếp tổng hoàn mỹ đó!!!
“ Cô lên phòng Tổng Giám đốc một lát.” Ngữ khí của Thiếu Phàm hoàn toàn nghiêm túc.
“Vâng.” Linda nhẹ nhàng cúp điện thoại, vọt lẹ vào phòng vệ sinh tân trang lại 
nhan sắc. Được gặp Tổng giám đốc đấy, Tổng giám đốc đấy!!!
Ngồi ở sofa, Tô Tiểu Lai lúc này đã buồn ngủ rũ rượi. Chờ đợi là quá trình 
“làm cao người” mà, dài hết cả cổ =”=. Bỗng “Cốp! Cốp! Cốp!”. Tiếng vang làm cô 
tỉnh cả ngủ. Tiểu Lai nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy một cô gái xinh đẹp, dáng 
người cao gầy. Cô ta mặc một bộ đầm công sở màu xanh, lướt nhẹ qua người Tiểu Lai.  
Lúc cô ta đi qua Tiểu Lai, hình như còn dừng lại vài giây, Tiểu Lai miệng há hốc, 
chảy cả nước miếng. Đẹp…đẹp….đẹp quá! Đúng là báu vật trời đất!
“Cốc! Cốc! Cốc!” tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Linda vào phòng, đứng sau Bí thư Lý đang báo cáo về bản kế hoạch cuối tuần với Thiếu 
Phàm. Linda im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sếp tổng. Tiếp xúc gần với sếp 
tổng như thế này là lần đầu tiên, cô có thể nghe được tim mình đang đập bình bịch. 
Bỗng dưng, Trình Thiếu Phàm bỏ tập tài liệu trong tay, ngước mắt nhìn Linda nói : 
“ Đúng rồi, hôm nay có nhân viên mới, để cô ấy đến bộ phận của cô làm việc đi.”
Linda hoàn hồn, khéo léo tao nhã trả lời : “ Vâng, được ạ. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Thiếu Phàm nhíu mi, lạnh lùng nhìn cô ta: 
“ Nói chuyện với tôi không nên ấp úng.”
Linda bỗng nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Ngữ khí của sếp tổng đúng không phải là 
của người thường mà. Tuy nhiên, tháng sáu vừa rồi phòng nhân sự của bọn họ đã nhận 
thêm nhân viên mới, thực sự không thiếu người. Nếu nói đến người tài, phòng bọn họ 
đầy ra đấy, thiếu gì chứ, còn nếu là người chậm chạp, lỡ làm cản trở công việc của 
cả bộ phận, thì cuối năm bọn họ có được thưởng và thăng tiến không. 
Vì thế, Linda lấy dũng khí mở miệng : 
“ Tổng giám đốc, bộ phận chúng tôi không thiếu người ạ.”
“Ừ, vậy để cho cô kia làm nhân viên thực tập trong vòng hai tháng.” 
-Thiếu Phàm thản nhiên nói.
Nếu như sếp đã nói thế, cô cũng không thể từ chối lần thứ hai. “ Tổng giám đốc, 
vậy có phải là cô gái ngoài kia là nhân viên mới không ạ?”
“Ừ, cô nhớ kỹ: Đối xử thật nghiêm khắc với cô ấy. Đừng vì tôi đề cử mà nhân nhượng. 
Càng nghiêm càng tốt!”
Úi…..
Theo lý thuyết, nếu như cô gái ngoài kia là đi cửa sau, vậy thì sếp phải nói là cô 
chiếu cố thật tốt cho cô ta chứ, tại sao lại ngược đời vậy nè??? Hơn nữa trong toàn 
công ty đâu ai là không biết Linda cô nghiêm khắc đến mức biến thái? Sao lại đem 
vào hang hùm thế? Chẳng lẽ là sếp cố ý? Linda nghĩ mãi vẫn không ra. Còn nữa, 
cô gái bên ngoài với sếp tổng quan hệ như thế nào nhỉ?
********
Vào cửa nhìn tấm bảng phía trước, Tiểu Lai thấy bốn chữ hoành tráng “Bộ Phận Nhân Sự”. 
Hề hề, anh vẫn là đưa cô tới chỗ tốt mà.
Linda nhìn tập hồ sơ của Tiểu Lai, ngẩng đầu hỏi: 
“Cô vẫn đang là sinh viên phải không?”
“Vâng ạ.” Tiểu Lai cung kính trả lời. Người đẹp trước mặt đây sau này sẽ là cơm áo 
của cô, là người mà cô phải xuất hết chiêu nịnh bợ đó.
“Tôi với cô nói chuyện thẳng thắn nhé. Tôi không hy vọng cô thể hiện thành tích 
xuất sắc nào, chỉ cần hai tháng cô ở đây không làm cản trở công việc của chúng tôi 
là được.” Linda vứt tập hồ sơ qua một bên, hai tay khoanh trước ngực. 
Cách nói chuyện đúng là cả vú lấp miệng em mà.
“Cô nói tôi ở đây hai tháng là sao?” Tiểu Lai trố mắt hỏi vị mỹ nhân trước mặt.
“Chẳng lẽ cô không biết là phải thực tập hai tháng à?” Linda chán nản, cái cô nàng 
này chả lẽ cũng không biết mình là nhân viên thực tập sao?
Tiểu Lai chán nản, đúng là anh! Làm nửa ngày, lại là nhân viên thực tập, thời gian 
chỉ có khoảng hai tháng nữa chứ =___=.
“Tôi thèm vào.” Tiểu Lai tay nắm chặt thành nắm đấm, chậm rì rì phun ra câu nói.
Linda sửng sốt mấy giây, nhìn chằm chằm Tiểu Lai hỏi: 
“Sinh viên các cô hỗn láo thế sao?”
Tiểu Lai biết mình thất lễ, lập tức giải thích : 
“Không phải ạ! Tôi không mắng chị, tôi mắng…”
“Cô đang mắng sếp tổng của chúng tôi?” Linda tiếp lời.
Tô Tiểu Lai ngượng ngùng gật đầu.
Chỉ thấy Linda trầm tư trong chốc lát. Cô ta cầm tách trà, lại hỏi tiếp: 
“Quan hệ của cô với Tổng giám đốc là như thế nào?”
