|
Đồng hồ cát Một người đàn ông đội mũ trắng dừng xe trước cổng, yêu cầu gặp Ms.
Minh Thanh, nữ thư ký mới của văn phòng thiết kế hãng K. Phải khá lâu sau cú
điện thoại qua màn hình, tôi mới hiểu ra mình chính là người được tìm. Nhân viên
bưu điện giao chiếc hộp giấy nhỏ, yêu cầu tôi ký tên. Không có địa chỉ người
gửi. Ai có thể biết chỗ làm đầu tiên của tôi? Quay về phòng làm việc, tặng phẩm
bất ngờ bối rối trên tay tôi. Phía dưới lớp giấy gói, chiếc điện thoại di động
phản chiếu ánh sáng xanh bạc. Mảnh giấy gấp nhỏ cài dưới ruban cho biết số điện
thoại, kèm lời nhắn: “Hãy dùng mobile để liên lạc. Kể từ lúc này, nó là của Minh
Thanh”. Tôi dùng máy bàn thử bấm dãy số trên giấy. Chiếc điện thoại trong hộp
như cánh chim non lần đầu rung lên yếu ớt. Điệu nhạc ngân khe khẽ và hiện trên
màn hình bức vẽ thuyền buồm trên sóng. Người tặng quà đã cài đặt các biểu tượng
yêu thích chỉ riêng tôi biết. Những bí mật bị chiếm giữ đột nhiên biến nỗi sợ
hãi thành cơn xúc động sâu xa. Mọi người trao đổi số. Nhạc chuông rộn rã, các
tín hiệu dài ngắn. Căn phòng làm việc ngăn cách bằng các ô vuông xanh như cánh
rừng mùa hè xôn xao.
Công việc phiên dịch kiêm thư ký không làm người ta kiệt
sức. Nhưng nó lấy đi tất cả thời gian. Liên tục tiếp xúc với những người mới,
giải quyết các vướng mắc khiến tôi vững chãi. Đổi lại, tôi giống chiếc đồng hồ
cát, đều đặn, khô khan và có khoảnh khắc trống rỗng. Vinh, người yêu tuổi 25 của
tôi bận rộn hơn. Anh hay liên lạc với tôi từ miền đất xa xăm nào đó. Các thông
tin bình ổn và lặp lại, là dấu hiệu bình yên đáng ước mơ. Thế mà một mặt hồ
phẳng lặng lại làm tôi nghĩ đến thời gian trẻ trung trôi đi vô ích, đến những
điều có thể bỏ qua hay đánh mất trong cuộc đời. Quán cà phê phục vụ những món
ăn nhẹ kiểu Ý tọa lạc dưới chân tòa cao ốc bọc kính xanh, nơi tụ tập quen thuộc
của những người trẻ tự do và thành đạt. Gió từ sông thổi về khiến những góc khăn
bàn ngoài sân tung lên như cánh chim phấp phới. Vinh ngồi đối diện tôi, thanh
lịch, rám nắng và mạnh mẽ. Tôi đặt chiếc điện thoại xanh bạc cạnh cốc nước quả,
nghiêng đầu như nhắc nhở. Vinh tò mò : - Em dùng điện thoại rồi ư? - Sao
anh không gọi cho em? - Tôi nheo mắt, hàm ý hài hước không kém. - Nhưng em đã
cho anh biết số đâu! - Anh nhún vai, tia nhìn thành thật thoáng trách móc - Em
đổi ý sử dụng mobile từ bao giờ vậy? Đột nhiên máu dưới da tôi lạnh toát.
