|
1. Sáng thứ
7, Minh gọi điện thoại hẹn gặp ngày chủ nhật. Đã ba tuần, chúng tôi chưa thấy
nhau. Trong mắt người chung quanh, chúng tôi là một đôi kỳ quặc. Yêu nhau hơn
sáu tháng, những cuộc hẹn - đếm được chính xác, như người ta có thể đếm các tờ
giấy trong quyển catalog mới tinh. Một đôi lần, giữa những bản vẽ trên màn hình,
tôi nhắm mắt, gắng hồi nhớ nét cười hay âm vang giọng nói Minh. Nhưng mọi thứ
dường như quá khó khăn để đọng lại. Cô ấy sẽ gọi cho tôi, khi có thời gian rảnh.
Các cuộc đi chơi được sắp xếp thời gian và lộ trình trước, vì cả hai đều bận
rộn. Nếu không thể gặp nhau như đã hẹn vì sự cố đột ngột, chỉ cần cú điện thoại
báo lại. Sẽ chẳng ai trách móc hay tỏ ý muộn phiền. Một vài người ngỡ chúng tôi
bị điên: “Điều gì khiến cả hai còn yêu nhau một khi mối quan hệ tẻ nhạt như
vậy?”. Điều này chẳng thể nào giải thích nổi. Cảm xúc giữa tôi và Minh không
giống sự lười biếng hay thói quen. Trái lại, những gặp gỡ chớp nhoáng, các
message vắn tắt trên mobi giữ cho chúng tôi cảm giác an toàn. Suy cho cùng, tình
yêu là một phần cuộc sống. Còn quá nhiều thứ quan trọng đòi hỏi thời gian và sự
chú tâm.... Có tiếng gõ cửa ồn ào. Sâm, nữ hoạ viên tập sự phụ việc cho tôi chạy
ùa vào, đem tập tài liệu dự án phim quảng cáo để mạnh lên bàn, rồi chạy biến như
một cơn lốc. Viễn ảnh về cuộc hẹn sáng mai xoa dịu trong tôi cơn bực
dọc.
Khuya, tôi vào bàn làm việc, hoàn tất chuỗi phác thảo phân tích hình ảnh
đoạn phim quảng cáo mà công ty tôi sắp thực hiện. Một tin nhắn Sâm gửi, hỏi về
bản vẽ màu. Nữ phụ việc này hay đặt câu hỏi kỳ lạ, bất kể lúc nào. Tôi xoá tin
nhắn, không trả lời. Một cơn gió mùa xuân lành lạnh đẩy nhẹ cánh cửa sổ. Các vòm
cây đu đưa. Một bóng chim vụt vào mái hiên nhà tối sẫm. Từ khoảng trời cao, vọng
xuống tiếng rì rầm của một máy bay khổng lồ sắp hạ cánh. Sự chống cự âm thầm đầy
nỗ lực vủa vạn vật với bóng đêm bất động. Các hình ảnh rời rạc đánh thức niềm
xúc động vô cớ, sâu xa. Đan tay sau gáy, tôi chợt nghĩ về thời gian sống. Tuổi
20. Con đường phía trước. Và tình yêu.... Mặt trời chủ nhật đứng ngoài cửa
sổ. Tôi chồm dậy, nhảy vào nhà tắm, cạo râu. Nước lạnh cóng. Trước khi lao xuống
phố, tôi mặc thêm áo len xám nhạt Minh mua tặng tôi cuối thu năm ngoái. Xe máy
phóng qua những phố rộng, còn chưa quá đông. Tôi hào hứng đến độ tấp vào vỉa hè,
mua một bó hoa cúc xanh và một gói thuốc, dù chẳng hút bao giờ. Quán Minh hẹn
tuyệt đẹp. Dây leo loà xoà trên mái nhà bằng kính. Hàng rào gỗ viền lối đi thẫm
đen vì hơi ẩm, trổ lên vô số tai nấm trắng muốt. Vươn cổ nhìn quanh, tôi không
tìm ra Minh. Cô không bao giờ sai hẹn. Cảm giác bồn chồn gợn âu lo. Tôi bấm điện
thoại. Bàn tay chạm nhẹ. Minh đứng sau lưng tôi từ bao giờ. Chúng tôi đến góc
khuất trong nhà, bàn Minh đặt trước, ánh sáng nơi đây yếu ớt, rọi vào từ song
cửa sắt sơn đen. Một bình gốm đổ bóng xuống bàn gỗ. Những nhành hoa mới cắm còn
toả mùi ngai ngái của đất mục và rêu non. Hơi khác thường, Minh chọn ghế ngồi
đối diện tôi. Câu chuyện ngắc ngứ cũng khác thường. Rồi cả hai im lìm. Tôi nhận
ra chỉ thời gian ngắn không gặp, Minh thay đổi ghê gớm. Cô gầy đi. Mái tóc cắt
cao đã dài ra, loà xoà trước trán. Thỉnh thoảng, Minh vén một lọn tóc, để lộ tai
trái cũng trắng xanh như làn da cô. - Em lấy visa đi Hồng Kông chưa? - Tôi
phá vỡ sự im lặng. Lần trước, Minh có nói với tôi về chuyến công tác ngắn hạn.
