|
Gã tóc nâu đứng chếch
ngưỡng cửa, đầu thuốc lá lóe sáng khi gã rút từ dưới áo ngắn khẩu súng lục, điềm
tĩnh nheo mắt ngắm bắn hai phát. Người trúng đạn vẫn ngồi trên yên cho tới khi
con ngựa rống lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất hất theo người kỵ mã xấu
số. Anh ta nằm ngửa, cặp mắt mở hé phản chiếu ánh mặt trời. Một nhánh hoa dại đu
đưa trước gương mặt dần dần bình thản. Người kỵ mã gượng hé mắt lần nữa, cười
nuối tiếc, thì thào: “Số phận an bài. Nhưng đời đẹp quá!” Các vệt mây trắng và
dòng chữ cuối phim chạy dọc màn ảnh. Những người trong phòng chiếu lục tục đứng
dậy, tiến về ô cửa sáng.
Cô gái đi cùng khoác nhẹ tay Vinh. Dư vị u hoài từ
bộ phim vương vất trong anh: đồng cỏ hoang, ngựa, các cuộc sống lang bạt ngắn
ngủi. Ra khỏi rạp, Vinh mới tìm thấy một câu khả dĩ: “Em thích bộ phim chứ?” An
mỉm cười, giọng hơi khàn của người nhiễm lạnh: “Em sẽ không quên buổi chiếu
này...” Rất nhiều lúc trong cuộc sống, đoạn cuối bộ phim cao bồi hiện ra trước
mắt Vinh, và âm vọng tiếng An lặp lại câu thoại kỳ lạ: “Số phận an bài. Nhưng
đời đẹp quá...” * * * * * Ở bất cứ đâu, những phòng chờ sân bay càng về
khuya càng trở nên trống rỗng. Tiếng ầm ì ngoài đường băng khiến các khối không
khí giao động mạnh, như thể cả thế giới chao đảo bay trong khoảng không ướt át
thốc đầy gió. Giọng nói trên loa vang lên đột ngột cho biết máybay vừa tiếp đất
an toàn. Cho tới khi hành khách mệt mỏi cuối cùng ra khỏi trạm kiểm soát, vẫn
chưa thấy người cộng sự xuất hiện. Vinh lo lắng vòng qua mấy cây cột. Anh đón
một cộng sự chưa biết mặt bay ra từ phương Nam. Cô gái mảnh khảnh ngồi trên cái
va-li xanh da trời, mớ tóc thẳng vén qua tai. Vẻ như cô ta không còn trông đợi
gì cả. Vinh tới gần, hỏi: “Chuyến vừa rồi có ai bỏ bay, tên An, cô biết không?”
Cô gái lắc đầu: “Không rõ. Nhưng tôi cũng tên An...” Cảm giác ngạc nhiên vì nhầm
lẫn tai hại. Tuy nhiên Vinh chỉ nói đơn giản: “Xin lỗi. Thật khó nhận ra cô là
người cần đón”. “Có hề gì. Nhiều người nghĩ tên tôi như đàn ông”. - An
đáp. Taxi chở họ vào thành phố. Cô gái lẩm bẩm trong bóng tối: “Ban nãy tôi
cứ nghĩ máy bay đi lạc...” Anh đưa cô ta mảnh khăn chùi mắt. Các mẩu thông tin
rời rạc giữa họ xóa mờ cảm giác xa lạ. An vừa ra trường nhưng làm thiết kế đã ba
năm. Chưa bao giờ cô đi xa. Vinh là trưởng phòng, phụ trách thiết kế đồ họa. Anh
sẽ liên hệ mật thiết với người cọâng sự này, theo yêu cầu công việc. “Hãng đang
phát triển. Việc chúng ta sẽ nhiều và nặng - Anh nói bình thản - Cô kham nổi
chứ?” Ánh tự hào lan trên mặt An: “Tôi 23 tuổi rồi!” “Bằng vợ sắp cưới của tôi.