Điều gì đã xảy ra? Nếu không là Vinh, ai gửi chiếc điện thoại cho tôi? Thói quen
của tôi, ngoài anh, ai nắm giữ? Ngón tay tôi bấu chặt mép bàn, trắng bệch. Người
phục vụ khéo léo san thức ăn vào đĩa chúng tôi. Vài cô gái bàn bên quan sát Vinh
với vẻ ngưỡng mộ không che giấu. Xa hơn một chút, là Sơn, bạn của chúng tôi. Anh
ta ngồi một mình, không lưu ý đến chung quanh. “Dùng bữa nào! - Vinh nâng cốc
- Chúc mừng tuổi trẻ bận rộn nhưng đầy đủ và hạnh phúc của anh với em!”. Tôi
lắng nghe mấy giai thoại khôi hài, các kế hoạch thông minh anh đang vạch ra. Tôi
ao ước được chia sẻ về chiếc điện thoại bí mật. Nhưng không lời nào quan tâm tôi
đã làm gì trong một tuần cách xa. Có một lúc, những luồng không khí dịch chuyển
giữa các tòa cao ốc biến thành trận gió mạnh, kêu u u. Vinh đề cập chuyến đi
châu Âu của anh sắp tới, cười vang. Tôi ngồi sâu vào lòng ghế sắt, ý nghĩ buột
ra khỏi mạch chuyện, vô cùng đơn độc. Tay tôi chạm chiếc điện thoại xanh bạc. Nó
vẫn im lặng, lạnh cóng như tảng băng trôi. Cuộc đi dạo cuối tuần đứt đoạn bởi
cú điện thoại từ văn phòng quảng cáo. Trưởng phòng thiết kế người Đức của tôi
nhập viện gấp vì tăng huyết áp. Người ta cần tôi làm thủ tục và phiên dịch. Vinh
đưa tôi đến cổng bệnh viện, dặn tôi hãy về bằng taxi nếu quá khuya. Các hồ sơ
khai báo thực hiện nhanh gọn. Tôi đi tìm trạm điện thoại quốc tế, báo tin cho
người thân của trưởng phòng. Bà vợ đã ly dị của ông nhấc máy, hờ hững nghe tin
xấu. Trở lại trước hành lang cấp cứu, tôi ngồi co ro dưới ngọn đèn trắng. Mobile
trong túi áo khoác rung khẽ. Vang lên giọng nói xa lạ : - Chào! Minh Thanh ổn
chứ? Tôi lục tung ký ức. Không ai quen có giọng nói khô trầm đến vậy : -
Xin lỗi, tôi chưa biết anh. - Thế mà tôi biết Thanh. Lúc này, tôi muốn trò
chuyện với một ai đó... Đó cũng là cảm giác của tôi. Đột nhiên, tôi nghĩ mình
là chiếc đồng hồ cát chất đầy ý nghĩ, cần được chia sớt. Một người có thể quan
trọng với người khác đến mức nào? Điều gì cho phép ta thờ ơ với bất hạnh của kẻ
khác? Cảm giác nặng nề trôi theo lời nói và những hạt nước lăn khỏi hốc mắt. Đầu
máy bên kia thông cảm bằng sự lặng lẽ thấu hiểu. Tôi chợt ngừng lại, thở mạnh
: - Xin lỗi vì làm phiền. Tôi thật điên, phải không? - Tôi dễ chịu khi
nghe các suy nghĩ thực sự - Tiếng cười người thanh niên trẻ ấm áp tin cậy -
Thôi, chào nhé! - Hãy cho tôi biết anh là ai? - Tôi hoảng hốt nếu không còn
nghe lại tiếng nói này. Ý nghĩ chớp loé vụt qua óc - Nói đi, anh đã gửi chiếc
điện thoại cho tôi? Không có trả lời. Tôi lưu dãy số lạ vào máy, với ký tự
đơn giản nhất - A. Các buổi tối tôi thường nhận cuộc gọi của A. Chất giọng lạ,
như lọc qua vách ngăn trong suốt, trở nên thân thiết lạ lùng, áp lực công việc,
nỗi cô độc xâm chiếm lâu nay biến mất. Một sáng chủ nhật, tôi đi cắt kiểu tóc
mới, vào trung tâm thương mại mua bộ váy áo màu hồng phấn. Trong gương, phản
chiếu hình ảnh một người khác, thật mới mẻ.
Cao ốc Mùa hè bắt đầu bằng một cơn mưa nhúng đường phố và xe cộ vào làn
nước ướt át mát lạnh. Thực thú vị khi từ công trình xây dựng đầy bụi ở một tỉnh
xa trở về thành phố thân quen, gọi điện thoại và nghe giọng cô gái mình yêu vang
lên trong ống nghe. Chiều cuối tuần, tôi đưa Minh Thanh đến những con đường đi
bộ trên khu trung tâm. Cô gái đứng im trước dãy hàng hóa cao cấp bày biện đẹp
đẽ. “Anh mua cho em một thứ gì nhé?” - Tôi đề nghị. Thanh lắc đầu, tóc tung bay
trong gió mạnh. Có lúc, ngỡ như em sắp vút lên khoảng trời hẹp giữa các cao ốc.
Tôi giữ chặt bàn tay mảnh khảnh. Minh Thanh nhìn tôi, đôi mắt như muốn nói điều
gì khẩn thiết. Lúc ở quán cà phê dưới chân cao ốc, tôi đặt thêm mấy món lạ.
Trông Thanh nhợt nhạt và mệt mỏi. Sự căng thẳng quen thuộc của những người bắt
đầu đi làm. Thậm chí, em còn có chiếc điện thoại cầm tay, thứ trước đây em hoàn
toàn thờ ơ. Vài khách du lịch trên phố ngoái nhìn cô gái có mái tóc mềm tuyệt
đẹp đang vươn cổ dõi vào một điểm xa xăm. Thật lạ khi ta sở hữu một người, một
vật đẹp đẽ. Điện thoại gọi đến. Thanh nghe máy, gò má trắng bệch. Một tai nạn
xảy ra với ai đó, không quan trọng. Tuy nhiên em muốn đến bệnh viện gấp. Tôi
thoáng khó chịu nhưng chiều ý. Dự định ngày cuối tuần đẹp đẽ bên nhau bị ném vỡ.