Cô mới tốt nghiệp hai đại học, đi làm chưa đầy năm nhưng thăng tiến khá nhanh.
Các cuộc họp quan trọng của tổng công ty mẹ, cô bắt đầu có tên trong danh sách
tham dự. - Em không đi nữa. - Cô nói khẽ - Có một trục trặc nhỏ. Về phía
em. - Anh biết được chứ? - Tôi mỉm cười. Chưa bao giờ Minh giấu tôi điều
gì. - Phổi em phát hiện một khối u nhỏ. Anh đừng giật mình như thế! Bác sỹ
khuyên em bay vào phương Nam. Thời tiết ấm áp trong ấy tốt hơn. - Không nhìn
tôi, Mình bình thản, như thể cô đang nói về vấn đề của một ai khác - Có lẽ em
vẫn tiếp tục làm việc tại văn phòng đại diện trong ấy. Cho đến khi... Tôi
không nghe nữa. Hệt như một kẻ vô hình đẩy tôi vào bức tường gạch trần trước
mặt, ép chặt, không thể kháng cự. Chúng tôi im lặng, thảng thốt. Rời quán cafe,
cuộc dạo chơi sáng chủ nhật như đã định vẫn tiếp tục. Tôi cầm tay Minh đi dọc
vỉa hè đông đúc, tấp nập. Một tay cô ôm bó hoa xanh. Mấy đứa trẻ chạy xe đạp đẩy
đâm sầm vào chúng tôi. Các tờ tạp chí tung bay trên quầy, tựa bầy chim nhiệt đới
sặc sỡ vừa đáp xuống. Tiếng rao hoa quả lanh lảnh. Cuộc sống vui vẻ náo nhiệt,
cách biệt với tâm trạng trống rỗng và sợ hãi của tôi lúc này. “Anh sẽ xin nghỉ
phép, đưa em vào trong ấy...” Tôi nói khẽ. Minh lắc nhẹ mái đầu: “Không cần đâu
anh ạ. Cứ xem như một chuyến công tác hơi lâu. Em không thích nhìn sự việc theo
chiều hướng bi thảm”. Tôi siết tay Minh chặt hơn. Những ngón khô ấm. Tôi ngỡ
chúng run nhẹ. Nhưng chỉ là ảo giác thoáng qua. Đột ngột quay sang tôi, đôi môi
Minh bỗng trắng bệch: “Điều em lo âu lại là anh đấy. Sẽ rất khó khăn thời gian
đầu. Chẳng ai chuẩn bị để quen với sự trống trải, xa cách. Em luôn muốn anh vui
và sử dụng thời gian tốt nhất, không để phí một giây phút nào cả. Như vậy, anh
hãy nghĩ về em ít thôi!”... Tôi chẳng biết nói gì hơn. Chúng tôi đi ngang qua
một công viên, rẽ vào. Băng ghế đá bỏ trống. Mùa xuân. Tôi và Minh mặc áo len
giống nhau. Cô mảnh khảnh xinh đẹp. Lẽ ra chúng tôi cùng hít thở mùi cỏ ướt, mùi
lá non, mùi bó cúc xanh nhuỵ còn khép chặt, cùng mỉm cười vì thật gần gũi. Thế
mà cái hương vị xa vời của mùi thiên nhiên mới lại co thành một nắm đấm, nện
thẳng vào ngực khiến tôi nhói đau. Cho đến buổi sáng đưa Minh ra sân bay, dõi
theo bóng cô khuất sau tường kính cách ly, cái hương thơm mùa xuân ấy vẫn tồn
đọng ngóc ngách nào đó trong phổi tôi. Rõ ràng là thế.
