|
Thùng thư ở bên kia
đường. Theo thời gian, màu sơn vàng sậm phủ lớp này sang lớp khác, khiến đường
nét sắc sảo của cái thùng thư cổ dần lu mờ. Một sự tính toán thông minh nào đó
khiến người ta trồng ngay cạnh đấy cột đèn đường, lại đặt thêm một băng ghế lượn
sóng dành cho việc chờ xe bus. Những chiều muộn, từ cổng trường đại học nhìn
sang, cái thùng thư trông như bóng người đứng trong vùng sáng phẳng lặng của
ngọn đèn. Thi thoảng, anh bưu điện tới, loay hoay mở khóa vét vài cái thư rồi bỏ
đi. Cái ghế xem ra hữu dụng hơn, nhiều người tìm nó để ngồi, dù đón xe bus hay
không. Hạo và Minh cũng hay hẹn nhau ở trạm chờ xe. Chàng trai vẻ ngoài rất đẹp
nhưng giản dị và cô gái gầy gò để kiểu tóc người da đỏ ngồi hai đầu ghế, nói với
nhau mấy câu vu vơ về việc học, và cười. Nhưng thường, họ im lặng, cùng nhìn xa
xăm những con đường tỏa đi khắp nơi cho tới khi cô gái leo lên chuyến xe cuối
ngày. Hạo còn một mình. Không phải sự bỏ rơi nhưng cảm giác vắng vẻ đôi khi
khiến anh bồn chồn. Anh quay sang nhìn mãi thùng thư cổ quen thuộc mà xa lạ. Giá
như anh có thể gửi đi một lá thư rồi chờ đợi điều gì sẽ đến.
Mưa lất phất.
Những người vừa ra khỏi cổng trường nhảy lên xe phóng đi vội vã. Minh cầm cái ô
như cầm một mảnh trời nhỏ màu xanh băng vội qua đường, nơi Hạo đang đợi. Ánh mắt
họ gặp nhau từ xa. Sự giao cảm ấm áp, dịu dàng... Thảng hoặc Hạo tự hỏi vì sao
Minh đồng ý hẹn hò với anh, một anh chàng nhà tận tỉnh xa, nghèo, học ngành
thiết kế cũng chẳng mấy tiếng tăm trong khi cô là dân thành phố chính hiệu, quen
biết rộng, lại sắp sửa lấy hai bằng đại học ngoại ngữ? Vài người đầu óc đơn giản
bảo hẳn cô gái ưa vẻ ngoài đặc biệt của anh - lãng tử, hiền dịu và trông bơ vơ
thế nào. Thế nhưng Hạo tự biết thật ngu ngốc nếu tin như vậy. Minh thuộc về rất
ít các cô gái không để ý gì sất những điều thuộc về bề ngoài. Ngay lần gặp
nhau đầu tiên, trong hội thảo về lĩnh vực đồ họa hiện đại ở một cao ốc ngoại
quốc, anh lập tức bị người phiên dịch đẩy vào trạng thái lơ lửng. Cô gái để kiểu
tóc kỳ quặc, đôi mắt to màu xám tro, giọng nói bình thản đứng hơi lùi phía sau
diễn giả. Cô dịch chính xác và khúc chiết. Tuy nhiên, giữa những khoảng dừng, cô
ta nhìn đâu đâu xuống cuối khán phòng, nơi Hạo ngồi thu mình với nỗi lo ngại bị
phát hiện không có giấy mời. Một khoảnh khắc nào đó, anh cảm giác cô ấy thoáng
mỉm cười với anh. Sau buổi hội thảo, Hạo loay hoay chờ dưới cổng tòa nhà, đoán
chừng sẽ trông thấy cô thêm một lần nữa. Trái những gì anh dự đoán, Minh không
quá khó bắt chuyện. Cô trả lời mấy câu hỏi vấp váp của anh một cách nhã nhặn và
hiền dịu. Cô đi bộ. Ðó là lý do duy nhất khiến Hạo vững tin đề nghị đưa cô về.