Nghe cô ta hỏi như vậy, tư tưởng tà ác của Tiểu Lai nổi lên.
“Tổng giám đốc là cậu tôi.” Lời ít ý nhiều. Đủ súc tích, ngắn gọn, lại đánh thẳng 
vào lòng người. Xem cô có lấy lòng tôi không. Tiểu Lai ngửa mặt lên trời cười ha hả X”]
“Phụt!” Linda phun trà ra ngay lập tức. Tiểu Lai cảm thấy trong phòng toàn là mùi 
nước miếng của vị mỹ nữ này =O=.
“Làm sao có khả năng đó được? Tổng giám đốc rất trẻ!” Linda không thể tin được.
“Bà ngoại tôi sinh cậu khi bà đã lớn tuổi. Tổng giám đốc là cậu út của tôi.”
Linda nghi ngờ lời của Tiểu Lai. Bỗng dưng thấy Tiểu Lai với Tổng giám đốc đúng là 
có mấy nét giống nhau. Lại còn tưởng… Mà vừa nãy sếp tổng muốn đối xử nghiêm khắc 
với cô gái này sao, đúng là khó xử quá đi…
Ngẫm ra thì cậu muốn đối xử nghiêm khắc để dạy dỗ cháu gái cũng không vô lý. 
Nhưng mà Tô Tiểu Lai này cũng không thể dễ dàng đắc tội được, nói không chừng về sau 
còn nhờ cô ta mới tiếp cận được với Tổng giám đốc đó.
Nghĩ thế, mặt của Linda lóe lóe ánh hào quang. Tiểu Lai giơ tay vẫy vẫy trước mặt 
Linda, hỏi : 
“Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp, chị sao thế?”
Linda bị âm thanh ngọt ngào thức tỉnh, người mềm hẳn ra: 
“Tiểu Lai, để chị đi sắp xếp chỗ tốt cho em nha, ngay bây giờ luôn đây.”
Tiểu Lai nhìn thấy bà chị này cũng có bóng dáng của La San đấy. Xem ra mấy người có 
tình ý với anh cô đều thích được nịnh bợ nha.
Hừ, Thiếu Phàm, muốn cô bị đuổi nhanh thế sao. Tiểu Lai cô đây sẽ chiến đấu hết mình, 
ở đây, tại phòng nhân sự này. Một ngày nào đó, Tiểu Lai sẽ là nhân viên xuất sắc 
và chói sáng!!!!!!
“Vâng!” Tiểu Lai ghé sát vào tai Linda, nhẹ giọng nói : 
“ Chị, chị đừng nói cho ai biết em là cháu của Tổng giám đốc nha!”
“Chắc chắn rồi.” Linda đương nhiên là  không thể để cho người khác biết việc này, 
cơ hội tốt mà chia sẻ cho người khác sao…
End
 Chương 20
Anh chàng đầu bếp đẹp trai
 Edit: Vitamin B2
Beta: I’m SO2 + Kim Anh
Linda quả nhiên không hề chần chừ chút nào, rất nhanh sắp xếp cho Tô Tiểu Lai một 
bàn việc ở gần cửa sổ. Nói đây chính là làm nhân viên thực tập sẽ có đãi ngộ đặc biệt.
Tô Tiểu Lai bắt đầu tập trung vào sửa sang lại không gian làm việc của riêng mình, 
sau một hồi, chiếc bàn làm việc trống trải, đơn giản nhờ có những đồ vật trang trí 
nhỏ bé, xinh đẹp mà trở lên sinh động hơn rất nhiều.
Sau khi hoàn tất, cô quay ra nhìn xung quanh thì thấy trước mặt là không khí yên 
tĩnh và những gương mặt vô cùng trầm lặng. Cô không khỏi thở dài cảm thán từ 
đáy lòng, rồi đứng lên quan sát, càng thấy hiểu. Không khí công ty như vậy đúng 
là chỉ phù hợp với khẩu vị của người nào đó thôi. Trầm tư một lát, cô quyết định 
đầu tiên là phải làm quen và gây ấn tượng tốt với các đồng nghiệp.
Vì thế bóng hình nho nhỏ của Tiểu Lai di chuyển khắp phòng làm việc, từ bàn này 
tới bàn kia, mang cho mỗi người một cốc trà. Bước đầu tiên lấy lòng đồng nghiệp đã 
thành công. Hành động nhỏ bé này của Tiểu Lai đã làm những vị trai tài gái sắc dâng 
lên ý khen ngợi từ đáy lòng: “Cô gái này thật tốt, rất được.”
Nhưng ngoại trừ những người trên thì chỉ có một người con gái, khi Tiểu Lai bưng 
một ly trà nóng hôi hổi đến bàn người đó, một chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Hả? Đáng sợ quá….
Tôi muốn biến mất…..
Đại oan gia….
…… Triệu Linh San
Đối phương chấn động không thua gì cô, không nói được câu rõ ràng: 
“Cô…cô…Tô..Tô…Tô Tiểu Lai, tại sao cô lại ở đây?” Triệu mỹ nhân vẻ mặt kinh hoàng, 
tay chỉ vào Tiểu Lai hỏi.
Hơi thở của Tiểu Lai phả trước mặt Triệu mỹ nữ, miệng há thành chữ O dần dần lấy lại 
sự vững vàng, hai tay cô chống nạnh, khí thế hừng hực trả lời: 
“Sao nào? Công ty này là của cô hay sao mà cô có thể đến còn tôi thì không?”
Triệu mỹ nhân khuôn mặt tái xanh mét rồi lại hóa thành trắng bệch đứng bất động tại 
chỗ, một lúc lâu mới thốt ra một câu: 
“Cô có dám khẳng định là cô không đi cửa sau không?”
Tiểu Lai run rẩy ~ing
Hừ, cô ta có thể đoán được sao?
“Đừng bảo là lần trước kêu cô bồi rượu, vì thế cô chớp lấy cơ hội mà quyến rũ Trình 
đại ca chứ? Được lắm, Tô Tiểu Lai, nhìn cô ngày thường là dáng vẻ trong sáng thế, 
hóa ra chỉ là ngụy trang thôi!!!” Triệu mỹ nhân gây khó dễ.
Cơ mặt Tiểu Lai co rút, càng run hơn.