2. Tháng 2 lạ lùng. Tôi vẫn duy trì công việc của một chuyên viên phân
tích hình ảnh động cho phim hoạt hoạ và tạo khung hình cho các bộ phim quảng
cáo. Bắt đầu mùa phim mới. Hợp đồng dày đặc. Tôi ở lại văn phòng đến khuya, làm
việc mải miết trên máy. Gã đồng nghiệp người Hà Lan nốc liên tục những cốc cafe
to. Nữ hoạ viên tập sự ăn hết thỏi kẹo này đến thỏi kẹo khác, để tỉnh ngủ. Mùi
cafe và kẹo the bám vào từng phần tử không khí, khiến mọi thứ như cô đặc lại,
hiện hình đậm hơn, ngay cả nỗi buồn và sự cô độc. Gần đây, thỉnh thoảng trong
tôi xuất hiện cơn giận dữ bất thường. Một bản vẽ sai màu. Vài chi tiết chuyệch
choạc. Lời hứa không đúng hẹn. Tất cả đều có thể làm tôi cáu điên, muốn đập vỡ
thứ gì đó. Mỗi lần như vậy, nữ hoạ viên tập sự lãnh nhận hậu quả. Thôi chạy lăng
xăng gây ra tiếng ồn ào khó chịu, cô ta rúc vào góc bàn máy, sửa chữa sai phạm,
gò lưng làm cho xong đống việc chưa hoàn tất. Nhưng đến tối muộn, khi Sâm rụt rè
giao lại sản phẩm, tôi lại chỉ xem liếc qua. Tốt hơn bao nhiêu có quan trọng gì
nữa đâu. Cô ta đứng loay hoay sau lưng tôi, lên tiếng bằng cái giọng nửa trẻ con
nửa người lớn: - Em cần phải sửa chữa thêm không anh? - Cô về được rồi -
Tôi lạnh lùng - Nếu làm nữa , kết quả cũng chỉ thế thôi! Roạt! Vang lên tiếng
giấy xé toạc. Tập bìa hồ sơ ném mạnh, bay vụt qua nóc những chiếc máy tính, đập
vào một cốc thủy tinh trước khi cùng rơi xuống, gây nên tiếng động ghê rợn giữa
không gian yên tĩnh văn phòng. Gã tóc đỏ nhỏm dậy sau tấm ngăn, miệng há hốc.
Tôi bàng hoàng ngoảnh lại nhìn nữ tập sự lúc này trông như một con mèo điên, với
đôi mắt trợn tròn xoe sau cặp kính gọng hồng kì quái, đôi môi mím chặt và cánh
mũi hếch thở phập phồng. - Cô sao vậy? - Tôi lên tiếng sau hồi lâu lặng đi
kinh ngạc. - Anh cần biết ư? - Cô gái hét lên. Đôi vai và cánh tay cô ta run
lên bần bật. Tôi đứng yên, cau mày nhìn các mảnh giấy vụn. Hình như tôi sai ở
một điểm nào đó. Vấn đề của riêng mình không thể trút lên đầu kẻ khác, dù dưới
bất kỳ vỏ bọc nào. Tôi ngẩng nhìn cô ta, nói khẽ: - Thôi được, cho tôi xin
lỗi! Không đáp trả, cô gái trong cái áo khoác dài sẫm màu kỳ quặc nhảy vọt
qua những mảnh vỡ, tựa một phù thủy nhỏ lao về phía cửa, biến mất. Tôi bấm
chuông, gọi nhân viên trực thu dọn đống hỗn độn. Gã đồng nghiệp Hà Lan đi về
phía tôi, tò mò: “Có chuyện gì với Ms.Sâm thế?”. Tôi nhún vai: “Có trời mà biết
được. Thói tự ái trẻ con, có lẽ!”. Gã ta hớp cạn cốc cafe, nheo mắt: “Dính líu
với mấy cô nhóc kiểu này phiền nhỉ. Nhưng vui!”. Tôi gạt đi, không chú ý. Những
người cuối cùng rời khỏi thang máy cao ốc. Một lối đi nội bộ, phản chiếu trong
khoảng tường đá hoa bóng người úp mặt vào bàn tay, bất động. Tôi bước đến gần
Sâm, lên tiếng: “Về thôi, đừng nức nở nữa cô nhóc. Đêm lạnh khó chạy xe đấy!”.
Cô gái buông tay, ngẩng nhìn tôi bằng đôi mắt to tướng ráo hoảnh: “Ai khóc? Anh
cho em quá giang được không?”. Tôi nhìn đồng hồ, lưỡng lự giây lát rồi đồng ý.