Thời gian còn lại, tôi đến Cối Xay Gió, câu lạc bộ của giới kiến trúc trẻ trên
tầng thượng tòa nhà 30 tầng. Các đồng nghiệp vui vẻ ồn ào. Tôi nhanh chóng tan
vào đám đông. Thoáng chốc, hình ảnh Minh Thanh bứt rứt tan biến. Cuộc sống dường
như được điều khiển bởi bàn tay thông minh, tươi vui. Cớ sao ta phải quan tâm
buồn rầu bệnh tật, hay phải lo lắng cho nỗi bất hạnh kẻ khác? Nền trời ngoài kia
xanh rực, oi ả. Các cao ốc phản chiếu trong tường kính của nhau, và in bóng vô
số mây trắng đang trôi nhanh về đường chân trời. Tôi về nhà gần 11 giờ đêm.
Khu chung cư mới phía Nam thành phố vươn cao trên thảm cỏ trải rộng. Sơn, bạn
thân ở cùng nhà tôi từ thời sinh viên đến nay, nhìn chăm chú thành phố lấp lánh
bên kia sông. Màn hình điện thoại trong tay cậu ta sáng xanh, như mảnh thiên
thạch rơi xuống từ bầu trời tối đen. Chỉ một sơ xuất, cậu ta sẽ vụt vào khoảng
trời trống rỗng phía trước. Thật kỳ quặc là tôi đã hình dung về hai người thân
thiết bay trong cùng một ngày. Tôi nhắc cậu bạn về nhà để đóng cửa. Sơn gật đầu,
tránh ánh nhìn dò hỏi của tôi. Công ty nhận thêm một số đề án tư vấn mới. Tôi
cần phải đi xa nhiều hơn. Sơn thì khác, tốt nghiệp cùng khoa, nhưng cậu ta được
giữ lại trường đại học, học nâng cao để trở thành giảng viên. Cách nghĩ, cách
hành động của cậu ta khá lạ lùng. Hồi Minh Thanh yêu tôi, Sơn có vẻ hơi buồn.
Tuy nhiên cậu ta không tò mò. Như tôi đã nói, Sơn hơi khác thường nên cho đến
bây giờ cậu ta vẫn chưa có bạn gái. Gần đây, cậu ta hay đi nghe nhạc. Đôi lần,
Sơn cho vé mời để tôi cùng đi với người yêu. Nếu quá bận rộn, tôi sẽ sai hẹn dù
Thanh hết sức thất vọng. Một lần Sơn hỏi tôi vì sao đủ can đảm để bỏ mặc người
thương yêu một mình trong thời gian dài. Tôi nhún vai. Mỗi người cần tự chiến
đấu với sự đơn độc, để làm được điều gì ra hồn. - Vẫn có lúc người ta rất cần
sự hiện diện của người khác! - Sơn lầm bầm. - Tớ chẳng tin - Tôi cười, quay
lại với các bản vẽ trên máy. - Tớ xin lỗi! - Sơn nói nhanh, trở về phòng
riêng, khép cửa, đọc tài liệu. Thói quen gần đây, cậu ta còn trao đổi qua mobile
với một người bí ẩn nào đó.
Thuyền buồm Về sau này, hình ảnh một cô gái mảnh khảnh vì gió mạnh phải vịn
chặt vào tấm bảng trạm chờ xe bus gần trường đại học vẫn quay lại trí nhớ tôi.