Một tiếng “Trình đại ca” làm cô nổi hết cả da gà, buổi sáng mới ăn một cái bánh bao 
cơ mà trong bụng đã cồn cào, cuồn cuộn như nước Trường Giang chảy ngược lên trên, 
suýt nữa thì cô không kiềm nổi phun ra ngoài.
Vì thế Tô Tiểu Lai bắt đầu phản kích: 
“Này, cô gọi một tiếng “Trình đại ca” thật sự rất thân thiết và có phần mờ ám đấy nhỉ. 
Theo như tôi thấy thì cô và anh ta mới có liên quan đấy?”
Tô Tiểu Lai thầm nghĩ, anh trai hình như đã nghĩ lệch lạc rồi, anh ấy nghĩ gì mà lại 
thuê yêu nữ họ Triệu về làm chứ???!!!
“Cô, cô…?” Triệu mỹ nhân oán hận, mặt đỏ như đít khỉ giận dữ.
Bạn trẻ Tiểu Lai dương dương đắc ý, bỗng dưng phía sau lưng cô vang lên một tiếng 
quát lớn: “Hai cô theo tôi vào trong phòng mau”!
Được lĩnh giáo hình phạt của Linda rồi mới biết lời đồn không hề sai chút nào. 
Cô ta quả thật tàn nhẫn đến mức biến thái, nhẫn tâm không kiêng nể, lãnh đạm và 
vô tình, xử phạt không chút lưu tình, trực tiếp ra lệnh: 
“Các cô đã quên mất nội quy của công ty như thế nào rồi sao? Nội quy công ty có tất
cả 39 điều, hai cô hãy chép một trăm bản nội quy của công ty, và nộp cho tôi trước 
12 giờ trưa ngày mai”.
Tiểu Lai âm thầm oán hận trong lòng. Cô mới đến làm việc ở công ty ngày đầu tiên, 
hiểu nội quy của công ty được cái rắm đấy. Hơn nữa, trưởng phòng có cần thiết phải 
tàn nhẫn đến mức đó không? TT__TT
Tiểu Lai trừng mắt lườm Triệu yêu nữ, trong ánh mắt rõ ràng muốn nói: 
“Triệu yêu nữ, cô chết chắc rồi.”
Mỹ nhân trừng lại: “Cô thì tốt hơn chắc.”
Tiểu Lai nở một nụ cười từ đáy lòng: 
“Cũng chưa chắc nha, ha ha ha.”
Đương nhiên, dựa vào quan hệ, Tô Tiểu Lai có thể may mắn thoát khỏi nguy nan, 
chỉ có khổ thân cho Triệu mỹ nhân thôi. Chẳng những vẻ đẹp bị bòn rút mà tinh thần 
cũng bị hành hạ đến không được yên thân.
********
Giữa trưa, Tô Tiểu Lai đi theo đồng nghiệp Tiểu Miêu xuống căng tin của công ty ăn cơm.
Công ty lớn đúng là có rất giàu có nha, ngay cả đến căng tin cũng giống như cung 
điện hoàng gia. Duy nhất chỉ có điều không được hoàn mỹ là chính mình phải tự đi 
lấy đồ ăn. Nhắc tới công ty lớn, các nhân viên cũng có tố chất không hề tầm thường 
chút nào nha, ngay cả lúc ăn cơm, mọi người còn có thể giữ gìn dáng vẻ thong thả 
tao nhã và bình tĩnh của mình. Nếu như đây là ở căng tin trường học, Tô Tiểu Lai 
sớm đã giống như sói đói chụp mồi vọt tới trước chiếm đồ ăn nhanh nhất có thể. 
Đương nhiên, nhập gia tùy tục, điều này Tiểu Lai đương nhiên hiểu, nhưng điều bất 
an chính là phải xếp hàng?! Cô quan sát hai hàng dài toàn người là người trước mắt 
mà lòng đau như cắt.
“Tiểu Miêu, tại sao lại nhiều người như vậy chứ?” Tô Tiểu Lai rất kinh ngạc, 
nhiều cửa như vậy, tại sao mọi người lại phải xếp hàng dài thế kia.
“Cái này mà cậu cũng không biết à?” Tiểu Miêu nhìn cô bằng ánh mắt giết người không 
đền mạng, lập tức bày ra một bộ dáng bí hiểm, tiến đến bên tai cô hạ giọng nói: 
“Cậu không phát hiện ra hàng người này so với những hàng khác có gì rất khác biệt sao?”
“Thì đội ngũ đông người nhất à, này còn phải hỏi” Tiểu Lai cảm thấy hỏi vấn đề này 
đúng là làm nhục đến chỉ số thông minh của cô.
Tiểu Miêu liếc cô một cái: 
“Thật không rõ người có chỉ số thông minh thấp như cậu sao lại vào được công ty này 
không biết? Cậu không thấy cả đội ngũ này không có đàn ông à?”
Tô Tiểu Lai định nói gì đó rồi lại thôi. Không có khả năng, ai bảo người nào đó 
chính là đi cửa sau để vào công ty chứ.
Cẩn thận quan sát lại lần nữa, quả nhiên đội quân này toàn là người đẹp biết 
chăm sóc nhan sắc.
“Không cần hỏi tiếp, tí nữa cậu sẽ biết thôi.” Còn không chờ người nào đó mở miệng, 
Tiểu Miêu liền bày ra vẻ đừng-có-lên-tiếng.
Ui…
Thật thần bí ~ Mọi người trong công ty này thật đúng là……
Một loại mùi thơm của thức ăn nghênh diện bay tới, Tô Tiêu Lai bây giờ đã đói đến 
nỗi bụng dạ kêu vang, đứng ở phía trước cửa sổ đầu cũng không ngẩng mà ngón tay lại 
rất linh hoạt.
“Sư phó, tôi muốn món này, món này, món này, cả món này nữa.” Chỉ mới nhìn các món
ăn thôi mà cô đã chảy nước miếng rồi.
Yên lặng – ing ~~~.
“Sư phó, tôi nói…..” Tô Tiểu Lai nhướn mắt lên thì một khắc đã bị ánh nhìn của người 
đàn ông trước mặt giết chết.
Trời ơi, sao lại có một người đàn ông đẹp trai tuyệt đối như vậy chứ!!! 
