Something Cuối tháng 9. Bỗng dưng, công việc ở văn phòng tư vấn kiến trúc
khiến tôi chán ngấy. Những chiếc áo chemise sẫm màu. Những đôi giày đen sạch
tinh không tiếng động trên thảm. Các cuộc điện thoại, thoải mái hoặc bí mật, từ
các bàn làm việc đan thành tấm lưới trong suốt, bủa vây trên không trung. Nhóm
họa viên do tôi điều hành hoàn tất đúng hạn 63 bản vẽ cho một dự án lớn. Vào
tuần trước, tôi được tăng lương lần thứ ba. Nhìn bề ngoài, mọi việc ổn thỏa và
đáng mơ ước với một kiến trúc sư mới ra trường làm việc chưa đầy hai năm. Tuy
nhiên, trong cỗ máy hoạt động đều đặn, chừng như có một bánh xe nhỏ bong khỏi vị
trí an toàn vào thời điểm mơ hồ nào đó.
Một buổi sáng, dừng bên cửa sổ, ập
đến tôi một ý nghĩ bất thường. Bấm số điện thoại gọi vào văn phòng. Truởng văn
phòng dễ dàng tiếp nhận lý do tôi sốt cao vì cảm lạnh. Chẳng cần tôi phải giả vờ
ho khan hay thở dốc vào ống nghe, ông ta tự tìm thấy giải thích thỏa đáng: “Tôi
hiểu. Tình trạng kiệt sức sau thời gian dài tập trung cao cho công việc!”. “Tôi
vắng mặt hai ngày” - Lại một quyết định mau chóng. “Máy tính đã ghi nhận. Kiến
trúc sư Phan. Hai ngày. Okay, hãy nghỉ ngơi, anh bạn trẻ!” - Giọng nói đều đều,
như âm vọng bình thản của chuỗi thông tin nhạt nhẽo. Ý nghĩ mình là kẻ nói dối
trắng trợn xóa mờ cảm giác vui thích với thời gian tự do vừa tìm được. Bản
Something tôi mới cài đặt vào mobile thình lình vang lên. Thư muốn gặp tôi. Thật
lạ lùng. Bình thường, cô bận rộn đến nỗi chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào buổi
tối cuối tuần. “Ừm... Chỉ là đột nhiên sáng thức giấc, em muốn nhìn thấy anh” -
Giọng nói trầm mượt thoáng bối rối - “Em có nửa giờ trước khi vào cơ quan”. Dù
yêu nhau lâu, chừng như vẫn thật khó khăn với Thư khi phải bộc lộ xúc cảm. Điều
này giống như một bí ẩn quen thuộc, nhưng mãi gây kinh ngạc. Chúng tôi gặp
tại quán cà phê cóc gần trường đại học, nơi hẹn quen từ thời sinh viên. Ban
ngày, trông Thư thật khác lạ. Dường như là một người khác. Cô ngồi bên tôi, đôi
bàn tay làm việc nhiều thả trên đầu gối, gầy guộc như tay trẻ con. Mùa thu. Đôi
mắt cô trong hơn. Thảng khi cô ngước nhìn mông lung vào mắt tôi, như tìm kiếm
một cái gì chưa nắm bắt được. Mấy lúc như thế, tôi chợt thấy cô đơn và buồn
bã. “Em định nói gì với anh?” - Tôi thử mỉm cười. Thư nói khẽ: “Có điều gì
đó sắp sửa xảy ra với chúng ta, em biết”. Tôi giật mình, lắc đầu. Đồng hồ chỉ
tám giờ. “Dù việc ấy tốt hay xấu, hãy gọi cho em”. - Thư ôm tập tài liệu dịch
thuật dày cộp ra xe, chạy đến công ty. Tôi đã không hé lộ chút thông tin nào về
thời gian tự do của riêng mình. Phải chăng là vấn đề của bánh xe vô hình bong ra
khỏi vị trí quen thuộc. Sau khi trả tiền bữa sáng, tôi gửi xe, đi bộ về khu
vực các trường đại học danh tiếng. Bãi giữ xe đông đúc lấn tràn vỉa hè. Những
sinh viên năm nhất ngượng nghịu đeo trên vai những cái túi vải mới cứng, to cồng
kềnh. Một hai năm nữa, họ sẽ đến giảng đường chỉ mang theo cuốn tập quăn nhàu.