Sau này, anh vẫn thầm cảm ơn cô đã không cười phá lên lúc ngồi trên cái yên xe
han gỉ. Anh hơn cô một tuổi. Cô am hiểu nhiều hơn anh. Khi anh hỏi: “Thi thoảng,
anh qua trường chờ em nhé?”, cô nói giản dị: “Thế cũng được!”. Từ ngày thành
người lớn, hiếm khi anh hạnh phúc đến vậy. ... Hạo vẫn không ngừng nhìn Minh
ngay cả lúc cô đã ngồi cạnh bên anh. Những hạt nước nhỏ dính trên mái tóc và vai
áo bắt đầu thấm vào cô, ấm áp, tỏa mùi thơm mát cuối xuân. Trời không còn sáng
nhưng cũng chưa tối. Ánh sáng tím thẫm ánh lên giữa vô số sợi mưa mảnh khảnh.
Mặt đường nhựa ẩm ướt loang loáng bóng người vội vã ngược chiều. Túi áo khoác
Minh in hằn hình dáng một bức thư. Cô rút ra, xoay trở chiếc phong bì màu xanh
nhạt trong những ngón tay mềm mềm, lưỡng lự. Hạo băn khoăn : - Em sắp gửi thư
đi đâu đó ư? - Vâng. Nhưng chắc cũng chẳng mấy quan trọng... - Dù sao em
cũng nên gửi đi. Chúng ta ngồi cạnh thùng thư kia đã lâu, nhưng chưa bao giờ có
việc gì nhờ vả nó cả - Hạo mỉm cười. Cô gái gật đầu, hơi rùng mình đưa anh lá
thư chưa dán. Hạo đọc lướt mảnh giấy đánh máy. Ðó là tờ đơn đăng ký tham dự một
cuộc thi trình diễn tiểu phẩm tiếng Anh. Cô từng nói về nó như một tình cờ.
Thoạt đầu anh cũng chú ý bởi những hứa hẹn phần thưởng hậu hĩnh - tiền, chuyến
du lịch và nhất là một chỗ làm ở cái văn phòng ngoại quốc tổ chức cuộc thi. Tuy
nhiên, sau đó màu sắc mơ hồ lại phủ lên các dự định chớp nhoáng. Suy cho cùng,
Hạo chẳng hề biết kỹ thuật biểu diễn ngoài vài lần bị ép buộc chạy cờ cho tiết
mục văn nghệ của khoa. Tiếng Anh của anh cũng tồi tệ vậy thôi - chỉ ở mức đọc
hiểu làng nhàng, có khi nghe ai phun trong điện thoại vài từ lạ tai, anh còn tối
tăm mặt mũi... Thế mà bây giờ, anh đang đọc lõm bõm tờ đơn dự thi của chính
mình, do Minh viết. Lá đơn nhẹ nhàng trở lại tay Minh. Cô nhấm ướt mép phong bì
bằng đầu lưỡi hồng hồng, dán lại. - Em gửi nó đi đây! - Minh nói khẽ. -
Nhưng anh không biết nói tiếng Anh. Anh sợ đám đông tới phát sốt, đừng nói gì
đến đi lại trên sân khấu hay diễn xuất! - Hạo thốt lên. - Anh sẽ làm được
thôi, không quá ghê gớm như anh nghĩ đâu. Cho đến khi kết thúc, chưa ai nói được
người nào là kẻ thất bại. - Giọng nói của Minh lành lạnh hệt như khi cô phiên
dịch trong các môi trường xa cách - Em ngờ ngợ công ty J. mất công tổ chức cuộc
thi để tìm ra những người như anh. Minh cầm ô bước đến gần thùng thư vàng.