Cô không nhịn được mà giơ tay lên lau nước miếng nơi khóe miệng.
Tiểu Miêu ở phía sau không nhịn được mà chọc chọc vào cái eo thon nhỏ của Tiểu Lai, 
ở bên tai cô hỏi nhỏ: “Bây giờ thì cậu đã rõ chưa?”
Tô Tiểu Lai giờ thì đã hiểu một cách triệt để rồi, hóa ra đoàn người bề ngoài bình 
lặng tao nhã như vậy thôi, còn đâu trong lòng đúng là nhiệt tình như lửa.
Nhưng tại sao vị đầu bếp đẹp trai cứ dùng ánh mắt kinh hồn kia nhìn cô??? 
Không chịu lấy đồ ăn cho cô nữa chứ???
Ở trước mặt đầu bếp đẹp trai nên ai kia đành nhịn, nở nụ cười yếu ớt nói: 
“Ha ha, anh đầu bếp ạ, tôi muốn lấy đồ ăn,…”
Mỹ nam không biết thế nào lại đưa cho cô một cái cặp lồng cơm, vẫn là nụ cười tươi 
tắn mê hồn như trước: 
“Cái này cho cô.”
Gì cơ?!…..
Tô Tiểu Lai bị người đằng sau kéo kéo tay.
Tiêu Miêu bày ra bộ mặt nghiêm trọng, giống như người nhà thiên lôi, hỏi: 
“Cậu quen biết anh ta à?”
Không đợi cô phủ nhận, vị đầu bếp có ngoại hình cực kì đẹp trai đã đáp lời: 
“Đúng vậy”.
Oh My God!
Tô Tiểu Lai run rẩy.
Lần đầu tiên cô mắc phải tình huống khó xử này, anh đầu bếp này có ngoại hình đẹp 
thì đẹp thật đấy, nhưng mà không nên đùa bỡn người ta như vậy chứ. 
Thật là làm tổn thương đến tâm hồn non nớt của mình mà!
“Tớ không quen anh ta.” Cô vội vàng phủ nhận. Cô không muốn mình bị một đám nữ 
nhân đánh hội đồng đâu nha.
“Tiểu Lai, nhanh như vậy đã quên mất anh rồi sao?”. Anh chàng đẹp trai nháy mắt, 
dáng vẻ rất rất mê người.
Tô Tiểu Lai cảm thấy khổ sở hơn.
Người này không phải bị làm sao đó chứ? Chờ đã, vì sao anh ta lại biết tên cô?
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, chợt nghe thấy một trận huyên náo thúc giục nhanh lên 
của những người đằng sau, cô đành phải lườm anh ta một cái, tiếp nhận chiếc cặp 
lồng rồi xoay người rời đi.
Tiểu Lai nhanh chóng đuổi theo Tiểu Miêu, không cần nhiều lời làm chi, chỉ cần 
ánh mắt xám ngắt kia đã đủ để giết chết cô rồi.
“Tiểu Miêu, mình thề với ông trời ngoài kia, mình thật sự không quen anh ta”.
Hai người lần lượt ngồi xuống.
“Thật?” Trong mắt Tiểu Miêu hiện lên nét vui mừng.
Ai kia trịnh trọng gật đầu.
“Tiểu Lai, cậu nhìn trong cặp lồng cơm của cậu mà xem!!! Đấy so với phần cơm của 
tớ này, cậu dám khẳng định cậu không quen anh ta?” Tiểu Miêu thở dài.
Tô Tiểu Lai kinh ngạc, tất cả các món bên trong cặp lồng này đều là các món mà cô 
thích ăn nhất, lại còn màu sắc vô cùng ngon mắt, hơn nữa dinh dưỡng phối hợp rất tốt. 
Thế này thực sự là dùng rất nhiều tâm huyết khi nấu ăn.
Cô lắc lắc đầu, gắp lấy một miếng thịt kho cho vào miệng, thịt rất thơm và mềm, 
nước vừa đủ, gia vị vừa đủ, cô nhai kỹ rồi nuốt xuống. Tô Tiểu Lai cảm thán, TMD, 
ăn ngon quá trời, đời này cô chưa từng nếm qua món ăn nào ngon như vậy.
“Tiểu Miêu, cậu ăn thử miếng thịt này đi. Ngon cực kỳ, ngon lắm lắm luôn á” Tô Tiểu 
Lai đẩy cặp lồng về phía Tiểu Miêu, toàn đồ ăn ngon như vậy cô không thể nào thưởng 
thức một mình được.
“Tiểu Lai, cậu chắc chắn anh ta không phải là bạn hồi sơ trung, trung học hoặc tiểu 
học của cậu?” Tiểu Miêu vẫn cảm thấy hứng thú về quan hệ giữa Tô Tiểu Lai và anh 
chàng đầu bếp đẹp trai kia.
“Tớ lớn như vậy, bạn học không hề có ai đẹp như anh ta. Cậu yên tâm đi, tớ tuyệt 
đối không quen anh ta.” Tô Tiểu Lai tưởng mong rằng bạn mình đừng có hỏi thêm một 
câu nào về người đầu bếp kia nữa, để cô ăn một bữa cơm yên bình đi mà.
“Vậy thì bạn lúc mẫu giáo thì sao? Có khả năng không?” 
-Tiểu Miêu biểu hiện vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Tiểu Lai trên mặt đầy hắc tuyến -_-
********
Buổi tối về nhà, Trình Thiếu Phàm đột nhiên đưa cho cô một chiếc điện thoại di động 
vô cùng xinh đẹp, Tiểu Lai sung sướng cực kỳ. Kiểu dáng của chiếc điện thoại này 
là loại mới nhất trên thị trường nha, cô đã sớm “bồ kết” nó rồi từ khi nhìn thấy nó 
trên mạng, nhưng vì giá tiền của nó làm cô muốn ngất, không thể xuống tay được. 
Ha ha ha, anh nuôi của cô thật là tốt bụng quá đi.
“Anh, cái này cho em ạ?” Tô Tiểu Lai giả vờ rụt rẻ hỏi, nhưng trong lòng thật sự 
đang đàn pháo tưng bừng.
“Ai nói thế? Tiền này trừ vào tiền lương mỗi tháng của em.” Giọng trầm ấm của người 
nào đó lạnh lùng bật ra một câu làm đau lòng người khác.
