- Back to Home »
- Stock »
- BIỂN QUÁI VẬT - (PHẦN 15) KHÔNG AI CẢ LẤY ĐƯỢC BỘ LÔNG CỪU VÀNG
Posted by : admin
Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014
15. KHÔNG AI CẢ LẤY ĐƯỢC BỘ LÔNG CỪU VÀNG
“Ta đã bắt được Không ai cả rồi!”
Polyphemus hể hả.
Chúng tôi rón rén đi ra phía cửa
hang và nhìn thấy Polyphemus đang cười một cách ranh mãnh, tay giơ lên giữa
khoảng không. Con quái vật lắc lắc nắm tay của mình, một chiếc mũ bóng chày lăn
xuống đất. Và kia là Annabeth đang bị hắn túm chặt chân, dốc ngược xuống đất.
“Ha ha!” tên Cyclops reo lên. “Đứa
con gái tàng hình xấu xa! Ta đã có một cô vợ nóng nảy rồi. Thế nên mi sẽ bị
nướng với nước xốt xoài chua ngọt!”
Annabeth gắng giãy dụa nhưng trông
cô ấy như choáng váng. Cô ấy có một vết cắt xấu xí trước trán. Đôi mắt cô ấy đờ
đẫn không hồn.
“Tớ sẽ tấn công hắn thôi,” tôi nói
thầm với Clarisse. “Thuyền của chúng ta ở phía sau hòn đảo. Cậu và Grover…”
“Không,” cả hai bọn họ đều đồng thời
cất tiếng. Clarisse đã tự trang bị bằng một cái giáo dài thuộc bộ sưu tập giáo
bằng sừng cừu đực trong hang của Cyclops. Grover tìm được một xương đùi cừu –
thứ mà cậu ấy không hề vui vẻ khi nhìn thấy, nhưng cậu ấy vẫn đang nắm chặt nó
như một chiếc dùi cui, sẵn sàng tấn công.
“Chúng ta phải cùng tấn công hắn,”
Clarisse lẩm bẩm.
“Đúng thế,” Grover khẳng định. Sau
đó cậu ấy nháy mắt như thể cậu ấy không thể tin rằng mình vừa đồng ý với
Clarisse về điều gì đó.
“Được rồi,” tôi cất tiếng, “Kế hoạch
tấn công Macedonia.”
Hai bọn họ gật đầu. Tất cả chúng tôi
đều tham gia những khóa huấn luyện tại Trại Con Lai. Họ hiểu tôi đang nói về
cái gì. Họ sẽ lẻn ra hai bên và tấn công vào Cyclops từ bên hông trong khi tôi
gây sự chú ý của hắn từ phía trước. Chắc chắn điều này có nghĩa là tất cả chúng
tôi sẽ chết thay vào việc chỉ mình tôi, nhưng tôi biết ơn về sự giúp đỡ đó.
Tôi nhấc thanh kiếm của mình lên và
hét to, “Này, đồ xấu xa kia!”
Tên khổng lồ quay lại về phía tôi.
“Một tên khác nữa sao? Mày là ai?”
“Bỏ bạn ta xuống. Ta là một
người đã từng làm nhục ngươi.”
“Ngươi là Không ai cả sao?”
“Đúng thế. Cái mũi đánh hơi của
ngươi đã bị thò lò mũi hay sao ấy nhỉ?” Nó có vẻ không tốt so với lời lăng mạ
của Annabeth, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ. “Ta là Không ai cả.
Và ta đã tự hào về điều này. Nào, giờ hãy bỏ cô ấy xuống và lại đây. Ta muốn
chọc lòi mắt ngươi lần nữa.”
“RAAAR!” hắn rống lên.
Tin tốt: hắn đã thả Annabeth xuống.
Tin xấu: hắn thả đầu cô ấy rơi xuống trước và trúng tảng đá, khiến cô ấy nằm
bất tỉnh như một con búp bê vải.
Một tin xấu khác là: Polyphemus lao
về phía tôi. Tôi phải chiến đấu với một tên Cyclops bốc mùi nặng tới năm trăm
ký chỉ bằng một thanh kiếm rất nhỏ.
“Vì thần Pan!” Grover tấn công từ
bên phải. Cậu ấy ném chiếc xương cừu làm nó đập mạnh vào trán của con quái vật.