Minh Thanh lúc ấy thường nhìn tôi với nụ cười dịu dàng. Khi tốt nghiệp và tìm
được việc làm, bận rộn với công việc, cô lơ đãng hơn. Thi thoảng cuối tuần cô
ghé qua chung cư thăm Vinh. Thoáng qua khe cửa hẹp, tôi thấy vóc dáng quen thuộc
ngồi im trên chiếc ghế cao, hai bàn tay trắng đặt trên đầu gối, mái đầu nghiêng
nghiêng lắng nghe những câu nói mạnh và rõ vang lên từ cậu bạn tôi. Tôi nghĩ họ
hạnh phúc. Tuy nhiên, có một cuối tuần, Minh Thanh đến theo đúng hẹn, kiên nhẫn
và chờ đợi. Từ chỗ in bản vẽ về, tôi bắt gặp cô ngồi bó gối trước cửa sắt, ngủ
quên. Khi tôi cho biết tuần này Vinh không về, đôi mắt cô như những cánh buồm
chao đảo. Tôi chạy theo ra thang máy, chạm khẽ khuỷu tay cô : - Có gì quan
trọng không? Tôi có thể nhắn qua công ty tư vấn của Vinh. Nhưng sao Thanh không
điện thoại tìm cậu ấy? - Qua điện thoại, người ta không nói được gì cả! - Cô
gái nở nụ cười yếu ớt. Tôi nhìn theo bóng cô gái khuất sau cánh cửa thang máy
đang khép lại. Đột nhiên, tôi hiểu cô rất cần được lắng nghe, được trò chuyện
với ai đó. Có thể là một suy nghĩ điên rồ, nhưng khó lòng cưỡng lại. Đầu tháng
kế tiếp, khi nhận tiền công thiết kế biệt thự trong khu đô thị mới, tôi trích
một khoản mua chiếc mobile nhỏ, gửi người giao hàng mang đến cho Minh Thanh. Một
buổi chiều chủ nhật, ở quán cafe dưới chân cao ốc, tình cờ tôi thấy cô và Vinh
bên nhau. Chiếc điện thoại xanh bạc như người thứ ba bí mật trên mặt bàn. Ý nghĩ
mình là kẻ ăn cắp hạnh phúc choán đầy tâm trí tôi, dằn vặt. Nhưng khát khao được
nói chuyện, được nghe thấy tiếng cô gái dịu dàng trong suốt kia khiến tôi liều
lĩnh. Tôi dùng một chiếc khăn mỏng bọc ống nói, để thay đổi giọng của mình.
Bằng một sự kỳ diệu nào đó, Minh Thanh không từ chối nói chuyện với người lạ.
Việc không nhìn thấy mặc, không biết chắc về nhau khiến các suy nghĩ bước đi
thanh thản. Ngày nối ngày, cô dần quen chia sẻ với tôi - mà cô gọi bằng ký tự
đơn giản là A. - hết thảy muộn phiền, mệt mỏi và cả những niềm vui, hy vọng
trong công việc hàng ngày. Cuộc sống bình lặng của tôi bỗng trở nên đầy ắp niềm
vui được nghe và được lắng nghe. Một lần, vô tình tôi nói đến chữ tình yêu. Đầu
dây bên kia im sững. Tôi biết, cô đang khóc lặng lẽ. “A. biết không, khi nói
chuyện với anh như thế này, tôi là người có lỗi!” - Cô gái thì thầm. Tôi lặng
re, rồi chỉ hỏi ngờ nghệch: “Lỗi gì chứ?”. Hồi lâu, cô bình thản trở lại: “Tôi
có người yêu rồi, A. ạ. Nhưng chúng tôi có quá ít cơ hội để trò chuyện đúng
nghĩa. Và tôi sợ hãi khi hiểu mình đang lừa dối anh ấy...”. “Tôi hiểu!” - Tôi
đáp, nhắm mắt lại. Dù chẳng bao giờ muốn, thế mà cuối cùng tôi đã nói với cô gái
mình yêu bí mật tôi nắm giữ có thể giúp cô hạnh phúc: “Tại sao cô không nói
thẳng những suy nghĩ với người cô yêu. Hãy để anh ấy lắng nghe một lần. Ai cũng
bận rộn căng thẳng. Nhưng đừng quá che giấu chính mình. Tôi tin là anh ấy hiểu
cô, Minh Thanh!”. “Thật ư?” - Câu hỏi khẽ khàng. “Thật! Thanh thử đi!” - Tôi cố
gắng mỉm cười. Buổi tối hôm ấy, tôi không điện thoại cho cô nữa. Gần đây,
Vinh về thành phố nhiều hơn. Cậu ta lấy vé đưa người yêu đi nghe hòa nhạc. Một
lần, cậu ta bỗng nói: “Lạ thật, Minh Thanh của tớ như trở thành một người khác.
Bọn tớ nói chuyện, hiểu nhau và thương nhau nhiều hơn. Thế mà có lúc tớ nghĩ
tình yêu có thể là một thói quen nhàm chán...” Sáng nay Minh Thanh gọi cho
tôi. Cô cảm ơn lời khuyên, giọng rộn rã. Tôi cười với cô, tự nhủ đã đến lúc mình
cần đổi số điện thoại. Có một lúc, cô gái hơi bối rối: “Em kể hết với Vinh.
Ngoại trừ câu chuyện về chiếc điện thoại bí ẩn...” “Không sao đâu. Không phải
tất cả mọi thứ đều cần phơi ra dưới ánh Mặt Trời!” - Tôi nói với Thanh câu cuối
cùng. Lúc này tôi ngồi trên lan can, nhìn ra thành phố trải rộng, lấp lánh như
mặt biển. Gió thổi khiến tôi như một chiếc thuyền buồm căng gió, chờ đợi hạnh
phúc mới sẽ đến, tình cờ.
HẾT
|