Bật cười với ý nghĩ thoáng qua, tôi vấp phải đôi chân đung đưa của một cô gái
mặc áo chói mắt màu da cam, in số to tướng cả trước và sau như cầu thủ bóng rổ,
ngồi vắt vẻo trên tường rào khá cao. Cô ta nhào xuống, lảo đảo, nhưng mau chóng
đứng thẳng trước mặt tôi. - Xin lỗi! - Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy nữ sinh
viên không bị thương tích. - Giúp em lên lại chỗ cũ nào! - Cô gái có giọng
nói tươi tắn đặc biệt. Cầm bàn tay mát lạnh của cô, giúp lấy đà, bỗng dưng
tôi có cảm giác bị điện giật. Tôi rụt phắt tay lại, choáng váng. Hình như cô gái
cũng bị hệt như thế. Cô tựa hẳn vào khoảng tường rêu, kinh hoàng nhìn tôi bằng
đôi mắt rộng, cách xa nhau. Tôi xin lỗi một lần nữa, quay lưng chuếnh choáng
bước đi. Một ai đó phía sau. Tôi ngoảnh lại đột ngột. Cô gái áo da cam tấp ngay
sau bảng quảng cáo trạm chờ xe bus. Tôi đứng im cho đến khi cô ta đành thò đầu
ra, bối rối đi về phía tôi. - Cô muốn gì? - Tôi cau mày - Không gì cả! -
Cô gái mái tóc ngắn trước trán, nhăn nhó kỳ khôi - Tự nhiên em thấy thích đi sau
lưng một ai đấy, anh Phan ạ. - Cô biết tên tôi sao? - Tôi hơi ngạc
nhiên. - Em từng gặp anh một vài lần. Khi anh tốt nghiệp, em đang học năm thứ
nhất. Em tên Lưu An. Chúng ta học cùng khoa. Nhưng chắc chắn là anh không bao
giờ để mắt đến em. - Cô gái cười, và bắt đầu tiến lại. - Hôm nay lớp em được
nghỉ đột xuất vào buổi sáng. Mọi người rủ nhau đi câu. Nhưng những con cá làm em
chán ngấy. Hôm nay anh không đi làm? Anh đã hoàn tất dự án chưa? Anh có nhìn
thấy tòa nhà cao tầng hình bản mỏng đang xây đằng kia chưa? Bao nhiêu là câu
hỏi. Tôi trả lời lần lượt. Cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng khi nói chuyện với một
người biết lắng nghe, am hiểu chuyên môn và luôn đưa ra những câu hỏi tò mò
thông minh. Giữa một nắm câu hỏi của Lưu An, tôi lờ mờ nhận ra cô ta biết khá rõ
về tôi. Tuy nhiên câu chuyện cứ tự nhiên cuốn đi. Phần sau đó của buổi sáng,
chúng tôi vào rạp xem phim hài của Pháp, ghé CD shop xem các album mới nhập. Cô
thích những đĩa nhạc tôi thích. Cô ta nhắc tên nhân vật trong cuốn sách tôi đọc
gần đây. Trùng hợp khác thường. Lưu An không mảy may bận tâm. Cô nheo mắt nói
chuyện, không ngừng ngật cổ cười, thoải mái cào mái tóc rối tinh. Sức sống sôi
nổi lạ lùng ấy truyền sang tôi, xóa tan cảm giác chán nản, kiệt sức... Lúc
chia tay, Lưu An nói đơn giản: “Chiều nay, em sẽ phone cho anh!” Khi Lưu An biến
mất, tôi mới sực nhớ cô ta chưa ghi số điện thoại của tôi. Cái áo cầu thủ bóng
rổ in con số 63. Đó là số bản vẽ cần hoàn tất đã ám ảnh tôi suốt ba tháng vừa
qua.YesterdayNgười ta thường nhầm lẫn về xúc cảm của nhau. Khi tôi sợ hãi nói
liến thoắng trong bước tiếp cận đầu tiên, có thể Phan nghĩ tôi là một nữ sinh