Clarisse chạy vào từ bên trái và cắm ngọn giáo của mình vào trong đất đúng lúc
Cyclops dẫm lên nó. Hắn kêu gào đau đớn và Clarisse lao ra khỏi đó để tránh bị
hắn dẫm phải. Nhưng tên Cyclops chỉ giật mũi giáo ra, như thể nó chỉ là một cái
dằm lớn và tiếp tục tiến về phía tôi.
Tôi di chuyển cùng thanh Thủy Triều.
Con quái vật chộp lấy tôi. Tôi lăn
sang một bên và đâm một nhát vào đùi hắn.
Tôi hy vọng sẽ nhìn thấy hắn chầu
trời nhưng con quái vật này quả là quá to lớn và mạnh mẽ.
“Ra cứu Annabeth đi!” tôi kêu lên
với Grover.
Cậu ấy vội vã chạy đi, chộp lấy
chiếc mũ tàng hình của cô ấy và nhấc cô ấy lên khi Clarisse và tôi cố gắng làm
Polyphemus bị phân tán.
Tôi phải thừa nhận rằng, Clarisse
thật dũng cảm. Cô ta tấn công Cyclops hết lần này tới lần khác. Hắn nện thình
thịch xuống đất, tấn công lại, chộp lấy cô ta, nhưng cô ta quá nhanh. Ngay khi
cô ta vừa tấn công, tôi đã ăn theo bằng cách đâm vào ngón chân, mắt cá chân
hoặc tay con quái vật.
Nhưng chúng tôi cũng không thể làm
điều này mãi được. Cuối cùng chúng tôi cũng sẽ mệt mỏi hoặc con quái vật sẽ có
một cú đánh ăn may. Chỉ cần một cú đấm của hắn cũng đủ giết chết chúng tôi.
Tôi liếc nhìn và thấy Grover đang ôm
Annabeth vượt qua chiếc cầu dây thừng. Đó không phải là lựa chọn đầu tiên của
tôi. Lũ cừu ăn thịt người ở bên kia. Nhưng vào thời điểm này, cách xử lý như
vậy có vẻ tốt hơn mặt này của vực thẳm và nó gợi cho tôi một ý.
“Ngã ra sau đi!” Tôi nói với
Clarisse.
Cô ta lăn một vòng khi quả đấm của
tên Cyclops làm cây ôliu ngay bên cạnh vỡ từng mảnh.
Chúng tôi chạy về phía cầu.
Polyphemus đuổi ngay sát phía sau. Hắn ta đau đớn và tập tễnh bởi quá nhiều vết
thương. Nhưng tất cả những gì chúng tôi làm là ghìm hắn chậm lại và khiến hắn
phát điên lên.
“Ta sẽ nghiền ngươi làm thức ăn cho
cừu!” hắn cam đoan. “Một nghìn tai ương sẽ giáng lên Không ai cả!”
“Nhanh lên!” tôi giục Clarisse.
Chúng tôi lao vội xuống đồi. Cây cầu
là cơ hội duy nhất của chúng tôi. Grover vừa tới được phía bên kia và đang đặt
Annabeth xuống. Chúng tôi cũng phải băng qua đó, trước khi tên khổng lồ bắt
được chúng tôi.
“Grover!” tôi kêu lên. “Lấy con dao
của Annabeth!”
Mắt cậu ấy mở to khi thấy tên
Cyclops theo sau chúng tôi, nhưng cậu ấy gật đầu ra ý đã hiểu. Khi Clarisse và
tôi bò qua cầu, cậu ấy bắt đầu cắt dây thừng.
Một sợi thừng đứt phựt!
Polyphemus nhảy vọt tới sau chúng
tôi, khiến cây cầu lắc lư kinh khủng.
Dây thừng giờ đã bị cắt mất một nửa.
Clarisse và tôi đã lao xuống nền đất rắn, đáp xuống ngay bên cạnh Grover. Tôi
chém mạnh một phát bằng thanh gươm của mình, cắt đứt những sợi dây thừng còn
lại.
Cây cầu đổ nhào xuống vực thẳm và
tên Cyclops rú lên… đầy khoái cảm vì hắn đang đứng ngay cạnh chúng tôi.
“Thua rồi!” hắn hân hoan reo lên.
“Không ai cả thua rồi!”
Clarisse và Grover ra sức tấn công
hắn, nhưng con quái vật đập họ tạt sang một bên như lũ ruồi.