Nhà Sâm không xa. Cô ngồi sau xe, liên tục khịt mũi. Tới đầu ngõ, cô ta nhảy
xuống, cảm ơn tôi bằng cách le dài lưỡi, chạy hối hả xuyên lối đi tối om duới
các tán lá đan nhau. Chuông 11h khuya khi tôi về đến nhà. Cho một mẩu bánh mỳ
vào lò nướng, nhai trệu trạo, chiêu hớp ca cao nóng, sau đó tôi vào giường nhắm
mắt ngủ. Các mẩu giấy vụn bay tứ tung, cô gái trẻ như con mèo điên, vòm lá tối
thẫm... Chuỗi hình ảnh lướt qua trí nhớ, âm vang một ngày mệt nhọc. Nửa đêm gió
đập mạnh cửa sổ. Tôi choàng dậy, ngồi cuối giường, nhìn bầu trời chao đảo trong
cơn mưa. Nỗi nhớ Minh bất thần ập đến, dội vào đầu, vào ngực, nhấn chìm tôi. Tôi
nhặt ở kẽ giường gói thuốc lá. Hơn hai tháng kể từ ngày Minh bay vào Nam, bó cúc
xanh đã lụi tàn. Nhưng bao thuốc vẫn còn nguyên. Tôi bóc vỏ, lấy ra điếu đầu
tiên, châm lửa, đứng hút bên cửa sổ, ho sặc sụa. Những hạt nước vẫn rơi đều trên
lá. Âm thanh của nước vỡ và mùi khói trong đên dâng lên trong tôi cảm giác đau
xót phập phồng. Tại sao người như Minh, tươi trẻ, xinh đẹp và đầy hi vọng như cô
ấy phải chịu ốm đau? Tại sao cô ấy phải rời xa tôi khi chúng tôi đang cần nhau
nhất? Tại sao trước kia, chúng tôi không biết dành cho nhau thời gian nhiều hơn?
Tôi nghiến răng khi các câu hỏi cắn vào từng đoạn ký ức. Mưa ngớt, còn lại trong
tôi cơn đau ê ẩm. Điếu thuốc tắt từ lúc nào. Tôi châm lại nó, không hút, mà ném
vào khoảng không trước mặt. Vệt đỏ sáng vút đi như con đom đóm buồn bã lóe lên,
rồi tắt ngấm.
3. Dù có
thất vọng và u buồn đến đâu, người ta vẫn không được phép cho mình rời bỏ công
việc. Tôi vùi đầu vào đống dự án. Gã Hà Lan đuổi theo tôi, mệt đứt hơi, có khi
nguyền rủa. Đột nhiên, nữ họa viên tập sự ít nói hẳn,thôi không làm ồn, không
còn các hành động vô cớ thô bạo. Những yêu cầu của tôi được Sâm hoàn tất khá ổn.
Thi thoảng tôi mua cho Sâm gói kẹo the, thay lời cảm ơn sự hợp tác. Cô xoay xoay
thanh kẹo trong tay, như suy nghĩ rất lung. Một sáng, chuyển xong cho art
director đĩa hình, tôi chợt thấy bóng mình phản chiếu trong kính. Một kẻ gầy gò,
tóc bù xù mắt sâu, quần jeans bạc đầy nếp gấp và đôi giầy không rõ màu sắc. Thật
tệ. Đó là người chỉ gần 24 tuổi! Tôi vào rest-room rửa mặt, nhớ Minh, khóc.
Nhưng sau đó mọi thứ hồ như nhẹ nhàng hơn. Bất giác, tôi nói gã đồng nghiệp Hà
Lan và Sâm trưa chủ nhật ghé nhà tôi chơi, uống chút gì đó. “Vì quái gì thế?” -
Gã tóc đỏ lại lên cơn tò mò. Tôi nhún vai. Gã cười, tự trả lời: “Vì trời sắp ấm
áp đúng không?”. Sau bữa trưa có uống chút rượu, gã bạn ngả người thoải mái
trong sofa đánh một giấc. Tôi ngồi trên cửa sổ, nhìn mông lung những dải mây
mỏng trôi vùn vụt, các xe máy phóng dưới phố. Mọi thứ đều lao về trước, chuyển
động không ngừng nghỉ. Tiếng động khẽ. Sâm cầm chai nước ngọt trắng nhảy lên
ngồi cạnh tôi trên ô cửa. Hếch mũi như con gấu trúc, cô hít vào phổi không khí
đợt lạnh cuối cùng. Rồi khe khẽ hát bài “Days gone by” của Hersh, bài hát
ngày nào tôi và Minh say mê. Lẽ ra ngồi bên tôi là người khác. Tôi tự nhủ. Nhưng
rồi ý nghĩ lặng lẽ rời đi. ”Days gone by”.... Tôi hỏi Sâm vài câu thoáng qua. Cô
trả lời ngắn gọn, tuần tự. Sinh viên Mỹ thuật năm 3. Mê đồ họa. Lúc rảnh xem
truyện tranh. Nhưng có khi đọc vài tác giả khó nhằn như Đôtx hay Kafka. Dưới phố
xảy ra cú đụng xe. Tôi và cô gái nín thở quan sát. Mọi việc rồi cũng ổn thỏa.