“Gì ạ?” Miệng Tiểu Lai mở thành hình chữ O.
“Nhân viên thực tập mỗi tháng sẽ nhận số tiền lương khoảng ba ngàn, vừa đủ để trả 
cho chiếc đi động này.” Nói xong anh đứng dậy đi tắm.
Quá nhẫn tâm!!! Sao anh có thể đối xử vô cùng vô cùng tàn nhẫn với cô – đứa em gái 
bé bỏng duy nhất của anh vậy? Tô Tiểu Lai nhăn mặt nhíu mày túm lấy áo anh trai: 
“Anh à, vì sao anh có thể đối xử với em như vậy, em chỉ là nhân viên thực tập ở 
công ty anh, em chỉ nhận được có hai tháng tiền lương vậy mà anh thu gọn mất một 
tháng tiền lương của em rồi. Anh, anh đừng nhẫn tâm thế mà”
“Nếu em muốn biết anh nói đùa hay nói thật thì cứ thử xem, anh cũng không ngăn 
cản đâu.” Những lời này không hề tác động gì đến anh, ngược lại còn chọc giận 
anh nữa.
“Mất một tháng tiền lương thì một tháng tiền lương, em không sợ”. Tô Tiểu Lai nhanh 
chóng thu hồi lại giọt nước mắt vừa rồi thật vất vả mới nặn ra được. 
Thật là bất công T___T
Muốn đấu với anh ấy ư? Khả năng thua trận của mình hình như rất là cao?
Thôi bỏ đi, không suy nghĩ gì nữa. Từ trước tới nay Tô Tiểu Lai cô đây vẫn là một 
người lạc quan, yêu đời, cho dù có chuyện đau buồn gì xảy ra, cô cùng lắm là buồn 
năm ba phút rồi lại quên ngay.
Và cuối cùng, mọi hứng thú và chú ý của cô tập trung lên chiếc di động 
mới xinh xắn này.
Ngắm điện thoại đến phát chán rồi cô gửi một tin nhắn an ủi tới Từ Tố, nhưng trên 
thực tế vẫn là thử xem điện thoại mới dùng ra sao.
“Từ Tố, tớ mới đổi điện thoại di động nè. Chính là cái mà tớ “bồ kết” ở trên mạng đó.” 
[Lời tác giả: Đây là một tin nhắn an ủi nhưng thực ra vẫn là khoe khoang di động 
mới thôi à -_-|||]
Từ Tố rất nhanh trả lời: 
“Cậu bỗng dưng phát tài hả?”
Tô Tiểu Lai kìm nén khổ sở ở trong lòng, mạnh mẽ trả lời: 
“Tớ tìm được việc rồi. Một công việc ở công ty anh trai tớ.”
Từ Tố: 
“Quả nhiên là phát đại tài. Hai chị em mình khi nào thì gặp nhau ăn mừng đây?”
Tô Tiểu Lai giật mình, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến mấy từ: không-có-tiền-đâu, 
vì thế cô giả vờ hỏi: 
“Ai chủ chi thế?”
Từ Tố bấn: 
“Gọi tớ tiếng chị thì tớ mời cậu.”
Tô Tiểu Lai vô liêm sỉ đồng ý: 
“Chị ơi, chị à, em yêu chị chết mất. Thơm một cái nè.”
Từ Tố run rẩy: 
“Tô Tiểu Lai, cậu đúng là đồ mặt dày.”
Chờ người nào đó tắm rửa xong đi ra, mở TV, Tiểu Lai cất điện thoại. Cô ngồi
trên ghế sôfa, chủ động dịch lại gần anh, mở miệng với kế hoạch nham hiểm có sẵn 
trong lòng: “Anh à, buổi sáng hôm nay chúng ta ăn bữa sáng xong rõ ràng là còn 
chưa dọn dẹp mà, sao mà đến tối bàn ăn đã sạch sẽ hết trơn rồi a?”
Người nào đó cầm lấy điều khiển liên tục chuyển kênh, ánh mắt còn không thèm nhìn 
cô lấy một cái: “Em quan sát kỹ thật đấy, nếu đem khả năng này mà áp dụng trong 
công việc thì chắc chắn sẽ rất có ích.”
Đương nhiên rồi, người ta đây phải cắn răng vì đồng vàng viền đỏ rực rỡ in 
hình bác Mao mà!!!
“Anh à, em vẫn luôn luôn quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của anh mà.” Tô Tiểu 
Lai bày ra khuôn mặt cực kỳ đáng yêu nhìn người kia.
“Anh đã thuê người hằng ngày tới đến dọn dẹp nhà cửa rồi”. 
-Người nào đó nhẹ nhàng mở miệng.
Ha ha ha, Tiểu Lai cười thầm ba tiếng vô sỉ. Quả nhiên là cô đoán trúng phóc rồi :X:X:X
End
Chương 21
Bản hợp đồng lao động
Edit: Linh Trưởng + Kim Anh
Beta: I’m SO2
“Anh, em muốn thương lượng một chuyện?” Tô Tiểu Lai tinh nghịch đảo ánh mắt sáng ngời.
Người nào đó “Ừm” một tiếng, như đang chờ đợi câu tiếp theo.
Đầu óc nhanh nhẹn vận hành sau ba giây, Tô Tiểu Lai đột nhiên như lò xo, đứng 
bật dậy, vung đôi tay nhỏ bé chuẩn bị làm bộ mặt dày tự tiến cử công việc, 
đầu tiên là đứng trước người nào đó cúi đầu vòng cung một góc 90 độ.
Người nào đó vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không đuổi kịp tư duy phát triển quá bất 
thường của Tô Tiểu Lai.
“Cái này, anh, à không, phải gọi là ông chủ, anh nhìn em này, tuổi trẻ năng động, 
tràn trề sức sống, cơ thể khỏe mạnh, chịu được khổ nhọc, giỏi ca múa nhạc họa, 
đàn hát kèn trống…” Làm một loạt liệt kê đầy ưu điểm của mình, mồ hôi cô chảy 
ròng ròng, rõ ràng cô đã từng trải qua một lần phỏng vấn, căng thẳng còn hơn thế 
này vậy mà sao người cô lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ!!!