Cơn tức giận của tôi bùng lên. Tôi
không thể tin được mình đi xa tới vậy, mất Tyson, chịu đựng nhiều thứ, chỉ để
thua thôi sao – bị ngăn lại bởi con quái vật to lớn ngu ngốc này trong bộ đồ
cưới màu xanh da trời. Không ai được đánh ngã bạn bè tôi như thế. Ý tôi là… Không
ai, chứ không phải là Không ai cả. Ôi, hẳn bạn hiểu ý của tôi mà.
Sức mạnh chảy khắp cơ thể tôi. Tôi
nâng thanh kiếm lên và tấn công, quên đi việc rằng tôi phải chiến thắng trong
sự vô vọng. Tôi đâm mạnh vào bụng của tên Cyclops. Khi hắn quay lại, tôi đánh
vào mũi hắn bằng cán kiếm. Tôi chém, đá, đánh mạnh cho tới khi điều kế tiếp mà
tôi biết, Polyphemus ngã soài ra, sững sờ và rên rỉ và tôi đang đứng lên người
hắn. Đầu nhọn mũi kiếm của tôi đã đe dọa mắt hắn.
“Ư, ư, ư” Polyphemus rền rĩ.
“Percy!” Grover hổn hển nói. “Làm
thế nào cậu…?”
“K-k-không, cho xin đi mà!” tên
Cyclops rên lên, nhìn chằm chằm vào tôi rất đáng thương. Mũi hắn đang chảy máu.
Một giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mắt mù dở của hắn. “Ô-ôi, lũ cừu bé nhỏ cần
ta. Ta chỉ cố gắng bảo vệ lũ cừu của ta!”
Hắn bắt đầu nức nở.
Tôi đã thắng. Tất cả những cái gì
tôi làm là một nhát đâm – một cú đâm nhanh chóng và chính xác.
“Giết hắn đi!” Clarisse kêu lên.
“Cậu còn chờ đợi cái gì nữa?”
Tiếng của tên Cyclops như tan nát
trái tim, chỉ có điều rất giống… giống Tyson.
“Hắn là một tên Cyclops đấy!” Grover
cảnh báo. “Đừng tin hắn!”
Tôi biết cậu ấy nói đúng. Tôi biết
Annabeth sẽ nói điều tương tự.
Nhưng Polyphemus nức nở… và tôi hoàn
toàn hiểu được rằng hắn cũng là một đứa con trai của thần Poseidon.
Giống Tyson. Giống tôi. Tôi làm sao có thể máu lạnh ra tay giết hắn?
“Chúng ta chỉ muốn Bộ Lông Cừu
Vàng,” tôi nói với con quái vật. “Ngươi sẽ đồng ý cho chúng ta lấy nó chứ?”
“Không!” Clarisse gào lên. “Giết hắn
đi!”
Con quái vật sụt sịt. “Bộ Lông Cừu
Vàng tuyệt đẹp của ta. Bộ sưu tập đáng giá của ta. Hãy lấy nó đi, đồ con người
tàn bạo. Hãy lấy và ra đi trong hòa bình.”
“Ta sẽ lùi lại rất chậm,” tôi nói
với con quái vật. “Một bước di chuyển sai lầm…”
Polyphemus gật đầu như thể đã hiểu
tất.
Tôi lùi lại và… nhanh như một con
rắn mang bành, Polyphemus đánh tôi văng ra gờ vách đá.
“Đồ con người ngu ngốc!” hắn kêu lên
và đứng dậy. “Đòi lấy Bộ Lông Cừu Vàng của ta sao? Hừ, hãy để ta ăn thịt ngươi
trước.”
Hắn há hoác chiếc mồm rộng và tôi
biết rằng hàm răng khấp khểnh của hắn là thứ cuối cùng tôi nhìn thấy.
Có tiếng gì đó kêu whoosh
trên đầu tôi và sau đó là tiếng đập mạnh!
Một hòn đá cỡ bằng quả bóng rổ bay
vào cổ họng của Polyphemus – một cú ghi ba điểm tuyệt đẹp, không có gì nhưng
dính lưới. Tên Cyclops bị nghẹn, cố gắng nuốt viên thuốc không trông mong này.
Hắn loạng choạng lùi về phía sau nhưng không có chỗ để choáng váng. Hắn bị
trượt chân và đỉnh đá vỡ ra. Tên Polyphemus vẫy hai tay như gà đập cánh nhưng
chẳng giúp hắn bay lên được khi hắn ngã nhào xuống vực.
Tôi quay lại.
Trên nửa đường xuống bãi biển, người đứng đó không hề hấn gì trong đám cừu ăn
thịt người, chính là người bạn cũ của tôi.