- Vinh nhận xét - Nhưng cô ấy can đảm hơn cô nhiều...” Cô gái cười. Nụ cười
trong trẻo giữa bóng tối mùa thu khiến Vinh bàng hoàng. Xe vào nội ô. Những mái
ngói trĩu nâu. Loáng thoáng cây như người xanh tái mất ngủ. Tất cả bao phủ bởi
vô số làn gió dính nước. Khi taxi đỗ trước khách sạn, cô thảng thốt: “Mùi gì
thế?” Vinh hiểu ra: “Hoa sữa. Cô sao vậy?” An cho biết hơi khó thở rồi đẩy va-li
vào thang máy cổ, cảm ơn Vinh đã tới đón và đóng chốt, chậm rãi bốc lên cao sau
dãy chấn song cũ xưa. Hai tuần tiếp sau Vinh không nói chuyện riêng với An.
Cô ngồi giữa các nhân viên đồ họa, làm quen một số yêu cầu thiết kế chuyên biệt,
viết chương trình làm việc phối hợp cho văn phòng đại diện ở phương Nam. Một
cách kín đáo, người chung quanh cười giọng nói du dương cùng cử chỉ hơi khác
thường nơi An. Sáng An tới hãng sớm, áo khoác cũ, tha cái túi lớn đựng bản vẽ.
Hết giờ, cô chạy đón xe bus về khách sạn tồi tàn. Một buổi chiều rời văn
phòng muộn, Vinh phóng sượt qua cô gái xanh cóng vì gió. Anh dừng lại, gọi: “Đi
uống chút gì chứ?” Cô giữ khoảng cách lặng re sau anh. Cơn mưa ngắt quãng từ
sáng đến giờ tạnh hẳn. Những vệt mây ướt sũng tan ra thành làn hơi xam xám. Đám
lá khô như tờ báo cũ vụn vỡ cuốn tung theo gió... Mùa đông lờ mờ phía chân trời.
“Bây giờ cô thích nghe gì?” - Vinh chợt hỏi. “Rock - An thở dài - Mấy tuần tôi
chưa nghe nó”. Họ vào phố trung tâm, lên gác một ngôi nhà cổ, luồn vào căn phòng
đầy người. Còn hai ghế ở ban-công nhìn xuống mặt hồ lặng im xanh. Các bản ballad
giống dòng nước màu hổ phách xuyên qua các câu chuyện. An uống cốc cà phê to,
bối rối trả lời vài câu hỏi từ Vinh. Cô không tự tin. Cô có vài bạn thân. Ở
trong kia cô sống một mình... - Anh gần kết hôn ư? - An hỏi khẽ. - Hai
tháng nữa - Vinh bật cười - Vợ của tôi rất đẹp, giỏi nữa. Cô thấy lạ ư? Cô
gái lắc đầu : - Sống với một người, điều ấy thật đáng kể. Vinh cười to
hơn. An co lại, gương mặt ửng đỏ. - Cô yêu ai bao giờ chưa? - Vinh tò
mò. Không có trả lời. Bản ballad dâng cao trong quán tối. Lúc xuống cầu
thang, điều gì xui khiến anh cầm cánh tay An buông lơi? Họ đi bộ chậm rãi
đường quanh hồ. Gió mỏng. Một cơn mưa không nhìn thấy, chỉ ướt. “Mùa lạnh thích
quá!” - Cô gái thì thào, rồi run run nắm chặt bàn tay anh. Hơi thở nhẹ. Nụ cười
yên tĩnh tinh khiết. Trạng thái tự do. Tuổi trẻ. Kinh nghiệm non nớt... Nhưng
cùng chuỗi xúc cảm tha thiết ấy, sự trống trải mọc lên trong Vinh. Anh biết đừng
làm sai lạc thứ tự đã xếp đặt trong cuộc sống. Gắn bó với một người là trò chơi