Con tem vuông trên góc thư như một con mắt mở to lo âu và hy vọng trước khi biến
hút trong khoảng tối. Cơn mưa nhỏ sắp vãn. Ngọn đèn đường bật lên dù mới sắp 6
giờ. Ánh đèn vàng thoạt tiên hơi co lại, rồi từ từ lan tỏa, hắt thứ ánh sáng êm
dịu của nó xuống nóc ô xanh, vào những tia nước mưa đang yếu ớt dần. Vài người
đi đường ngoái lại, nhìn sững khoảnh khắc gương mặt cô gái tóc da đỏ chìm trong
màu xanh kỳ dị của cái ô, và nụ cười cô ta với chàng trai đẹp đẽ ngồi trên cái
ghế khuất tối kia cũng kỳ dị nốt. Xe bus chuyến cuối ngày đỗ xịch tới. Minh
nhảy lên, thò đầu qua ô cửa nói to: “Thế nhé!”. Hạo vẫy tay nhẹ. Trạng thái mất
đi sự bình ổn đã xâm chiếm anh. Minh khác. Cô luôn nhìn thấy trong các cơ hội,
dù nhỏ nhặt, niềm hy vọng thay đổi. Anh gắn bó với cô vì thế. Giống như con tàu
to lớn vất vả tin vào ngọn hải đăng, nó có thể chao đảo nhưng tự biết sẽ sống
sót một khi trông thấy đốm sáng nhỏ báo hiệu bờ. * * * * * Cuối tháng Tư
ấy Hạo bắt đầu trở thành một người nổi tiếng. Anh không giành hạng đầu trong
cuộc thi thể hiện tiểu phẩm bằng tiếng Anh, nhưng các chuyên viên làm phim quảng
cáo của công ty J. nhìn thấy ở Hạo một gương mặt và vóc dáng lý tưởng để thể
hiện hình ảnh mẫu người trẻ hiện đại đang trên đường thành đạt. Nhờ 50 ngày Minh
tập trung biến anh thành một kẻ khác. Cô luyện phát âm cho anh - cách nói năng
của người thành thị thượng lưu lẫn giọng Mỹ chuẩn của dân doanh nghiệp. Cô đề
nghị những lúc một mình, anh vẫn phải ngồi cứng vai, ánh nhìn thẳng và sâu vào
mắt một kẻ vô hình trước mặt. “Không ai biết tường tận bên trong ta. Thế nên
không việc gì anh phải phơi bày sự thiếu tự tin của anh cả. Anh hãy tin là anh
có thể. Và anh sẽ hoàn tất bất kể vai trò nào...”. Cô thường vừa cười vừa nói
như vậy trong các buổi tập tiểu phẩm tại căn phòng trọ ngột ngạt của Hạo. Cô
chọn cho anh trích đoạn ngắn trong một vở kịch của H. Miller. Một vai diễn kỳ
quặc - Hạo nghĩ. Anh chỉ việc mặc bộ vest đen, mang ra sân khấu một cái ghế,
ngồi vắt chân và than thở bằng giọng nói thì thào, sau đó thì đứng dậy bước vòng
quanh cái ghế, hét tướng lên về nỗi chán ngán nào đó. Nhiều lúc anh thấy mình lố
bịch và muốn bỏ cuộc. Nhưng Minh tỏ vẻ ngạc nhiên về cảm giác ấy nơi anh. Cô nói
anh đã làm rất tốt. Cứ như thế, cô gái gầy gò đẩy anh đi, như đẩy một con thuyền
to lớn trống trải xuống mí nước. Hình ảnh Hạo xuất hiện trong quảng cáo. Có
ảnh thì Hạo cầm điện thoại di động - thứ mà anh cũng chưa biết cách sử dụng. Ảnh
khác anh ngồi sau chiếc bàn lớn, mỉm cười với đối tác và ký văn bản với cây bút
ngòi vàng anh cầm thờ ơ trên tay mà có lẽ phải đi dạy kèm đồ họa ban đêm vài
tháng anh mới có thể mua được. Chung quanh mau chóng nghĩ về Hạo theo hình ảnh
anh tạo ra. Nhiều người xa lạ mỉm cười với anh ngoài phố. Một số khác ngạc nhiên
đến độ cười vang lên khi thấy anh chạy cái xe cũ kỹ. Không thấy phiền, Hạo chỉ
tò mò với ấn tượng bên ngoài mà anh gây ra. Tiền kiếm được từ những buổi chụp
hình hay đóng phim quảng cáo không nhiều, nhưng đủ để anh mua thêm vài bộ trang
phục mới hợp thời và đưa Minh đến những quán lịch sự, nơi trước kia anh chỉ nghĩ
về chúng với chuỗi hình dung lơ mơ. Ở đó người ta nhận ra anh nhiều hơn. Một vài
tiếng thì thào cố ý nhận xét người đi cùng anh thật tầm thường. Hạo dần nhận ra