viên hời hợt, nhàn tản và trẻ ranh. Tôi điện thoại cho đàn anh một lần nữa vào
chiểu tối, như đã hẹn. Hơi vội vã, Phan hẹn gặp ở quán ăn nhỏ gần trường đại
học, lúc 7h. Tôi ngồi bó gối trên sàn, chưa tin sự may mắn có thể giản đơn như
thế. Đứng trước tủ quần áo, tôi vô cùng rối trí. Rốt cuộc, tôi chọn bộ trang
phục kiểu rock chick - chiếc pull ngắn màu đen in hình Manowar và quần jeans
rộng mang cùng sneaker xanh nhạt. Không nữ tính, không khơi gợi, những bộ trang
phục cho tôi chút ít tự tin. Giờ đây, mọi thứ đã diễn ra đúng như kế hoạch, tôi
nhất định không thể sơ xuất. Suốt buổi ăn tối, tôi bỗng nói rất ít. Mọi ngôn từ,
các câu chuyện pha trò hài hước bay biến. Những xúc cảm thoát ra ngoài lớp vỏ
tinh nghịch thường ngày, lướt đi nhẹ nhõm và xoay tròn tựa cơn lốc vô hình.
Chóng mặt quá, tôi vịn chặt cạnh bàn. Khi mở mắt, gương mặt Phan hướng về tôi.
Vầng trán phẳng. Đôi mắt cận thị mang contact lens xám tro. Mái tóc lòa xòa phủ
qua vai. “Em ổn chứ?” - Đàn anh chăm chú tìm đôi mắt tôi dưới lớp kính xanh. Tôi
gật đầu. Anh chợt nghiêm giọng : - Bây giờ thì nói đi, Lưu An. Làm thế nào em
có được số mobile của tôi? - Em hỏi qua cậu sinh viên từng làm đàn em phụ vẽ
cho anh! - Tôi nói dối khó khăn - Cậu ta là bạn trai của em, đúng không? -
Phan phỏng đoán, cười. Tôi lắc đầu. Nhưng cố gắng để không khóc. Khoảng hơn
8h, Phan nhận một cú điện thoại. Anh cho biết phải về nhà có việc. - Nói dối
- Tôi kêu lên - Chẳng phải anh nghỉ làm hai ngày đấy! Phan giật mình. Tôi đón
một chiếc taxi về nhà. Đường phố lấp loáng ánh đèn. Một trận mưa nhỏ làm mặt
đường óng ánh trơn mướt. Tôi ngồi nép băng ghế sau, khóc nức nở, khịt mũi vào
mẩu khăn giấy. Ông lái xe quan sát tôi qua kính chiếu hậu, cất giọng hỏi to:
“Này cô nhóc, có việc gì thế”. Nếu bạn là tôi, giây phút ấy bạn cũng sẽ muốn dốc
hết với một ai đó, xa lạ cũng được, bí mật suốt ba năm qua. Bắt đầu từ ngày đầu
tiên vào trường đại học, tình cờ chạm mặt đàn anh nổi bật. Anh đã mỉm cười với
bạn. Nụ cười bảo bạn đừng sợ hãi, cứ học đi, mọi khó khăn sẽ tự tan biến. Một
buổi tối bạn chạy qua hành lang lớp trên, bắt gặp đàn anh còn cặm cụi bên bàn vẽ
sáng đèn. Bạn nép ngoài cửa, nhìn trộm giọt mồ hôi rất to trên vầng trán tái
xanh, lăn xuống mắt kính mờ hơi nóng. Bạn lắng nghe bản rock giao hưởng đàn anh
bật lớn trong dàn máy của phòng học. Để từ đó, bạn không chọn nghe một dòng nhạc
nào khác. Bao nhiêu điều nhỏ xíu cứ thế dần xâm chiếm bạn. Cho đến một ngày kia,
bạn giống như một chiếc tủ mà mở bất kỳ ngăn kéo nào cũng nhìn thấy hình ảnh của
anh ta. Nhưng bạn làm gì được chứ? Đàn anh bận rộn. Đàn anh học xuất sắc. Rồi
thêm cô bạn gái bỗng xuất hiện. Cô ta ngồi cạnh đàn anh trong quán cóc gần cổng