nguy hiểm... Hồ như đọc được dòng suy nghĩ im lặng, An rùng mình, khẽ khàng:
“Tuần sau tôi bay về thì hơn. Công việc tạm ổn rồi”. Họ lên xe. Chẳng có vấn đề
gì được đặt ra. Nhưng tất cả bắt đầu thay đổi... Những ngày mùa đông, trời
xám xanh như bọc thép. Các trận gió tràn về làm huyên náo mọi đỉnh cây cả đêm và
ngày. Không khí lạnh buốt đầy hơi ẩm. Vinh đưa người cộng sự tới trạm xe hàng
không, từ đấy cô sẽ ra sân bay một mình. Trạm chờ vắng hoe. Ông tài xế ngồi quán
chè chén ven đường rít thuốc lào, bảo nửa giờ nữa xe mới chạy. Vinh điện thoại
hoãn giờ họp chiều, ở lại với An những phút cuối cùng. An ngồi im dưới tấm bạt,
nhìn mưa lưa thưa trên các chùm dâu gia xoan chảy xuống ngói cũ. Nhận ra cô gái
run rẩy dưới áo khoác mỏng, Vinh phóng vội về nhà, tìm thấy một áo bông chần nằm
cũ đáy rương. Áo bông chần quả trám đỏ, gấu cũng cạp điều. Anh mua cho An thanh
kẹo lạc và nhắc cách thức phối hợp công việc. An gật đầu, đôi mắt xám tro tựa
hai mặt hồ thảng thốt. Họ bồn chồn, cùng dự đoán sự lãng quên nay mai. Người ra
trạm xe đông dần. Cô gái trùm tấm áo cổ xưa kỳ dị, lên xe, vẫy Vinh. Tài xế nhấn
hồi còi buồn rầu, cho xe lăn bánh. Cuối năm ấy, Vinh làm đám cưới với người
vợ anh đính hôn, theo đúng trình tự được nhìn thấy trước. * * * * * Trong
suốt 12 tháng họ hầu như không gặp nhau. Thi thoảng qua điện thoại, An trao đổi
công việc bằng giọng nói lơ đãng, như quãng thời gian bất ổn kia chưa từng tồn
tại giữa hai người. Mọi thứ trôi đi bình thường, Vinh đổi lên ngôi nhà lớn khu
trung tâm. Vợ anh trầm tĩnh, chu toàn mọi việc và vừa sinh một con gái. Lâu lâu
anh bay ra nước ngoài, thực hiện chương trình quảng cáo đặt hàng. Cuộc sống
không có gì phàn nàn. Tuy nhiên một buổi sáng, băng ngang gác quán năm trước
từng ngồi với An, đoạn ballad quen thuộc tình cờ vướng vào tâm trí Vinh. Các
hình ảnh An dội vào ký ức Vinh như sóng biển. Từ cô, anh thấm đầy tình yêu cuộc
sống lạ lùng, nỗi khao khát làm việc, lòng tự trọng đến e ngại làm tổn thương
người khác. Tuy nhiên các ý thức ấy không bền trước thói quen thỏa hiệp của cuộc
sống. Rốt cuộc, anh phó mặc thời gian của mình cho đủ thứ ngẫu nhiên... Bản nhạc
vẫn tỏa ra từ căn gác. Nỗi nhớ An lớn dậy bất thần, cồn cào. Anh rút điện thoại
bấm số văn phòng trong Nam. An ở đầu dây. Sự im lặng thông hiểu kinh ngạc. Vinh
cho biết tối mai anh bay vào. Cô không nói gì... “Anh cần em biết bao!” Vinh
thốt lên khi nhánh dâu da xoan mảnh dẻ mặc áo bông chần đỏ ùa tới, nhớ nhung, ấm
áp nép vào anh ở ga đến sân bay. ... Không ai biết mối quan hệ bí ẩn giữa họ.