Nhìn mặt mũi người nào đó bắt đầu tối sầm lãnh đạm, kẻ họ Tô kia chân tay bắt đầu 
run rẩy, cố trấn an mình, phải bình tĩnh, sau đó cười đáng khinh, 
“Ha ha, anh à, ý của em là chuyện giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh nhà cửa,
bưng trà mời nước, thu dọn phòng ở, mát xa xoa bóp, mọi thứ em có thể làm, 
anh xem đấy, người giúp việc làm bán thời gian kia có thể để em thay thế được không?”
“Mát xa xoa bóp?” Âm cuối còn kéo dài ra.
Mồ hôi…
Cô vừa có nói bốn chữ này sao??!!!
Một lần lỡ mồm phải ôm hận cả đời mà!!!
“À, dịch vụ này có thể có.” Tô Tiểu Lai cắn răng nói, vì bác Mao vĩ đại mà phải
 hành động bằng bất-cứ-giá-nào!!!
“Vậy trước hết phục vụ thử xem nào.” Người nào đó nhàn nhã tự đắc duỗi thẳng hai chân, 
dựa người vào ghế rồi vòng tay gối sau đầu làm thái độ như đại gia đang chờ nha 
đầu hầu hạ ấy.
Này… Đã thương lượng giá cả đâu chứ, còn chưa thỏa hiệp giá cả cho ổn, sao làm 
cái dáng như muốn bán mình vậy chứ? Trong thâm tâm Tô Tiểu Lai nghĩ xấu ⊙﹏⊙ , 
anh đang muốn bán thân đấy hả?
Riêng cái vấn đề tiền bạc này là phải phân biệt phải trái trắng đen cho rõ ràng, 
cô không thể thấy tiền chưa đến mà đã nai lưng làm việc được, 
“Trước cứ nói chuyện giá cả đã.” Tự nhiên những lời lo lắng trong lòng bật ra.
“Vậy vừa mát xa vừa nói đi.” Anh chỉ xuống chân mình, sau đó nhắm mắt an nhàn 
muốn hưởng thụ.
Tô Tiểu Lai do dự một lát, cuối cùng đứng không lâu vẫn phải ngồi xổm xuống, 
coi như là vì bác Mao thân yêu đi. Vì thế cô bắt đầu cúi xuống xoa bóp, 
dáng vẻ giống y như dân chuyên nghiệp.
Tô Tiểu Lai nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ từ lúc bắt đầu công việc.
Nhưng, một phút trôi qua…
Vẻ mặt người nào đó rất mãn nguyện, ngón tay thon dài còn gõ gõ nhịp nhàng lên 
tay vịn sofa.
Ba phút trôi qua…
Người nào đó có vẻ muốn được hưởng thụ thêm, hoàn toàn quên mất việc nói đến giá cả.
Năm phút trôi qua…
Người nào đó dường như thoải mái quá mà ngủ luôn, em gái ngoan ngoãn liều mạng 
làm việc mát xa lên xuống đang cố gắng kiềm chế nỗi lòng,
Tô Tiểu Lai đè nén nội tâm đang quay cuồng tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn anh, 
chỉ hận vì không thể mở miệng xả một tràng vào người nào đó đang nằm nhàn nhã kia 
cho hết giận, cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt sự tức giận hết mức có thể, dù sao anh 
ấy cũng không nhìn được, cứ trừng mắt trắng dã như thế nữa đấy… 
Tinh thần AQ lại đến!!!
Ánh mắt trợn trừng bắt đầu thấy đau nhức, cô còn chưa gần gũi để nhìn ngắm anh như 
thế này bao giờ, lông mày dày đậm, đôi lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao, đôi môi 
bạc khiêu gợi, ngoại hình tuấn tú, khí chất tao nhã nhưng lạnh lùng, mỗi đường 
nét trên khuôn mặt đều như được tỉ mỉ chạm khắc mà thành.
Cô càng nhìn càng thấy may mắn mình không phải là đàn ông, nếu không nhất định sẽ 
tự ti đến đột tử luôn.
Ôi trời đất hỡi, sao người lại ban đến một người đàn ông hoàn mỹ để mê hoặc chúng 
sinh như vậy chứ???
Cô say sưa thưởng thức gương mặt đẹp trai hút hồn này, ánh mắt nóng rực, tuyệt đối 
không kém gì ánh mắt sáng ngời khi pk vẻ mặt màu đỏ của bác Mao thân yêu. *pk : 
là một từ giống như là đấu đối kháng, thường dùng trong game.
“Anh có đẹp trai đến mức phải nhìn chằm chằm như vậy không?” Tô Tiểu Lai không 
ngờ được người nào đó đột nhiên mở mắt ra, còn nói một câu không đỡ được như thế, 
nói xong còn mang vẻ mặt thấy thú vị nữa.
“Có.” Cô lau nước miếng đang chảy ra, hoàn toàn không dùng cái đầu để suy nghĩ 
mà trả lời ngay.
“Thật không?” Khóe môi người nào đó nhếch lên.
Hai má cô tự nhiên đỏ ửng lên, cũng may cô là người phản ứng rất nhanh, ở trong 
những trường hợp khó khăn cũng có thể ứng biến linh hoạt.
“Anh à, chuyện này … phục vụ có hài lòng không?” Được thưởng thức khuôn mặt đẹp trai 
nhưng cô vẫn không quên bảo vệ quyền lợi lao động của mình.
Tâm tình người nào đó dường như rất hài lòng, nhưng giọng nói vẫn nhạt nhẽo 
trước sau như một.
“Ừm, cũng được, nhưng vẫn còn nhẹ tay lắm.” Người nào đó còn thêm vế cuối chê trách vào.
“Vậy tiền thù lao tính thế nào ạ?” Tô Tiểu Lai thừa thắng xông lên.
Đêm đó, Trình Thiếu Phàm làm một bản hợp đồng lao động, nội dung như sau :
Điều một. Nhiệm vụ phải làm :
1.Quét dọn nhà cửa, vệ sinh sạch sẽ, sửa sang lại phòng ốc, giặt quần áo (một ngày 50 tệ)
2.Phụ trách phục vụ 3 bữa. Sau khi ăn xong thì rửa sạch bát đũa, dọn dẹp phòng bếp 
(tùy thuộc vào chất lượng làm việc để đánh giá trả tiền)
3. Mát xa (một lần 20 tệ)
Điều hai. Yêu cầu lao động :
1. Người lao động phải cam đoan rằng phòng khách luôn luôn sạch sẽ, không thể tùy ý 
phá hư tài sản của gia chủ. Nếu không, phải bồi thường theo giá gốc.