“Polyphemus xấu xa,” Tyson nói. “Không phải tất cả Cyclops cũng đều tuyệt vời
như chúng ta nhìn thấy”.
Tyson thuật lại cho chúng tôi thật
vắn tắt: Con cá ngựa cầu vồng – thứ đã theo chúng tôi từ đảo Long Island Sound,
đang chờ Tyson để chơi đùa cùng cậu ấy – đã phát hiện thấy Tyson chìm dưới đống
đổ nát của con tàu CSS Birmingham và kéo được cậu ấy ra chỗ an toàn. Từ
đó, nó và Tyson đã đi tìm kiếm Biển Quái Vật, cố gắng tìm chúng tôi, mãi cho
tới khi Tyson ngửi được mùi của đàn cừu và phát hiện ra hòn đảo này.
Tôi muốn ghì chặt cậu bé to xác ngốc nghếch này, trừ việc cậu ấy đang đứng giữa
đám cừu giết người. “Tyson, tạ ơn các vị thần. Annabeth bị thương rồi!”
“Cậu tạ ơn các vị thần vì cô ấy bị thương sao?” Tyson ngạc nhiên hỏi.
“Không phải!” tôi quỳ xuống bên cạnh Annabeth và lo lắng phát ốm vì những gì
tôi nhìn thấy. Vết rách trên trán cô ấy nặng hơn tôi nhìn thấy. Tóc cô ấy bê
bết máu. Da cô ấy xanh nhợt và ẩm ướt.
Grover và tôi trao đổi cho nhâu những cái nhìn lo lắng. Rồi một ý tưởng ùa tới
với tôi. “Tyson này, Bộ Lông Cừu Vàng. Cậu có thể lấy cho tớ không?”
“Cái nào cơ?” Tyson hỏi, nhìn xuống hàng trăm con cừu xung quanh.
“Ở trên cây cơ!” tôi nói. “Cái có màu vàng ấy.”
“Ồ, đẹp quá. Được.”
Tyson khó nhọc lách qua đám cừu, cẩn thận để không dẫm lên chúng. Nếu bất kỳ ai
trong chỗ chúng tôi cố gắng tới chỗ Bộ Lông Cừu Vàng, chúng tôi sẽ bị ăn thịt
ngay. Nhưng tôi cho rằng Tyson có mùi giống như Polyphemus nên lũ cừu không hề
làm phiền cậu ấy. Chúng chỉ cọ cọ vào cậu ấy và kêu be be đầy trìu mến, như thể
chúng đang mong đợi những món ăn dành cho chúng từ chiếc giỏ liễu gai to. Tyson
với lên và gỡ Bộ Lông Cừu Vàng ra khỏi các nhánh cây. Ngay lập tức những chiếc
lá trên cây sồi biến thành màu vàng. Tyson bắt đầu đi về phía tôi, nhưng tôi
kêu ầm lên, “Không còn thời gian đâu. Ném nó đi!”
Bộ da cừu đực vàng bay trong không khí như một chiếc đĩa sáng lấp lánh. Tôi bắt
được nó kèm theo một tiếng càu nhàu. Nó nặng hơn tôi mong đợi – khoảng ba mươi
kilogram lông cừu quý giá.
Tôi trải bộ lông phủ khắp người Annabeth, trừ mặt cô ấy và bắt đầu thầm cầu
nguyện các vị thần mà tôi có thể nghĩ tới, thậm chí cầu cả những vị thần mà tôi
không ưa.
Xin thần, xin thần.
Màu sắc đã chuyển biến trên gương mặt cô ấy. Mí mắt cô ấy rung rung và mở ra.
Vết thương trên trán cô ấy bắt đầu khép lại. Cô ấy nhìn Grover và yếu ớt nói,
“Cậu không… đám cưới à?”
Grover cười toe toét. “Không. Các bạn tớ đã cứu tớ khỏi việc đó.”
“Annabeth,” tôi nói, “cứ nằm nghỉ đi.”
Nhưng bất chấp sự phản đối của chúng tôi, cô ấy vẫn ngồi dậy. Và tôi nhận ra
vết thương trên trán cô ấy hầu như đã lành hẳn. Nom cô ấy đã khá hơn rất nhiều.
Thực ra, cô ấy trông mạnh khoẻ và toả sáng như thể ai đó đã tiêm vào người cô
ấy ánh sáng lấp lánh vậy.