Từ phương Bắc thi thoảng Vinh điện thoại vào cho An, cô trả lời máy, không lúc
nào không xúc động. Cô không than phiền về nỗi cô đơn, không đặt ra những câu
hỏi khiến anh cảm thấy phiền toái. Một cách tinh tế, cô chưa bao giờ đả động tới
vợ hay con gái anh, như thể họ thuộc về một thế giới hoàn toàn khác và anh
thường xuyên sống nơi ấy là điều thật bình thường. Với cả sự xa cách và gần gũi,
giữa hai người chầm chậm đan nên mối cảm thông, sự tận tường tâm hồn và cả nỗi
xót thương nhau đến thắt đau. Những sáng hiếm hoi cùng ngồi trên vỉa hè thành
phố uống cà phê, An nói với anh về công việc, các sự cố vụn vặt mà cô vượt qua
ổn thỏa, rồi nhẹ nhàng: “Chẳng nên buộc mình vào mối phụ thuộc làm gì, phải
không?” Vinh nhìn mắt cô, thử mỉm cười: “Có ai đấy ngỏ lời với em ư?” An lắc
đầu. Những lúc như thế anh thương cô xiết bao. Cô không bao giờ gọi điện cho
anh, để tránh mọi nghi ngờ. Các vấn đề cuộc sống cô tự giải quyết. Có lần Vinh
liên lạc văn phòng trong Nam hỏi một bản mẫu trễ hạn, người ta cho biết cô ốm đã
ba ngày. Gọi về nhà, cô chỉ nói: “Em sốt, thường thôi...” “An này - Anh nói khó
nhọc - Giá như anh ở cạnh em bây giờ!” “Không cần phải như vậy đâu” - Cô thầm
thì, cười, rồi lặng lẽ khóc. Cuộc sống họ hồ như thẫm màu. An còn trẻ, đã là nữ
thiết kế hàng đầu trong hãng, thời gian phía trước còn nhiều hy vọng, thế mà vì
mối liên hệ bất an, cô bỏ qua bao nhiêu cơ hội hạnh phúc. An hỏi: “Ngoài ấy ra
sao?” Vinh kể cho cô nghe làn không khí tươi tắn có thể uống đầy phổi, dưới
những tán cây vẫn mát lạnh khi ngoài phố nắng hoe, màu lá óng xanh lần cuối
trước khi ngả vàng... “Anh đừng kể nữa - Cô run lên bên đầu dây - Em bỗng chẳng
biết làm gì.” Họ cùng im lặng. Hoàn cảnh buồn rầu khiến cả hai trở nên lặng lẽ.
Họ cảm thông với những bất thường chung quanh, ít than phiền. Vinh thực hiện các
dự án, đi từ thành công này sang thàng công khác. An thường vẽ những phác thảo
bám đầy ý tưởng kỳ lạ. “Ở lẽ nào đấy em biết ơn cuộc sống - Một lần cô nói với
Vinh - Nhiều khi em hạnh phúc.” Câu nói giản dị khiến Vinh xúc động sâu xa, tới
mức anh chẳng thể nghĩ rằng sự thể cần thay đổi. Những đợt công tác được thầm
lặng trông chờ. Tuy nhiên mỗi lần bay vào, anh nhận ra gương mặt An đang trở nên
giống đầu tượng nữ được đẽo gọt tinh tế, định hình. Đó là sự thanh mảnh kín đáo,
như thể An thận trọng tự cất mình vào khoảng không hẹp bằng vẻ gầy gò lạ lùng.
Chỉ có đôi mắt vẫn vậy, trong sáng, chân thành. Một lần cùng dự họp ở phương
Nam, Vinh nhận ra nhiều người lưu tâm cô. Lúc về anh bảo An điều trên, cô dịu
dàng: “Anh biết không, các nhận xét như vậy khiến em thấy mình khốn khổ. Em tự
do, vậy là ổn. Anh đừng nhắc những chữ thiệt thòi hay vô vọng. Chúng làm cho
quan hệ của anh và em đặt dưới ánh sáng tồi tệ...” Anh giữ cô trong tay. Tinh mơ
thức giấc đột ngột, anh cảm thấy An ngồi bên cửa sổ tối om, mảng thẫm của áo
bông khoác hờ trên đôi vai trần ánh đỏ cô độc. Còn lâu mới có tiếng đường phố.