Chợt, một bàn tay cầm nhẹ ngón út của tôi... Tôi viết thư cho Minh. Có thể
nhấc máy gọi điện vào Nam. Có thể nhắn tin. Có thể gõ email. Nhưng chẳng rõ vì
sao tôi bỗng chán ngấy tất cả các trò máy móc khô cằn. Tôi tìm một mẩu giấy và
cây bút mực nét mảnh, bắt đầu viết dòng đầu tiên. Hơi khó khăn. Nhưng rồi câu
chữ dễ dàng hơn khi tôi kể về các cơn mưa phùn đượm mùi hoa cúc xanh. Cái vạch
đỏ trên nhiệt kế không còn xuống quá thấp. Bộ phim hoạt hình có cảnh gợi cảm hài
hước. Bữa ăn có món canh nóng với đồng nghiệp trưa chủ nhật. Tôi kể về Sâm, cây
kẹo the và cả bài hát trùng hợp ngẫu nhiên trên cửa sổ. Tôi viết từ chiều. Có
lúc dừng lại nghĩ ngợi. Đến khuya thì xong. Dán phong bì rồi, tôi bần thần quá
đỗi. Đêm yên tĩnh. Đôi mắt rộng của Minh hiện ra, chăm chú nhìn tôi, như hai mặt
hồ thẳm xa không gợn sóng. Mặc dù gặp nhau hầu hết các buổi chiều ở phòng
thiết kế, nhưng đôi khi, buổi sáng đến giảng đường, Sâm vẫn chạy qua nhà tôi, từ
vỉa hè nháy mobi gọi tôi thò đầu qua cửa sổ. Và trên yên xe máy, cô vẫy tay,
cười rạng rỡ, cái kính hồng cài trên tóc lấp lánh ánh Mặt Trời. “Không cần mất
thời gian vì anh nhiều như vậy đâu, Sâm!” - Có lần tôi thử nhắc. Cô lắc mạnh mái
tóc hạt dẻ, mắt lại trợn tròn xoe: “Không được. Em muốn nhìn thấy anh, thật sự.
Mất chút thời gian thì có ý nghĩa gì chứ...”. Tôi hít một hơi dài, chuyếnh
choáng. Sáng chủ nhật, Sâm hẹn tôi cùng ra phố. Cô mua một quả táo to tướng, gặm
ngon lành. Mua một tờ tạp chí màu, cô cao hứng đọc to cho tôi nghe các mẩu
chuyện khôi hài, cùng cười. Trời ấm. Tôi không còn mặc áo len xám. Cũng không
thể đi hoài đôi giày mất màu. Tôi ghé vào cửa hàng trên phố. Sâm chọn hộ tôi một
đôi màu da bò buộc dây, đơn giản nhưng rất mode. Tôi đi đôi giàu mới êm êm, dễ
chịu. Buổi sáng chủ nhật, tôi một mình vào công viên. Băng ghế đá. Tôi ngồi
im. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Bao nhiêu thay đổi. Tôi là ai? Tại sao tôi
ngồi đây? Sâm, cô gái với tia nắng lấp lánh trên tóc có nhầm chỗ khi ngồi trên
cửa sổ? Tôi dụi gương mặt buốt lạnh vào lòng tay. Chuông điện thoại rung nhẹ.
Minh. Giọng nói trong mobi trầm và mượt, như vọng đến từ một hành tinh xa xôi,
xanh thẳm: “Anh đang ở đâu?”. Biết tôi ở công viên, cô cười khẽ: “Anh vui, vậy
là em yên tâm. Em đọc thư anh mãi. Em thích chi tiết kẹo the và bài hát tình cờ
trên cửa sổ. Em ổn. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Cứ thế nhé...”. Đầu dây bên kia
tắt rồi. Tôi rời băng ghế, vòng qua hồ nước xanh, tìm lối ra phố. Đi mãi. Tôi sẽ
suy nghĩ để biết tôi đang ở đâu giữa mùa xuân này.
HẾT
|