người đời nhìn nhận sự việc bằng lớp vỏ hào nhoáng bề ngoài. Khi anh nói điều
ấy, Minh nhìn sâu vào mắt anh, theo đúng cách cô buộc anh phải làm để gột bỏ sự
thiếu tự tin cố hữu : - Anh “phán xét” cuộc sống sắc nhọn hơn trước nhiều. Ít
nhất, va chạm bên ngoài, trong các môi trường cạnh tranh cũng làm anh thay
đổi. - Em không khó chịu khi cái “môi trường cạnh tranh” ấy đầy rẫy những
đánh giá ngu ngốc về mình ư? - Hạo cầm tay Minh, bàn tay mềm và lạnh. - Chỉ
xảy ra khi em đi với anh thôi. Tức là em tạo cho họ cơ hội so sánh - Cô gái hơi
so vai - Nhưng rốt cuộc, nó chứng tỏ cố gắng của chúng ta thành công. Một cảm
giác khó chịu len lỏi trong Hạo. Ở khía cạnh nào đấy, anh hài lòng với hình ảnh
bên ngoài mới mẻ của mình. Nhưng sâu thẳm, anh căm ghét nó. Nó không là anh. Nó
thuộc về một tham vọng thầm kín và xuẩn ngốc mà sau khi ra đời, anh không thể
kiếm soát nó toàn vẹn. Hạo nói to, bực bội : - Ta sẽ không tới mấy quán máy
lạnh nữa. Thế thôi! Ðôi mắt rộng của Minh đột nhiên tối sầm, như người ta
đóng lại những cánh cửa. Cô nở nụ cười nhợt nhạt : - Phải như thế ư? Em và
anh đâu cần bắt mọi sự quay về chỗ cũ. Cứ sống theo những gì chúng ta có thể
chạm tới. Như thế khôn ngoan hơn... Hạo im lặng. Những buổi chiều sau đó anh
trở lại đón Minh trước cổng trường đại học. Sắp hết mùa xuân rồi. Những vòm cây
bên kia đường thôi xanh non, màu lá thẫm và mùi thơm nồng của mùa hè sắp đến
gần. Những cơn mưa lâu hơn, to hơn. Trời muộn tối. Ánh sáng tỉnh táo khiến các
câu chuyện trên băng ghế trạm chờ xe bus rời rạc. Dần dần, Hạo thưa đến chờ
Minh. Anh bận rộn những buổi quay phim mới. Công ty J. ngỏ lời nhận anh về làm
P.R sau tốt nghiệp. Hạo kiếm nhiều tiền, đổi xe, thuê một căn hộ chung cư mới.
Hình ảnh của anh trên các phương tiện truyền thông sát với những gì anh có.
Chừng như mọi việc đã lăn theo con đường Minh dự định. Thế nhưng vẫn có một điều
gì chuệch choạc mà Hạo không thể gọi tên. Khuya, đứng bên cửa sổ nhìn xuống vô
số xe bus chạy về các con đường xa xăm, anh thầm cảm giác không nắm giữ nổi một
điều gì quan trọng đang bỏ mình trôi đi. * * * * * Nhân viên bưu điện mở
thùng thư vàng buổi chiều. Không có lá thư nào. Anh ta bỏ đi. Hạo gạt chống xe,
ngồi xuống băng ghế sóng quen thuộc. Một chiếc xe bus ngang qua, người lơ đập
thùng xe ầm ầm. Minh hiện ra từ cổng trường. Theo thói quen, Minh nhìn sang bên
đường. Ðôi mắt to màu tro đặt lên anh đăm đăm. Rồi cô rảo bước nhanh hơn. -
Anh lại đến đón em sao? - Giọng nói Minh không giấu vẻ mừng vui. - Hơn hai
tuần rồi em không gọi điện cho anh. - Hạo nhắc. Ðột nhiên, gương mặt Minh lại
như khép kín. Hạo nhận ra tay Minh cầm một phong bì xanh. Minh ngồi xuống bên
anh nhẹ nhàng. Chừng như cô muốn nói thật nhiều. Nhưng rồi cô chỉ thở nhè nhẹ
: - Em đang định gửi anh một bức thư đây. Thế mà tình cờ anh lại đến. Trước
sau gì cũng đến ngày ta không hẹn hò nữa. Em đã muốn anh thay đổi. Nhưng anh
thay đổi, em lại không thể làm quen con người mới nơi anh. Nhưng đành vậy, sống
mà... Họ nhìn lá thư nhẹ tênh trên những ngón tay Minh run rẩy. Mưa. Cô gái
mở cái ô nhỏ, bước tới cái thùng thư vàng cũ xưa. Những hạt nước từ nóc ô văng
ra chung quanh, xanh li ti. Một cái xe bus khác lại đến. Cô bước lên xe, ngoái
nhìn Hạo: “Cứ thế, anh nhé...”.
HẾT
|