Sự yên tĩnh thấm vào khoảng không giữa họ. “Em nghĩ gì vậy?” - Vinh gọi. “Không
gì cả - An bất động - Anh ngủ thêm đi. Chiều ra sân bay...” Thời gian còn lại
trong buổi sáng An đề nghị đi xem phim cao bồi. Trong rạp chiếu, cô chăm chú
nhìn màn ảnh, căng thẳng, có lúc cười to. Vinh linh cảm điều bất ổn. Sau khi
chia tay, anh về khách sạn sửa soạn hành lý bay. Mối quan hệ của họ bình lặng
nhưng bắt đầu nhuốm âu lo, hồ như vì một bộ phim. * * * * * Rất nhiều lúc
trong cuộc sống Vinh, âm vọng tiếng An lặp lại câu thoại bí ẩn: “Số phận an bài.
Nhưng đời đẹp quá...” Giải pháp giản dị nhất thường là giải pháp hiếm khi nghĩ
tới. Hình ảnh gã tóc nâu và người trúng đạn ngã ngựa trong bộ phim thường xuyên
trở về trong tâm trí Vinh, như một dấu hiệu đầy ám chỉ. Anh là ai, do đâu anh
luôn nhận từ cuộc sống bao nhiêu ân huệ. Còn vì anh và sự gắn bó vô vọng với
anh, tuổi trẻ của An đang nhạt phai? Anh quan tâm tới cô nhiều hơn, dự định cuối
năm thu xếp chuyến du lịch. Khi nghe anh bàn, An thờ ơ: “Tại sao phải như vậy?”
Câu hỏi tựa mũi dao am tường. Thi thoảng họ thử nói về một cuộc chia tay giả
định. Câu chuyện bỏ lửng lưng chừng... Những người thiết kế bỗng xôn xao về
một đồng nghiệp ở văn phòng đại diện sáng nay đã nghỉ việc. Là An. Các nỗ lực
liên lạc riêng của Vinh đều thất bại. Vinh giữ vẻ bình thản bề mặt, giải quyết
các vấn đề công việc êm xuôi. Chỉ đến tối, khi ngồi ở quán gác quen, anh sắp xếp
lại các dữ kiện. Nghĩ tận cùng, phải chăng anh vẫn thầm mong một ngày trở về
cuộc sống an toàn, cắt lìa các bận tâm buồn bã? Còn An lại đọc được suy nghĩ
chìm sâu... Vinh cảm thấy ngột ngạt, dù bên hồ gió thổi mạnh. Điện thoại. Giọng
nói An vang lên đột nhiên : - Em vẫn bình thường. Chẳng có gì phải lo âu
cả... - Tại sao lại thế? - Gần như Vinh hét lên. - Em không biết - Giọng
nói bắt đầu lùi xa, mơ hồ - Phần quan trọng nhất chúng ta thuộc về nhau, nhưng
tất cả còn lại thì không. Vinh rời quán. Gió vẫn không ngưng thổi rỗng các
vòm cây mùa đông. Cuộc sống ngày mai phẳng lặng. Và An, với những ô quả trám
trống không, cô cũng khởi sự cuộc sắp đặt khác. Mọi việc lại vào trình tự mong
muốn. Thế nhưng từ sâu thẳm, Vinh biết một mảnh cuộc sống anh - cái phần chân
thành, đẹp đẽ và bị cấm đoán - đã không còn nữa. Nhánh hoa dại bình thản đu
đưa. Nó có nhìn thấy mảnh trời xanh lơ trong mắt người cao bồi mặc áo bông chần
đỏ trúng đạn không?
HẾT
|