|
Mưa nhỏ. Mọi năm mùa
này không có những cơn mưa đột nhiên. Có thể không ướt sũng nếu băng qua đại lộ
về trường nhưng cũng thật dễ chịu khi ngồi lại quán, tựa đầu song gỗ mắt cáo và
nhìn xuyên bản nhạc bất hủ Mùa hè của ba trăm năm đang tỏa ra từ cái loa cũ trên
tường. Vài sinh viên năm một trống tiết sang quán tập hút thuốc, nhìn mưa, mắt
nhớ nhà. Một đàn kiến chạy rùng rùng trên nền gạch, dấu hiệu của cơn mưa dài và
to. San uống cạn cốc nước, xốc lại cái túi đầy cọ lẫn màu, quyết định vào trường
vẽ hết buổi chiều. Một chiếc xe tải suýt đâm sầm San khi cô chạy như điện qua
đại lộ vắng xe. Tay tài xế thò gương mặt ngái ngủ qua cửa gào toáng lên: “Muốn
chết hả?”. “Không. Đời thật đáng sống...” - Cô hét vọng theo.
Sau câu nói nhảm
nhí vô nghĩa, chợt bước chân trở nên khó khăn. San tấp vô trụ điện thoại vàng,
ghìm cơn run rẩy. Lục tìm thẻ, San bấm vội dãy số thuộc lòng của Vinh nhưng chỉ
vọng trả các hồi chuông dài. Có thể giờ này Vinh đang học bài trên giảng đường
hoặc đến phòng máy. Cô gác ống nghe, cố nguôi ngoai cảm giác kinh hoàng. Mọi
việc đều có thể chịu đựng một mình. Tại phòng vẽ, các anh bạn ngợi khen cách San
trả đũa gã tài xế thô bạo. Từ cửa sổ, họ chứng kiến vụ va chạm, cười ngất ngư.
San vẽ, im lặng. Nếu phơi bày sự hoảng sợ, cô sẽ phá vỡ trạng thái vui vẻ của
mọi người. Quá năm giờ, lớp cho mẫu nghỉ. San rửa sạch cọ. Đi làm thêm buổi tối,
cô cũng sử dụng bảy cây cọ thân thuộc. Chải qua loa mớ tóc thẳng, San liếc vội
kính cửa chớp. Một bóng ma gầy gò, căng thẳng. Cô lao xuống nhà xe. Thật phiền
toái nếu đến cửa hàng muộn. Chiều sau mưa xanh thẫm, như một quả bóng ướt thăng
bằng trên mũi con cá heo vô tư và tự do. Những ngôi nhà phố trung tâm bắt đầu
sáng đèn. Cửa hiệu nơi San đến vẽ thuê các món hàng lưu niệm và ở đó suốt tối
hôm nay treo những đèn lụa mới ngoài hiên. “Ánh sáng rực rỡ thu hút những kẻ mua
hàng ngờ nghệch và mình sẽ chẳng cần phun ra mấy câu đàm thoại tiếng Anh thủng
lỗ chỗ ghê người...” - Cô nghĩ thầm. Ông chủ hiệu nhìn cô qua gọng kính to, lẩm
bẩm: - Giá hôm nào cô cũng đến sớm thế này! Nhưng ban nãy có một thằng ngốc
tìm cô. Hắn ta đọc một cái tên dài... - Anh ta không hỏi mua gì sao? - San
ngồi vào cái bàn vẽ, cười nhẹ. - Không! Nhưng tên keo kiệt ấy bảo sẽ mua vài
cái đĩa gỗ có vẻ hình chuồn chuồn. Hắn nhìn ra nét vẽ của cô - Ông chủ thở dài -
Hy vọng đó không là lời hứa hão. San kéo thùng đựng màu dưới chân, chìm vào
công việc. Một con chuồn chuồn mới hiện trên mặt đĩa, đôi cánh mỏng như hơi
sương nhẹ. San thở phì phò. Có bóng người cao lềnh khềnh loáng thoáng ngoài cửa
gỗ. “Hắn ta kìa!” - Ông chủ rít lên khe khẽ. Là Toru Junichi, anh chàng thực tập
ngôn ngữ và dạy thêm tiếng Nhật ở trung tâm trên góc đường. Thi thoảng rảnh.