2. Người lao động phải chú ý, khi gia chủ ở nhà làm việc, không thể có tiếng động 
làm ồn ào ảnh hưởng đến sự làm việc của gia chủ. Nếu không, trừ vào lương.
3.Dù cho ở bất kì địa điểm, thời gian nào, gia chủ gọi là phải đến, bảo là phải
nghe. Nếu không, trừ lương.
4.Người lao động ban đêm phải về nhà. Nếu không, trừ lương.
Điều ba. Cách thức làm việc, chi trả
Gia chủ sẽ tùy vào thái độ làm việc của người lao động để thanh toán lương =____=
Người lập bản hợp đồng : Gia chủ Trình Thiếu Phàm
Người lao động : Kẻ làm thuê Tô Tiểu Lai
Tô Tiểu Lai không thể không thừa nhận bản chất tư bản bóc lột giai cấp vô sản của 
Trình Thiếu Phàm. Cô không biết liệu đây có phải là hợp đồng lao động hay không, 
tại sao càng xem càng giống như giấy bán thân như vậy???? >____< Đối với một bản 
hợp đồng đầy bất công như thế, cô đương nhiên là phản đối. Kết quả thì khỏi nghĩ, 
cô thua chắc! Cũng may anh không bóc lột cô tàn nhẫn, mỗi ngày cũng có thể kiếm được 
một ít bác Mao. Đồ ngốc mới không kí đó!
Vì thế, Tô Tiểu Lai bắt đầu kiếp sống nô dịch đầy sung sướng nhưng cũng không 
kém phần khổ ải.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Tô Tiểu Lai đã ngủ dậy, hưng phấn đi chuẩn bị bữa sáng. 
Mở tủ lạnh, cô phát hiện trong tủ chỉ là mấy thứ linh tinh cùng với trứng gà. 
Thế đấy! Xem trình độ nấu ăn của Trình Thiếu Phàm hiện giờ chắc cũng chỉ chiên được
mấy quá trứng, nướng được vài cái bánh bao là giỏi lắm rồi. Đi lòng vòng trong 
phòng bếp một hồi, não cuối cùng cũng hoạt động, đề xuất ra ý kiến!
Người nào đó ngồi ở bàn ăn, nhìn chăm chăm vào dĩa trứng chiên có vẽ mặt người đang 
cười tươi cùng với ly sữa nóng hổi bên cạnh.
Người đó ngẩng đầu, có ý không muốn ăn sáng với trứng chiên kiểu này.
Tô Tiểu Lai mở miệng cười cười, chuẩn bị nghênh đón lời khen về thành quả lao động 
của mình, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng. Chậc chậc! Bây giờ anh vẫn là sếp, 
tốt nhất vẫn là nên nịnh bợ. Tiểu Lai đẩy dĩa trứng trước mặt Thiếu Phàm, trưng ra 
cái mặt nịnh nọt, nói : 
“Anh à, anh ăn trước đi. Phần em em nấu sau.”
Người nào đó nghiêm mặt không chút phản ứng, cũng không nhận lấy dĩa trứng chiên. 
Cô bực mình. Sáng sớm đã lọ mọ dậy để chuẩn bị. Vì để lấy lòng anh, cô còn cẩn thận 
vẽ khuôn mặt cười toe trên trứng nữa. Đương nhiên mục đích chính vẫn là bác Mao 
đáng mến, nhưng mà cô cũng đâu có làm gì sai, sao lại đen sì cả mặt thế kia…. =w=
“Em làm tất cả là bao nhiêu quả trứng vậy?” Cuối cùng người nào đó cũng lạnh lùng 
phun ra mấy chữ.
Chuyện này mà cũng hỏi sao???
“Anh 4 quả, em 4 quả.” Tiểu Lai đáp.
“Một ngày ăn trứng nhiều như vậy dạ dày tiêu hóa được sao?” Thiếu Phàm nhẫn nại để 
không bùng phát cơn tức hỏi lại.
“Hừm, em thì đương nhiên là được rồi, còn anh thì em không biết!” Tiểu Lai tự nghĩ 
hệ tiêu hóa của cô cũng không tồi lắm.
“Trừ tiền bữa sáng!!” Trên mặt Thiếu Phàm có một tia tức giận không dễ phát hiện.
“Tại sao?” Cô la lên.
“Bởi vì anh không giống em, một ngày tiêu được 4 quả trứng gà. Ăn uống mà cũng không 
biết thưởng thức!” Trình Thiếu Phàm liếc Tiểu Lai một cái, sau đó đứng dậy,
thay giày, đi ra cửa.
Lúc này Tiểu Lai đã hiểu được một đạo lý: 
trứng gà không thể ăn bậy được. Ăn hơn số lượng cho phép là phải trả giá đắt ><
Hơn nữa, hôm nay lỡ xe bus rồi, chạy xuống lẹ để đón taxi thôi.
Tô Tiểu Lai không chỉ ở nhà đảm đương mấy việc lặt vặt, mà ngay cả ở công ty cũng 
chỉ là cô em gái sai vặt. Đi làm đã hai ngày, Linda cũng không sắp xếp cho cô việc 
cụ thể. Làm mấy việc lặt vặt này nhìn vậy mà mệt bở hơi tai.
Này, Tiểu Lai vừa mới xuất hiện, đã nghe thấy N âm thanh réo gọi:
“Tiểu Lai, em mang cái này đi photo dùm chị, lát nữa có việc dùng…”
“Tiểu Lai, pha giùm anh chén trà, cảm ơn…”
“Tiểu Lai, giúp chị phân đóng tài liệu văn bản đã đóng dấu ra làm 3 phần đi…”
“Tiểu lai, cho cô thêm một ly cà phê…”
“Tô Tiểu Lai, tớ chưa ăn sáng, cậu xuống dưới lầu mua giùm tớ một phần đi…”
Giọng nói thật ngọt ngào, Tiểu Lai vừa nghe đã biết là mụ yêu nữ họ Triệu rồi, 
mà cũng chỉ có con nhỏ này mới có yêu cầu vô liêm sỉ như thế thôi.