trường, vị trí hàng trăm lần bạn ao ước... Tôi đã kể gần như tất cả với người
tài xế xa lạ, buồn bã nhìn ra mặt đường. Ông tài xế cho xe chạy chầm chậm, chợt
lên tiếng: “Tình thế tồi tệ thật! Tuy nhiên, nếu yêu một ai đó, hãy để người ta
biết. Có thể không được đáp lại. Nhưng mai sau, cháu sẽ không bao giờ hối
tiếc...” Về đến nhà lúc 9h, tôi tự nhủ sẽ làm xong các bài tập phần mềm ACAD
mới. Buồn rầu hay dằn vặt đến đâu, thật điên khùng nếu buông lơi học hành. Trước
khi tắt máy, tôi nảy ra ý định vào net. Một người đang online. Là Thư. Tôi
làm quen chị ta cách đây hai năm. ước muốn được biết thông tin về đàn anh khiến
tôi liều lĩnh. Một tuần bốn lần, cả hai chat với nhau những chuyện nhỏ. Cũng có
khi tôi và chị ta gặp nhau ở thư viện ngoài trường. Thư giản dị, hơi lơ đễnh.
Thật kỳ quặc. Thư không mảy may nghi ngờ điều gì ẩn sau chuỗi tò mò bất tận của
tôi. Như lúc này, khi tôi thăm dò chị có gặp Phan không, câu trả lời hiện nhanh
trên màn hình: “Đã gặp lúc sáng sớm”. “Thời gian cả hai dành cho nhau quá ít?” -
Tôi nhận xét. Thư đáp: “Tôi xem tình yêu là một phần, chứ không phải tất cả đời
sống. Nó quan trọng, nhưng đừng để nó làm tổn thương. Sức lực cần chia vào nhiều
việc khác”. “Chị không sợ một kẻ lạ xen vào?”. Dấu hiệu nụ cười: “Kẻ lạ là ai?”.
Tôi chấm dứt cuộc trò chuyện. Câu hỏi cuối cùng của Thư treo lơ lửng. Rõ ràng
trò chơi tôi tự xếp đặt đang trở nên nguy hiểm.Let it beGió bỗng lùa về bầu trời thành phố những vệt mây vàng đồng.
Chúng như từ phương Bắc xa xăm, một cánh rừng đã chín, bắt đầu tán sắc rực rỡ
lên trời cao. Không khí dịu xuống, đôi khi buổi sáng lạnh đến đau nhói. Tôi
không cho phép mình ốm. Có quá nhiều thứ phải làm và suy nghĩ. Rắc rối bắt
đầu vào thời điểm hai ngày Phan được nghỉ việc ở văn phòng. Ai cũng có đôi lúc
gặp vấn đề với công việc, cần khoảng khắc thay đổi, được ở một mình, suy nghĩ về
thời gian sống và những điều quan trọng cần thực hiện. Tuy nhiên, sự im lặng,
gần như che giấu những vấn đề của anh làm tôi tổn thương. Phải chăng mối quan hệ
của chúng tôi, sau thời gian gắn bó, đang dần dần mất màu. Khi biết nguy hiểm
đâu đây mà không tìm thấy cách hóa giải, nguy hiểm sẽ đến, gõ cửa vào một buổi
sáng không chờ đợi. Cuối cùng, cô bạn Lưu An đã hành động. Một khi hành động,
cơ hội sẽ mở ra. Trong tình yêu, lợi thế không dành cho riêng ai. Một dây ràng
buộc, sự gần gũi nhiều năm có thể tan biến chỉ sau cuộc chạm mặt tình cờ với một
cô gái xa lạ, cạnh bức tường rêu của trường đại học. Quả rất lạ lùng. Nhưng sự
thật là thế. Tôi lờ mờ nhận ra mối quan tâm khác thường của Lưu An thông qua tôi
để hướng tới Phan từ hơn một năm trước. Thoạt tiên tôi buồn cười. Hơi khó chịu.