Toru đi lêu bêu dọc phố trung tâm, dừng trước hiệu gỗ, xem tẩn mẩn mọi thứ,
nhưng chẳng bao giờ anh ta mua gì. San không rời mắt hình vẽ dang dở. Toru đứng
sau lưng cô, nói to: “Chào!”. San ậm ừ chào lại, ý thức rõ cặp kính to bực bội
sau lưng. - Anh mua một món nào không? - Cô hỏi. - Tôi thích chiếc hộp tre
vẽ con ruồi xanh... - Toru thoáng ngập ngừng. San cười phá lên: “Không phải
ruồi!”. Toru nói tiếp: - Tôi mua hộp. Và cô sẽ đi uống nước một lúc với tôi
chứ? Nụ cười cau có nở trên mặt ông chủ. San thả cọ vẽ vào đĩa nước:
“Okay!”. Họ ra quán vỉa hè, gọi hai cốc sữa nóng. “Mình ngồi quán quá nhiều
nhưng lại làm quá ít trong một ngày” - San nói một mình. Toru nhận xét: - Hôm
nay thấy San có vẻ vui vui. - Tại vì lúc chiều tôi vừa thoát chết - Cô giải
thích - Tai nạn xe cộ. - Người cảm thấy may mắn trong vụ này không phải là
San đâu - Toru thì thào sau một hồi lâu im lặng. - Nhưng có lẽ không ai quan
tâm - San thản nhiên. Họ xin thêm hai cốc trà nóng. Chiều nay mưa, lớp học
của Toru vắng hoe, không ai. Anh cảm thấy thoải mái với thời gian tự do, và với
cô gái hơi điên điên hay vẽ những sinh vật kỳ dị trên các món đồ gỗ. San tìm
đồng hồ, giật mình: “Tôi phải về cửa hiệu. Ông chủ đang đợi. Và có thể ai đấy
gọi điện cho tôi...” - Bạn trai ư? - Toru tò mò - Nhưng San luôn đi một mình,
cả các chiều thứ bảy. - Hơi phức tạp một chút - Cô nói nhanh - Cảm ơn anh đã
rủ tôi uống nước. Ngoài phố thích quá. Tôi căm ghét bị giam trong hiệu suốt tối,
ngu ngốc chờ đợi một cú điện thoại. - Thử bỏ qua mọi phiền toái trong vài
ngày, San sẽ dễ chịu hơn. - Không đơn giản như vậy khi người ta vừa đi học
vừa phải kiếm tiền. Để mua màu vẽ. Để ngồi quán. Để khỏi thấy mình thối rữa...
Okay! Tốt nhất là sắp xếp ổn thỏa với những phiền toái, nỗi nhớ nhung, các mong
ước không thể thực hiện. - Tôi hiểu - Toru mỉm cười - Nhưng cuộc sống vẫn đầy
bất ngờ không biết trước, rồi những ân huệ dịu dàng... San tin không? Họ chia
tay vội vàng, hơi lãnh đạm. Ông chủ hiệu gỗ càu nhàu San bỏ đi quá lâu. Có một
cú điện thoại của Vinh nhưng anh không thể chờ cô. Cửa hàng vắng khách. San lại
vào bàn vẽ. Cô xếp bảy cây cọ trước mặt. Bảy cây cọ lớn nhỏ như bảy ngày trong
tuần, bận rộn, không ngơi nghỉ. Ông chủ nhìn qua vai San, nhắc: “Đừng ngồi thẫn
thờ nữa. Vẽ đi!”. Lâu lắm rồi cô chẳng quan tâm đến thời gian, đến những điều
chưa làm. Thế mà chỉ một chiều, mọi thứ bỗng hiện ra, như nhìn qua cánh cửa mở
hé. Vài cơn gió mạnh thổi làm mấy chiếc đèn lụa đỏ treo trước hiên quay tròn.
Cơn mưa lớn sập xuống không ngờ. Ngoài phố rất tối, gần tám giờ, có lẽ không còn
người khách du lịch nào ghé vào hiệu. Ông chủ lật sổ tính tiền kiếm được trong
ngày, bắt chuyện cùng San. Ông hứa sẽ tăng tiền công cho cô một ngày gần đây.