Lúc đó, Tyson bắt đầu có vấn đề với lũ cừu. “Xuống đi!” cậu ấy kêu lên với
chúng khi chúng cố gắng leo lên cậu ấy để kiếm thức ăn. Một số con khác đang
đánh hơi về phía chúng tôi. “Không, các bé cừu. Hướng này cơ mà! Lại đây!”
Chúng chú ý tới cậu ấy nhưng hiển nhiên là chúng quá đói. Và chúng bắt đầu nhận
thấy rằng Tyson không có tí thứ ăn nào cho chúng cả. Chúng không thể kiềm chế
được mãi khi có rất nhiều thịt tươi ở ngay bên cạnh chúng.
“Chúng ta phải đi thôi,” tôi giục. “Con tàu chúng ta là…” Chiếc Queen Anne’s
Revenge ở cách đây rất xa. Con đường ngắn nhất là băng qua vực nhưng chúng
tôi vừa phá huỷ cây cầu duy nhất. Chỉ còn một khả năng duy nhất là phải băng
qua lũ cừu.
“Tyson,” tôi gọi, “cậu có thể dẫn đàn cừu này đi càng xa càng tốt được không?”
“Lũ cừu cần ăn!”
“Tớ biết! Chúng cần đồ ăn từ thịt người. Cứ dẫn chúng đi ra khỏi con đường đó.
Cho chúng tớ có thời gian tới bờ biển. Rồi cùng gặp chúng tớ ở đó nhé.”
Tyson nom rất do dự, nhưng cậu ấy vẫn huýt sáo. “Nào, lại đây, lũ cừu đáng yêu!
Đồ ăn thịt người ở phía này!”
Cậu ấy chạy bộ xuống bãi cỏ, lũ cừu vội vã đuổi theo.
“Hãy giữ Bộ Lông Cừu Vàng quanh cậu,” tôi nói với Annabeth. “Phòng trường hợp
cậu chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Cậu ấy có thể đứng lên được không?”
Cô ấy thử đứng lên nhưng mặt cô ấy xanh xao trở lại. “Ôi, vẫn chưa khỏi
hoàn toàn.”
Clarisse lại gần cô ấy và nghe nhịp tim, thấy Annabeth thở hổn hển.
“Xương sườn bị gãy rồi,” Clarisse nói. “Chúng đang bình phục, nhưng hoàn toàn
gãy hẳn.”
“Sao cậu có thể biết?” Tôi ngạc nhiên.
Clarisse nhìn tôi. “Vì tớ từng bị gãy vài cái rồi. Ngốc ạ! Tớ sẽ vác cô ấy.”
Trước khi tôi kịp cãi, Clarisse đã nhấc Annabeth lên như một bao bột mỳ và vác
cô ấy xuống bãi biển. Grover và tôi theo sát nhau.
Ngay khi chúng tôi tới được mép nước, tôi tập trung vào hình ảnh con tàu Queen
Anne’s Revenge. Tôi lệnh cho nó kéo neo và tới chỗ tôi. Sau một vài phút
nóng lòng chờ đợi, tôi đã thấy con tàu đang lượn vòng qua phía đầu mũi của hòn
đảo.
“Tớ đến đây!” Tyson hét lên. Cậu ấy đang chạy xuống con đường để tới chỗ chúng
tôi. Lũ cừu cách sau cậu ấy chừng năm mươi mét, kêu ầm lên trong thất vọng khi
người bạn Cyclops của chúng lại bỏ chạy mà không cho chúng ăn.
“Chúng chắc sẽ không theo chúng ta xuống nước,” tôi nói với những người còn
lại. “Tất cả chúng ta phải bơi ra tàu thôi.”
“Với Annabeth như thế này sao?” Clarisse phản đối.
“Chúng ta có thể làm được mà,” tôi khăng khăng. Tôi bắt đầu lại cảm thấy tự tin
trở lại. Tôi đang ở trong nhà mình – biển cả. “Một khi chúng ta tới được tàu,
chúng ta đã tự do ở nhà.”
Chúng tôi hầu như đã làm được điều này.
Chúng tôi chỉ vừa mới lội qua lối ra vào tới khe núi thì nghe thấy một tiếng
rống dữ dội và nhìn thấy Polyphemus đầy thương tích và bầm tím nhưng vẫn còn
sống. Bộ trang phục cưới màu xanh của hắn rách bươm. Hắn đang lội bì bõm
về phía chúng tôi với một tảng đá trên mỗi tay.