Trong thời gian dài, tôi vẫn vững tin mình có thể kiểm soát tình thế. Tuy nhiên,
đến lúc một điều gì đó đột nhiên trượt ra ngoài đường ray. Trưa thứ bảy. Sau
khi gửi đi xong các tài liệu dịch thuật, tôi online. Lưu An lập tức kết nối. Cô
đề nghị gặp tôi, có một vài chuyện cần nói. Cô bạn nhỏ, cô muốn rà soát phản ứng
của tôi? Cô cho rằng tôi vẫn chưa biết gì? Tôi bình thản cho biết có thể gặp
nhau ở khu vườn thư viện trong nửa giờ nữa. Ở đó, luôn có người qua lại. Ít
nhất, tôi không phạm sai lầm có thể nuối tiếc sau này. Lúc tôi đến, Lưu An đã
chờ tôi ở băng ghế giữa thảm cỏ. Hoàn toàn khác biệt tôi hình dung, không có sự
ngạo mạn hay tia nhìn thô bạo. Chỉ là cô gái trẻ ngồi so vai, tràn đầy sợ hãi
lẫn âu lo. - Bí mật cần tiết lộ là gì? - Tôi mỉm cười. - Em xin lỗi làm
chị tổn thương. Nhưng thật kinh khủng nếu lừa dối người khác, vì bất cứ lý do
nào. Hãy nghe em nói... - Ánh sáng trong đôi mắt xa nhau của Lưu An chao đảo
thật đáng sợ. Những câu nói không trình tự buột ra. Hầu hết sự thật tôi đều
đã biết, qua lời bạn bè, qua việc tự liên kết các sự kiện rời rạc. Nhưng khi
chiếu rọi dưới cái nhìn của người đối diện, chúng bỗng nhọn hoắt như những mũi
kim làm tôi tê liệt. Bộ phim hài pháp. Bộ prorock mới của Manowar. Cái siết tay
nóng hổi dưới mái hiên ướt mưa. Cảm xúc mạnh mẽ tỏa sáng.... Tôi bỗng thốt lên:
“Đừng nói nữa. Làm ơn!”. Cô gái im lặng, gò má trắng bệch, bàng hoàng. Phan
đến, theo yêu cầu của tôi qua điện thoại. Nhận ra tôi và Lưu An ngồi cạnh nhau,
anh hơi ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ. Cần lập tức tránh xa tình thế khó xử ủy
mị. Tôi tiến về phía anh: “Anh sẽ đi cùng cô ấy, phải không?”. Phan gật đầu.
“Tại sao?”. “Vì anh cần được thay đổi, cần yêu, cần cảm nhận cuộc sống theo cách
nó đang diễn ra. Từ lâu, chúng ta đã chẳng còn hi vọng về nhau nữa. Em biết điều
ấy, phải không?”. Tôi ngồi im. Giống như tất cả các cơn gió mùa thu cô đặc lại,
đặt lên vai tôi. Phan đến gần Lưu An, cúi xuống cầm tay cô, rời khỏi khu vườn
yên tĩnh. Giống như con hươu, sau khi sập bẫy thói quen của chính mình, tôi
cần nhỏm dậy và tiếp tục cuộc chạy trên trảng cỏ rộng lớn. Thỉnh thoảng, giữa
công việc bận bịu, tôi nghe lại Beatles. Có khác thường không khi mùa thu, bỗng
nhiên tôi tìm thấy trong những ca khúc quen thuộc ẩn ý giản dị nhói đau, và cả
những mách bảo sáng suốt, hy vọng.
HẾT
|