Ông hỏi: “Cô đến làm ở hiệu tôi hẳn không chỉ vì tiền?”. “Vì tiền!” - San khẳng
định. Gọng kính đen chợt cáu kỉnh: “Nhưng dù thế nào thì cô đừng lang thang với
khách hàng. Rất khó coi! Tôi không ưa bọn nước ngoài dù họ giàu sụ”. San cảm
thấy đau đầu, cô sẽ thua cuộc khi tranh cãi về đạo đức. Cô ngồi im chờ những con
chuồn chuồn và các nhành hoa dại khô trên mặt gỗ. Mình thật tồi tệ, lúc nào cũng
chỉ nghĩ đến tiền bạc và còn chẳng buồn che dấu điều đó - San tự nhủ. Lúc cô dắt
xe về, Toru từ một quán cà phê sáng đèn vẫy cô. Anh ta đọc sách. Một người nhàn
tản sung sướng. Đêm nay cô cần vẽ thêm phác thảo, giặt nốt chỗ áo cũ. Thật kinh
khủng! Vinh chờ San trước hành lang chung cư. Anh cũng vừa về từ cửa hàng máy
tính mà anh làm chủ. Đã hai tuần rồi họ không gặp nhau. Từ dạo San đi vẽ thuê
cho hiệu gỗ, họ thưa thớt hẹn, chỉ cùng đi ăn cơm và xem một bộ phim nhạt nhẽo
nào đó mỗi cuối tháng. Đôi lần e ngại sự bạc màu vô hình, Vinh bảo người yêu
thôi chỗ làm, anh đủ sức giúp cô sống đầy đủ nhưng San chối từ... Tóc và mặt
Vinh bám đầy mưa. Anh theo cô bước vào căn hộ tối om, đầy mùi ẩm mốc. San vặn
đèn, mở tung cửa sổ, nói nhỏ: - Đợi em một lúc. Em hâm lại nồi canh và ta có
thể cùng ăn tối với nhau. Hai người ngồi nơi bàn học của San, lặng lẽ ăn món
súp rau lõng bõng, tránh nhìn vào mắt nhau. “Ban nãy anh gọi đến chỗ em làm
nhưng ông chủ mách em ra ngoài với một người Nhật”. - Vinh mở lời. “À ha - San
bật cười - Ông ta có nhiều việc cần quan tâm...”. “Đừng lảng tránh - Vinh buông
thìa - Có thể mối quan hệ khác biệt hấp dẫn, và em sẽ gắn bó với nó đến mức nào
không ngờ trước”. San hơi nhăn hơi nhăn mặt, đổi hướng câu chuyện: “Hồi chiều em
suýt gặp một tai nạn khủng khiếp...”. Vinh thở dài. Câu nói rơi tõm vào khoảng
trống lặng thinh. Hai người yêu nhau nhưng không nghĩ về nhau nữa, những con
chim bay trong bóng đêm ngoài cửa sổ, tiếng chó sủa từ khoảng sân nào đó dội
về... Quang cảnh hệt trong bài ca bất hủ Mùa hè của ba trăm năm. San dụi
mí mắt khô rát, chợt hỏi: - Anh tìm em thình lình thế này là do đâu? -
Mười ngày rồi anh không gặp em. Những trò chuyện trên điện thoại chẳng nói được
gì cả. San, em nghĩ xem, chỉ vài tháng nữa anh ra trường, chính thức đi làm. Em
không phải đi vẽ mấy thứ vớ vẩn nữa, hãy tập trung cho hai năm cuối đại học. Đâu
cần em tự làm khổ mình. - Anh hiểu vì đâu em đi làm mà, phải không? Em cần
làm việc và tin mình không thừa thãi. Tiền kiếm được chẳng bao nhiêu, nhưng nó
cho em cảm giác tự do. - Em không giống San lơ mơ anh từng biết khi
xưa... - Không thể khác được - Cô thì thào. Tiếng gió thổi trong thành phố
như vọng về từ rừng. - Tại em cả. Giá như em có thể thu xếp với chính mình.
Nhưng Vinh, anh có thể rời xa em. Không trầm trọng lắm đâu. - Tại sao là hôm
nay? - Vinh cũng chùng giọng, nhưng hồ anh từng chờ đợi một gợi ý thế
này. San nhìn ra khoảng trời một lần nữa lại đựng đầy mưa. Cô xa lạ ngay với
giọng nói mình: “Tại buổi chiều hôm nay mưa những bốn lần. Một ngày lạ thường”.
Vinh nhìn cô: “San này, mọi thứ có thể đơn giản hơn nhiều. Tình yêu, hạnh phúc
cũng thế...”. Anh về. Cánh cửa khép lại không tiếng động. San mở tập phác thảo
cần hoàn tất. Cô rót cốc nước nóng, ghì co ro trong lòng. Ít ra mình có một công
việc, và đi học - San tự nhủ - Nếu không, có thể hàng trăm, hoặc hơn, những buổi
tối khủng khiếp mình nhớ về cơn mưa khuya này. Mấy sinh viên năm một chạy hối hả
từ bên quán nước về trường. Họ đâm sầm vào San và cả bọn ngã quay ra đất. Những
người đứng nhìn từ ô cửa sổ phá lên cười. Các cánh cửa kính phản chiếu nắng rực,
những bạn đồng môn vô tư lự, vui vẻ... tất cả khiến những cơn mưa lạ hôm qua ngỡ
rơi từ giấc mơ xa xăm. Một cậu lớp dưới nhặt trả San mấy cây cọ vung vãi, bảo:
“Màu tóc đỏ của chị trông rất hay!”. “Cảm ơn” - San nhe răng cười. Cô rảo lên
phòng vẽ thì máy nhắn tin rung trong ba lô. Ông chủ hiệu gỗ nhắc San chiều đến
sớm trông hàng, và ông cho biết Toru vẫn lảng vảng một cách khả nghi ở phố trung
tâm. Mọi việc đều có thể chịu đựng một mình, San biết. Tuy nhiên trong vô số
người xa lạ, đôi khi ta có thể gặp một ai đó, kể buồn rầu hoặc khôi hài những
vấn đề của mình, đón nhận sự cảm thông khác thường. Không hiếm các trường hợp
như thế từng xảy ra.
HẾT
|