Một tiếng động vang lên, Tô Tiểu Lai đã biến mất trước tầm mắt của mọi người.
Đương nhiên, yêu cầu của con nhỏ yêu nữ họ Triệu bị Tiểu Lai lơ đẹp.
Tiểu Lai rời đi, sau đó là một loạt âm thanh ca ngợi : 
“Haizza, có Tiểu Lai thật là tốt, nước trà cũng được pha…”
“Đúng thế, từ khi cô ấy đến đây, lượng công việc của tôi dường như giảm đáng kể…”
“Y dà, chỉ tiếc là 2 tháng sau đã đi rồi…”
********
Bây giờ đã là giờ cơm trưa, Tô Tiểu Lai vẫn đi cùng Tiểu Miêu. Tình hình so với mọi 
hôm không khác mấy. Cửa sổ phát cơm của anh đầu bếp đẹp trai vẫn là đủ các loại mĩ nữ. 
Tuy nhiên Tiểu Lai hôm nay thay đổi hàng, tốt nhất là không giáp mặt anh chàng 
đầu bếp kia.
Nhưng là, khi đến lượt của cô, một anh chàng nhỏ phụ việc mặc kệ cô đang chọn 
món gì, đưa ra trước mặt một cái cà mèn, nói : 
“Là Lý Phong bảo tôi đưa cho cô!”
Dứt lời, thằng nhóc hướng về phía bên trái chỉ chỉ, Tô Tiểu Lai nhìn theo thì thấy 
vẻ mặt tươi cười của anh chàng đầu bếp.
Tô Tiểu Lai muốn điên rồi…..
Anh đầu bếp này, anh muốn sao đây? Sao cứ đối xử với tôi kiểu đó thế =____= Anh muốn 
toàn bộ đồng nghiệp nữ đưa tôi làm nhân vật chính cho các buổi gossip đúng không T_____T
Nhìn trong bát đầy đủ màu sắc, thế nhưng Tiểu Lai lại không có tâm trạng tốt. 
Chỉ cần nhìn ánh mắt Tiểu Miêu là trong lòng cô đã lộn tùng phèo.
“Tiểu Lai, cậu và Lý Phong quan hệ như thế nào vậy?”
“Thật sự là tớ chẳng biết hắn.” Chẳng lẽ cậu muốn tớ chạy tới trước mặt hắn, lôi 
cái ý nghĩ trong đầu hắn ra cho cậu xem ư???  Tô Tiểu Lai bội phục tinh thần hóng 
hớt của Tiểu Miêu. Thực sự thì cô cũng muốn xem rốt cuộc cô và tên đầu bếp kia 
có quan hệ gì…
“Tại sao anh ấy vẫn nhìn cậu vậy?” Tiểu Miêu dai dẳng, quyết không buông tha, 
hỏi Tiểu Lai cho bằng được.
Biết là giải thích như thế nào thì cũng không thể thắng được trí tò mò của Tiểu Miêu 
nên Tiểu Lai quyết định “im lặng là vàng”.
Tiểu Lai lén nhìn về phía anh chàng đầu bếp kia. Quả nhiên anh ta vẫn đang  mỉm 
cười quyến rũ nhìn cô, thật sự là khó xử quá đi mà ~~~
Hơn nữa, Tiểu Lai còn phát hiện rằng, nữ nhân viên ở công ty này năng lực hóng hớt 
thị phi rất cao. Chỉ chưa đến 10 phút sau Tiểu Lai đã trở thành tiêu điểm chú ý 
của toàn bộ nhà ăn.
Nữ NV A : “Ây dà, cô xem xem, 3 người đàn ông độc thân hoàng kim ở công ty chúng 
ta cứ thểmà để cho người khác ôm ấp..”
Nữ NV B: 
“Hả? sếp tổng và bí thư Lý hết độc thân từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?”
Nữ NV C : 
“Sếp tổng là người mà chúng ta có thể theo dõi được sao? Đại nhân vật này chúng 
ta chỉ biết ngước nhìn thôi.”
Nữ NV B: 
“Thế còn bí thư Lý?”
Nữ NV C: “Đồ ngốc! Bí thư Lý lúc nào cũng theo sát tổng giám đốc, chúng ta có 
cơ hội tiếp cận à???”
Nữ NV A: “Đúng thế, cho nên toàn bộ nhân viên nữ trong công ty chúng ta đều 
“bắn tim” với đầu bếp trưởng đó ~~”
Nữ NV C: 
“Hừ, thế đấy! Cái cô nhân viên trẻ kia cướp được trái tim của”hot boy” rồi kìa”
Nghe dư luận đàm tiếu, Tô Tiểu Lai cúi đầu rụt cổ. Trời ơi, sức mạnh “truyền thông” 
quả thật rất vĩ đại TT^TT
Cách đó hai bàn ăn, bí thư Lý đang bưng đồ ăn, tình cờ nghe tên mình, thuận tiện 
đi qua . Đúng lúc đó bí thư Lý nhìn thấy Tiểu Lai mặt mày đỏ bừng đang nằm sấp 
giữa bàn, mặt úp vào khay đồ ăn. Suy nghĩ một hồi, bí thư Lý quyết định tốt nhất 
vẫn là nên nhanh chân đưa đồ ăn về cho sếp tổng. Sếp ngày nào cũng ăn cơm
trong văn phòng mà.
Bỗng dưng, giọng nói ngọt ngào chui vào tai bí thư Lý: 
“Ôi chao ôi! Đó là bí thư Lý mà ~~”
“Thật đẹp trai!!!”
“Nếu sếp tổng cũng xuất hiện ở nhà ăn thì cuộc đời này còn gì đẹp đẽ hơn”
Hừ hừ hừ…Tô Tiểu Lai đáy lòng thổn thức. Nhân viên nữ ở công ty này điên quá, 
cuồng quá, fan gơ quá!!!!!

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

Popular Post

Blogger templates

Labels

Blog Archive

Được tạo bởi Blogger.

Blog Archive

About

- Copyright © Kho truyện miễn phí -Metrominimalist- Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -