|
1. Phòng bên cánh trái, như hết thảy các sáng chủ nhật khác, bắt đầu
vang lên âm thanh kim loại. Thoạt tiên là tiếng rơi rành mạch một số vật thể
chạm xuống mặt bàn gỗ. Sau đó, tiếng lách tách lạnh toát của những bộ phận chắc
chắn bằng thép, rời rạc bong ra rồi lại căm phẫn siết vào nhau theo các khe rãnh
và móc ngàm tinh vi. Cuối cùng, bao giờ cũng là âm thanh một cú trượt duy nhất.
Nó phát ra bất thần, phảng phất đe dọa ma thuật. Vinh chờ đợi tiếng ô kéo đóng
sập, chìa khóa lộc cộc xoay vặn. Giờ thì anh mới yên tâm nhắm mắt.
Cảm giác
tiếp xúc với các vật thể chung quanh bị triệt tiêu. Chúng cấu tạo bằng chất liệu
gì, mùi vị ra sao, công dụng thế nào, hết thảy đều vô nghĩa. Lưng và đầu anh nhẹ
hẫng. Cơn mơ khi vẫn thức vào các sáng chủ nhật là thói quen mê hoặc, nhất là
sau một tuần buộc phải tỉnh táo vận hành cật lực ở văn phòng tư vấn kiến trúc.
Cơn mơ đẩy anh rơi vào trạng thái vô tâm thu. Vinh hài lòng về mọi thứ anh
đang nắm trong tay, về cuộc sống bình yên mà trong đó anh hiện diện. Đồng thời,
anh cũng căm ghét nó. Anh quan sát bản thân một cách thờ ơ đượm mỉa mai. Với cái
nhìn từ trên cao trong khoảnh khắc ấy, căn hộ tầng năm bỗng chốc biến thành quả
khinh khí cầu bơm căng sự trống trải. Theo ô cửa sổ mở rộng, nó lơ lửng trôi ra
ngoài không gian thản nhiên của tháng mười một. Đoạn đường yên ắng. Kiến trúc
nhiều thời kỳ hòa trộn vào nhau. Vẻ quái dị quen mắt biến thành việc chấp nhận
chung sống lãnh đạm. Ngay tầm đổ bóng của một cao ốc phía đại lộ trung tâm, ngôi
nhà màu vàng cũ kỹ đứng bất động. Không có chậu cây trang trí và sự lay động của
những tấm rèm vải. Thảng hoặc, vài chiếc xe lướt qua đoạn phố, tiếng động cơ
vọng lên như thấm qua lớp màng vô hình, để lại vệt âm thanh xám trắng mơ hồ,
nhanh chóng tan biến. Bên kia đường, chuồng bồ câu nhô lên trên mái ngói. Vài
con thường bay vụt sang, đậu trên cửa sổ phòng Vinh. Tốt nghiệp đại học, Vinh
bắt ngay vào thói quen nay đây mai đó. Anh thường chọn những công việc không cần
gắn bó lâu dài. Hoàn tất vài dự án lớn, anh lại nộp đơn tìm một nơi khác. Dạng
free lance như anh đầy rẫy trên thế giới này. Một công ty xây dựng từng thuê
Vinh làm việc hai năm ở khu vực Đông Phi, khảo sát các chất liệu chuyên dụng.
Theo các chuyến đi ngang dọc, anh suýt chết vì bệnh ruồi ngủ. Ba năm sau đó anh
sang Serbia và Bangladesh hoạt động cho một tổ chức phi chính phủ, lắp ghép vô
số dãy nhà trú đông trong những thành phố đổ nát hoặc ngập nước. Công việc trôi
dạt liên tục để lại trong anh một trải nghiệm bình thản: thực chất, các vấn đề
trong cuộc sống này không có gì quan trọng. Chỉ cần thay đổi bối cảnh, một
chuyện phức tạp nhất sẽ trở nên bình thường, thậm chí lố bịch. Anh hoàn toàn yên
tâm với cuộc đời không ngừng dịch chuyển của mình. Một mùa đông đầy mưa, uống
vội cà phê trong quán Starbucks, nhìn qua cửa kính, mắt anh bắt gặp một gã vô
gia cư chết cóng trên băng ghế công viên, tờ báo ướt nhoét phủ mặt. Những người
đi bộ bước ngang thật nhanh, chẳng buồn ngoảnh nhìn. Từ chiếc xe thùng xám, hai
nhân viên ập xuống nhặt xác gã vô gia cư, giống như cạy vật thể dơ bẩn ra khỏi
mặt phẳng nhẵn nhụi của cuộc sống hoàn hảo. Tờ báo phủ trên mặt cái xác rơi lại,
bết trên mặt ghế, in ảnh các cô gái rám nắng trên bãi biển tràn ánh mặt
trời. Vinh choáng váng như bị thoi mạnh vào bụng. Dù ở bất cứ ngóc ngách nào
trên thế giới, phải chăng người ta cũng chỉ có một vài băn khoăn: Làm sao để
được đồng loại thừa nhận? Có nên vững tin cuộc sống là đáng giá? Cuối cùng,
người ta cũng sẽ hoảng sợ kiếm tìm đảm bảo nào đó cho phần đời còn lại và hy
vọng về một cái chết yên bình. Khám phá này khiến anh bải hoải. Vứt bỏ các
công việc say mê, Vinh kiếm một học bổng ngắn hạn. Anh sống ở tầng hầm ngôi nhà
cổ giữa New York. Ngoài giờ học, anh chỉ đi lang thang, mua sách và xem tất cả
các triển lãm thiết kế. Chưa bao giờ anh cô độc đến thế. Vài lần tỉnh dậy sau
giấc ngủ dài, anh nhận ra mình ngập chìm trong sợ hãi. Một buổi sáng nhiệt độ
xuống dưới không, đờ đẫn nhìn bản đồ treo tường và chiếc vali sờn góc chỉ chi
chít logo hàng không, Vinh quyết định trở về Việt Nam. Ở tuổi ba hai, xuất
hiện trong anh nhu cầu về một nơi chốn riêng biệt. Người quen giới thiệu cho
Vinh căn hộ tầng năm của ngôi nhà xây từ thời thuộc địa, cách văn phòng tư vấn
anh làm việc mươi phút đi bộ, giá tiền rất vừa phải. Trái ngược với sự náo nhiệt
các đại lộ trung tâm, tòa nhà nhúng trong không khí vĩnh viễn mùa thu. Phiền
toái duy nhất là anh vẫn phải ở chung với chủ căn hộ, một bà cụ ngoài bảy mươi
hoặc hơn thế, có đôi mắt trong veo nổi bật trên gương mặt đầy nếp nhăn. Bà ta
sống một mình gần ba mươi năm. Gần đây, linh cảm về cái chết có thể ập đến bất
cứ lúc nào khiến bà cụ cần ai đó sống cùng. Bà quyết định bán căn hộ với giá rẻ
mạt, với duy nhất điều kiện kẻ mua căn hộ phải để bà ở lại trong một phòng nhỏ
cánh trái căn hộ. Khi nào bà ta chết, căn hộ hoàn toàn thuộc về người
mua. Khi nói ra những điều kiện ấy, đôi mắt bà cụ chiếu thẳng vào Vinh, với
vẻ thăm dò nhạo báng. Anh dễ dàng đồng ý. Kinh nghiệm dạy anh rằng phiền toái
đến từ các vấn đề bên trong bản thân, chứ không dính líu tới kẻ khác. Sau khi
thanh toán bằng tiền mặt, Vinh dọn về căn hộ. Bà cụ ở yên bên cánh trái, chỉ ra
ngoài lúc anh đã đi đâu đó. Nhiều khi suốt tuần, họ không chạm mặt. Tiếng chân
bước vẳng sang cho Vinh biết bà cụ còn sống. Các sáng chủ nhật, luôn là tiếng
kim khí va chạm sắc nhọn. Sự tò mò thoáng qua nhưng thói quen không xen vào cuộc
sống kẻ khác giữ anh lại. Lâu dần, mùi trà và âm thanh kim loại mơ hồ giúp anh
cảm nhận sự hiện diện của người cùng nhà, rõ rệt hơn chính con người bà
cụ. Vinh nằm trong giường, giữ nguyên trạng thái bay lơ lửng. Thình lình,
vang lên một tiếng nổ, lớn và đanh. Anh mở choàng mắt. Không gian im ắng. Mấy
con bồ câu biến khỏi khung cửa sổ. Một chiếc lông vũ bay lưng chừng ngoài khoảng
trời xanh. Vinh bước lại ô cửa, thò đầu ra ngoài, nhìn quanh. Trên mái hiên che
cửa sổ tầng dưới, một con bồ câu vừa bị bắn chết. Nó nằm ngửa, tư thế kỳ quặc
với đôi cánh xoải rộng. Viên đạn tạo thành vết thủng thẫm đen trên cái ức lông
tơ mịn màng phồng căng. Đôi chân hồng nhạt co giật nhẹ rồi cứng đờ. Vinh trở
vào, không biết làm gì khác nên mở máy pha cà phê, ngồi chờ. Sau khi uống hết
cốc cà phê lớn, anh tự nhủ tất cả những gì vừa chứng kiến chỉ là hình ảnh rớt
lại của cơn ác mộng sáng chủ nhật.
2. Hoan
đến, muộn nửa tiếng. Lao bổ giữa các dãy ghế quán cà phê tràn trên vỉa hè, đột
nhiên cô ta dừng khựng, xoay khuôn đầu hơi nhỏ trên cái cổ mảnh, nhìn quanh. Một
cái túi da hình chữ nhật khổ lớn khoác trên đôi vai thẳng. Hoan bước nhanh, chạy
nhanh bởi sự chậm rãi không hiện diện bên trong cô. Luôn chậm trễ, nhưng luôn
sợ vuột mất mọi thứ khỏi tầm tay, Hoan có vẻ ngoài của một con hươu non vừa ngơ
ngác yếu đuối, vừa ranh mãnh khó lường. Kể từ lần gặp tình cờ tại văn phòng tư
vấn kiến trúc, Hoan giữ liên lạc với anh thường xuyên. Cô khá xinh, đặc biệt ở
tuổi hai ba. Mái tóc ngắn lòa xòa trên vầng trán trắng muốt. Các đốm tàn nhang
trên gò má sẫm lại khi Hoan vui quá hay buồn quá. Đôi mắt rộng. Ánh nhìn lơ đãng
gần như trống rỗng lúc trò chuyện. Nhưng có Chúa mới biết đầy rẫy những chuyện
quái quỷ đang nở ra trong đầu cô. Khi Vinh đang nói một câu dài, Hoan hay xen
vào nhận xét vớ vẩn trật chìa, giọng líu nhíu khó nghe. Ở Hoan, luôn lộ ra điểm
gì đó không toàn vẹn, từ hình dáng bề ngoài cho đến các hành động vụng về, sự
thiếu hụt một số hiểu biết căn bản. Tuy nhiên, cô chẳng buồn che đậy vấn đề của
mình. Duy nhất Hoan xóa tan cảm giác gò bó trong Vinh khi phải tiếp xúc người
ngoài. Đó là cảm giác an toàn hiếm hoi khi đối diện với sinh thể mà mình biết
rõ. Thi thoảng cả hai trải qua kỳ nghỉ cuối tuần ở một nơi xa thành phố. Bất kỳ
bối cảnh nào, giữa căn phòng tiện nghi sang trọng hay trong một hõm cát sát biển
đầy ngập bóng tối, cơ thể nhạy cảm bẩm sinh của cô đều thoải mái bộc lộ vẻ gần
gũi tự nhiên khiến anh khoan khoái. Nhưng, ngay ở giây phút say sưa nhất, tận
cùng mắt Hoan vẫn lóe lên một tia sáng bất thường. Rõ ràng xuyên qua trạng thái
nồng nhiệt thơ dại, cô vẫn chờ đợi một điều gì đó. Họ gắn bó đủ lâu. Vinh tự
nhủ để cô gái này bước vào bên trong cuộc sống vốn được hạn chế của mình là điều
có thể chấp nhận. Thật sự, cũng đến lúc anh phải nghĩ nghiêm túc về gia đình yên
ổn. Một người phụ nữ non trẻ. Một hoặc nhiều đứa bé con. Với sự nhạy bén của
loài vật nhỏ, Hoan đánh hơi ý định đang mọc lên trong anh. Chẳng ngại ngần gì,
cô nói thẳng ý muốn chung sống. Ngắc ngứ vài giây khi anh hỏi vì sao, Hoan cũng
tìm ra lý do khả dĩ : - Em muốn thay đổi. Chia sẻ đời sống với một kẻ khác là
cách thay đổi đáng kể. - Kẻ khác mà em đang nói đến là anh - Dù không quen
bắt bẻ ngôn từ, Vinh vẫn thoáng chạnh lòng. Tia mắt Hoan chiếu thẳng vào anh,
trong suốt và bình thản : - Nếu không phải anh, cũng sẽ là một ai khác. Giống
như vào đúng thời điểm ấy, phải có người bước lên chiếc xe buýt mà em lái. Sự
thành thật đơn giản của cô ta làm Vinh lặng đi. Cả cái hình ảnh so sánh tầm
thường chuyến xe buýt cuộc đời mà cô tuôn ra một cách bất cẩn cũng làm khoang
bụng anh nhói lên. Đột nhiên, anh nhận ra khá nhiều chi tiết không như anh
tưởng. Hoan ngỡ rằng cô đang điều khiển anh theo cách cô muốn. Còn anh vẫn vững
tin mình kiểm soát mọi việc. Nếu quyết định sống cùng nhau, họ cần nhất thiết
xóa bỏ những ảo giác. Như vậy, Hoan tuân theo hoạch định của anh thì hơn. Anh
không cho phép cô xô lệch các thứ tự mà anh đã sắp đặt... Hết ngật cổ ra sau
rồi lại áp một bên má xuống mặt bàn, cô gái bắt đầu huyên thuyên đầy hào hứng về
đám cưới. Vinh đành đưa ra một sự thật khác, trấn áp cơn hưng phấn quá đà dâng
lên trong mắt Hoan : - Chúng ta có một khó khăn. Vấn đề chỗ ở. - Chẳng
phải anh có một căn hộ ở ngay trung tâm, như anh vẫn thường kể cho em nghe đấy ư
- Chẳng có dấu hiệu nào Hoan bớt phấn khích. - Anh không sống một
mình... - Em chưa hiểu - Cô gái ngẩng phắt lên, bỗng hết sức chú ý vào câu
chuyện. - Nếu đúng như em muốn, cần phải chờ cho đến khi căn hộ tầng năm
thuộc về anh hoàn toàn - Vinh kết lại, sau khi kể sơ qua cho Hoan nghe về bà chủ
nhà già nua và bản hợp đồng liên quan đến cái chết tất yếu - Vấn đề chỉ là thời
gian. - Vì sao anh không nói về chuyện này ngay từ đầu? - Đôi mắt rộng tối
sầm, tựa hai mặt nước đột nhiên đen sẫm, không ánh phản chiếu. Giọng nói líu
nhíu lào thào - Em căm ghét sống chung chạ với người lạ. Em căm ghét chờ
đợi! - Tùy em lựa chọn! Họ tạm ngưng gặp nhau. Vinh thấy nhẹ nhõm. Hoan
mới tốt nghiệp đại học. Một công việc văn phòng và dịch thuật tạm ổn. Vẫn ở nhà
thuê. Không dính vào các thèm khát phù phiếm như quần áo, xe cộ thời thượng,
Hoan thừa nhận mục đích duy nhất là sở hữu một nơi chốn riêng, biến giấc mơ
không gian hạnh phúc - vẫn tràn lan trên các tạp chí nội thất - trở thành hiện
thực càng sớm càng tốt. Cô không che đậy tính toán dưới lớp vỏ tình cảm hay các
lý do nhân từ. Chính thái độ thành thật hiếm có này, khiến Vinh luôn đồng ý với
cô dễ dàng. Hôm qua, bằng cái tin nhắn ngắn gọn, Hoan muốn gặp lại anh. Họ hẹn
nhau ở cà phê gần công ty. Chiều chủ nhật, chỉnh xong vài chi tiết lặt vặt cho
cái đồ án, anh bước xuống đường, thong thả đi bộ đến nơi hẹn. Cuối cùng thì
Hoan cũng nhận ra chỗ anh. Hấp tấp kéo chiếc ghế đối diện, cô ngồi xuống, uống
một hơi cạn cốc trà lạnh. Cũng hối hả như thế, cô liến thoắng: “Em đã nghĩ kỹ.
Em chuyển đến sống cùng anh. Tất cả hành lý của em trong cái túi này rồi...”. Cô
nói mải miết, về lòng can đảm không được lảng tránh, về nỗ lực tất yếu nảy sinh,
và cả tình yêu nữa. Một trạng thái phấn khích mới, mạnh hơn, và cũng đáng ngại
hơn. Xuyên mặt bàn kính, Vinh quan sát chậu cây đặt giữa chân bàn, vốn là
khung sắt uốn tròn. Những đốm xanh bất động phả vào không khí oi bức làn hương
của loài hoa đồng thảo ngây ngất, các vệt hơi nước xám xanh. Hệt như tâm trạng
anh lúc này, rối bời và nghẹt thở. Im bặt một đỗi, Hoan hỏi thình lình : - Em
xuất hiện, bà cụ già nua kia sẽ nói gì? - Không gì cả. Có lẽ. - Em sẽ mua
các chậu cây hoa. Sô-pha và nệm giường cũng cần vỏ bọc mới. Em căm ghét những gì
cũ kỹ. Mọi thứ nhất thiết phải thay đổi - Cô thở dài khoái trá. - Khi nào em
chuyển đến? - Ngay bây giờ - Hoan nở nụ cười rạng rỡ nhất mà anh từng thấy,
với sự cộng hưởng của vệt nắng chói chang làm nổi bật đường lượn thanh mảnh trên
xương gò má và khóe miệng ẩm ướt ngây thơ - Em đã trả lại nhà trọ. Em nghĩ tốt
nhất là thực hiện tức khắc những gì mình muốn. - Còn đám cưới và các thủ tục
cần thiết? - Anh hỏi, không phải không lo sợ. - Chúng có cần thiết thật
không? - Cô phủ lên Vinh ánh nhìn long lanh tuyệt diệu của người uống quá
chén.
3. Đầu tiên là phòng khách, gian bếp rồi đến
buồng ngủ. Lớp giấy bồi tường vàng ố lưu cữu mùi vị của năm tháng tàn héo bị
Hoan bóc toạc, không thương tiếc. Sau đó, bằng một loại sơn nước phổ thông, cô
tự sơn lại toàn bộ các bức tường thành những mảng màu xám, đỏ và trắng, không
tuân theo một trật tự nào. Sử dụng thẻ rút tiền của anh, cô tha về bộ bàn ghế
thô kệch, sự phối ngẫu khủng khiếp giữa kim loại và vải thô, thay thế cho những
chiếc ghế thanh tao chạm trổ tinh vi nhưng thọt chân sứt sẹo. Những tấm rèm cửa
mới tinh, bóng loáng, như một cơn mưa nhiệt đới chảy tràn bất tận trên các khung
cửa sổ. Hoan dành nhiều tâm sức cho những chậu cây thẫm xanh, lá trổ ngùn ngụt,
cao lên từng giờ từng phút, hiện diện tùy hứng khắp các góc buồng. Tủ lạnh cỡ
lớn, chất đầy thức ăn. Mọi thay đổi nội thất được hoàn thành trong vỏn vẹn ba
ngày, với một quyết tâm điên khùng thể hiện rõ ràng ở hơi thở hổn hển khuân vác
nặng, ở gương mặt vằn vện sơn và cái áo đầm đìa mồ hôi. Không chỉ nỗ lực xóa
bỏ mọi tàn tích cũ, Hoan còn thẳng thừng thu hẹp sự hiện diện của bà cụ chủ nhà.
Bức tường bên ngoài cánh trái bị đóng đinh ầm ĩ, treo lên một bức tranh lòe
loẹt. Tất cả mớ âm thanh ồn ào và đống đồ đạc đảo lộn diễn ra trong sự quan sát
thẳng thừng từ bên cánh trái. Bà cụ không mở miệng nói một lời, ngay cả lúc suýt
bị những gã thợ khuân vác đè bẹp hay khi Hoan đứng trước mặt bà, thử bắt chuyện
một cách ngạo nghễ và thách thức. Bằng sự im lìm chấp nhận quá đỗi dễ dàng, bà
cụ đẩy kẻ mới tới vào một trạng thái rối trí phảng phất nhục nhã. Hơn một lần,
Hoan căm tức phàn nàn với Vinh hẳn cái quả táo héo ấy đã đi xuyên qua cô như một
mảnh giẻ rách vô hình, nếu có thể. Hoan càng thêm cật lực. Cô nghe thấy nơi
các khoảng còn trống trong căn hộ tiếng kèn thôi thúc của vô số đồ đạc cần được
hiện diện: máy nghe nhạc, lò nướng bánh, một cái tủ gỗ nhiều ngăn... Thường tối
khuya, cô trở về căn hộ, mệt lử. Anh chia sẻ với cô vài suy nghĩ về tiền bạc, sự
ràng buộc của đồ vật, ý nghĩa thực chất tối giản về thời gian sống. Hoan nghe lơ
đãng, chợt hỏi anh có biết giá tiền dàn máy hát âm thanh vang to, chớp đèn màu
da cam là bao nhiêu hay không. Dần dần, theo một cách kỳ dị nào đó, Vinh cũng
quen với không gian mới. Sự hỗn độn. Những đồ vật lai tạp nhảy thốc ra ngoài
đường biên hài hòa. Tuy nhiên, anh cũng ngờ ngợ cảm giác phấn khích mà những
chuẩn mực hoàn hảo không thể đem lại. Chỉ cần một thời gian chung sống ngắn
ngủi, Vinh nhận ra Hoan không yếu ớt. Cô chẳng sợ gì sất. Chỉ có một sáng chủ
nhật, vang lên tiếng nổ và một con bồ câu bám trên ô thông gió bị bắn thủng
cánh, rơi bộp xuống thành cửa. Khi đó, cô như phát rồ lên. Hoan ôm chầm lấy
anh. Mặt trắng bệch. Mái tóc nâu trên đỉnh đầu quện mạnh vào cổ Vinh, run rẩy
kinh hoàng. Hệt như những chậu cây xanh rờn trong các góc nhà, lũ chim dù bị
giết lần mòn vẫn sinh sôi nảy nở bất tận. So sánh khiến anh ngạc nhiên. Nhấc đầu
khỏi gối, Hoan nhìn anh bằng đôi mắt trống rỗng. Cô ngồi bật dậy. Đôi vai gầy
giơ xương nhô ra trong nắng sáng. Khoảng ngực trắng đầy đặn khác thường thở phập
phồng. Đột nhiên, cô ngật đầu ra sau, cười phá lên từng chặp tựa bị động kinh,
rồi bắt đầu khóc nức nở. Vinh ôm ghì cô, áp môi lên đôi má buốt cóng nổi rõ
những mạch máu li ti. Cô hôn lại anh như điên, từng vuông da ấm nóng dần lên. Ở
vào khoảnh khắc quay cuồng nhất, Vinh chợt nghe tiếng động rất nhẹ. Cửa phòng
ngủ không khép. Bà cụ chủ căn hộ đang đứng lặng phắc giữa khung cửa, đôi mắt quỷ
quyệt trong suốt quan sát mọi hành vi của họ, từ lúc nào không rõ. Ngay cả khi
bà ta đã bỏ đi, Hoan vẫn nằm đờ dại, chóp mũi tái xanh, nhưng giọng cô cực kỳ
thản nhiên: “Xóa sổ bà lão ra khỏi căn hộ của mình chẳng khó gì”.
4. Một cách nghiêm túc, Hoan bắt đầu nghĩ đến viễn ảnh cánh trái thuộc
về họ. Căn hộ toàn vẹn, nơi cô sẽ có một phòng tắm lát đá rộng ra trò, có máy
nước nóng, máy sấy khô tay và tấm gương khổng lồ, không cần chung chạ với ai. Cô
nói về nó nhiều đến mức Vinh không phải không lo sợ : - Chúng ta cần tôn
trọng hợp đồng. Điều duy nhất và tốt nhất là cùng chờ đợi. - Nếu bà cụ ấy
sống mãi, không chết thì sao? - Anh không nghĩ thế - Vinh lạc cả giọng. -
Anh là một kẻ sợ hãi, dễ tổn thương và có lý trí, phải không? - Hoan cắn môi,
mắt long lanh - Anh phải có mọi thứ trước khi chúng ta kết hôn rồi có
con... - Thôi nào, Hoan - Anh hạ thấp giọng - Nếu em già nua, cô độc, người
chung quanh cầu mong tống khứ em đi, em sẽ nghĩ gì? - Không gì cả. - Vô
lý. - Biết sao được. Cuộc đối thoại để lại trong khoang miệng Vinh một dư
vị kỳ quặc. Mất vài tiếng đồng hồ, anh mới nhớ nó rất giống dư vị bải hoải cái
ngày anh ngồi ở Starbucks nhìn ra một kẻ vô thừa nhận chết cóng dưới làn mưa
buổi sáng. Không sao tập trung vào công việc, anh mở cửa sổ văn phòng, thở.
Ngoài kia, vài con bồ câu lẫn những con chim sẻ bay vụt qua các đỉnh cây. Khuất
sau các cao ốc kia, rất gần thôi, là căn hộ của anh. Là cái tổ ấm đang thành
hình của anh. Và ngay bên trong nó, một cuộc sống khác đang tàn lụi. Chưa bao
giờ anh thấy u ám và rối loạn như lúc này. Sâu hút bên dưới, mấy con đường cứ
trắng lên, hằn vào mắt anh, nổi rõ mồn một các dòng xe cộ hối hả. Một hình ảnh
buồn rầu của đô thị mênh mông. Những chuyển động bất tận. Mỗi con người đều kiếm
tìm điều gì đó vừa biết rõ, vừa xa vời. Chẳng ai phải bận tâm đến ai. Mọi thứ
chìm vào lãng quên dễ dàng hơn bao giờ hết. Một lớp vỏ mềm mại đầy xoa dịu. Vinh
nới rộng cổ áo và nhắm nghiền mắt. Anh về nhà sớm hơn một tiếng. Nhìn từ bên
dưới, những ô cửa đóng chặt bất thường. Vinh chạy thục mạng qua các cầu thang ám
bụi. Cửa căn hộ khóa từ bên ngoài. Bà cụ đi đâu đó. Anh đẩy cánh cửa gỗ cao và
nặng. Bên trong, căn hộ buông rèm kín, sáng lờ mờ. Những đồ vật thô kệch, các
chậu cây rậm rạp phả vào không khí mùi nồng hắc, ngột ngạt chưa từng thấy. Mũi
giày Vinh vấp phải vật thể trì níu, cứng đơ. Một con bồ câu xám trắng nằm ngửa
trên sàn, đôi chân mảnh khảnh co rút nhưng mấy cái móng xòe ra như lời kêu cứu
tuyệt vọng. Không có vết thủng đạn bắn. Vinh khó thở. Anh mở tung cửa sổ. Bất
giác, anh bước nhanh về phía cánh trái. Cửa khép hờ. Căn phòng hình hộp tối om,
nồng nực mùi gas. Vinh lần tìm công tắc. Hiện lên cái bàn nhỏ kê sát tường xếp
những chiếc bát úp. Một hộp trà rỗng. Bếp điện và bồn rửa ở góc đối diện cũng
sạch trơn. Chỉ có sọt rác đầy ngập những búi lông và xương chim bồ câu. Anh mở
thử ngăn kéo trên cùng. Những tập tiền anh thanh toán khi mua căn hộ xếp đầy,
phủ bụi, dường như chưa bao giờ bị chạm tới. Mất một lúc, Vinh mới nhận ra anh
không một mình. Khuất sau đống chăn màn, bà cụ nhàu nát, trắng bệch nằm bất
động. Hơi thở thoi thóp khó nhọc. Vinh gỡ nhẹ khẩu Brawning trong nắm tay siết
chặt. Anh kiểm tra ổ đạn. Hệt như những đồ vật khác trong cánh trái, khẩu súng
cũng trống rỗng. Anh mở một ngăn kéo khác. Những viên đạn đã sử dụng hết. Sau
khi tắt ống dẫn hơi gas, anh bế thốc bà cụ bé choắt như một đứa trẻ, lao xuống
bắt tắc-xi, đưa vào bệnh viện. Bác sĩ tin việc hít phải khí gas là một tai nạn.
Ông chẩn đoán bà cụ chỉ kiệt sức vì đói nhưng có dấu hiệu khủng hoảng, triệu
chứng thường gặp ở người già sống một mình. Khuya, Vinh từ bệnh viện về nhà.
Hoan ngồi im, hai tay buông thõng, chờ anh. - Em đã mở gas và khóa chốt cửa
ngoài, đúng không? - Vinh kiệt sức. - Không. - Em cố ý! - Em không cố ý
- Thình lình cô hét lên. Vinh nằm ngoài sô-pha, cố gắng ngủ. Nhưng không sao
ngủ được. Hoan vẫn chưa thôi nức nở từng chặp. Chung quanh anh, những đồ đạc
quái dị thở phập phồng. Một giấc mơ phi lý đang kéo dài. Hoặc anh đang phát
điên.
5. Ngay khi bà cụ mất, xuất hiện người họ hàng xa
- một thanh niên trẻ sang trọng - đến gõ cửa. Xem qua tờ giấy hợp đồng và chủ
quyền căn hộ, anh ta chỉ hỏi thêm Vinh về tiền bạc bà cụ để lại. Vinh mở ngăn
kéo. Đó là khoảnh khắc duy nhất gương mặt người họ hàng thể hiện đôi chút biểu
cảm. Lặng lẽ xếp tiền vào túi, anh ta buông một câu sáo rỗng: “Chúa che chở cho
bà ấy ở thiên đàng!”. Vinh không buồn, cũng chẳng thấy mỉa mai. Đơn giản anh ta
đã không nghĩ gì khi nói điều ấy. Hoan ốm một trận khủng khiếp. Sốt cao chưa
từng thấy, nhưng sau đó cơ thể cô lạnh toát, co thắt, ướt đẫm mồ hôi. Vinh gọi
điện đến văn phòng, cho biết sẽ nghỉ vài ngày. Anh ngồi im hàng giờ bên giường
Hoan, quan sát vùng sáng chuyển dịch không ngừng trên vầng trán, gò má, cằm, rồi
xuống khoảng cổ tối tăm. Sẽ ra sao khi gương mặt này sẽ soi bóng suốt phần đời
còn lại của anh? Phải chăng các biến cố trong cuộc sống rồi cũng phải mang một
chút ý nghĩa nào đó trước khi anh tự an ủi mọi thứ rồi cũng kết thúc? Bên
ngoài cửa kính, trời xanh lơ. Một con bồ câu tím nhạt bay đến, đậu ngoài bệ cửa,
nghiêng cổ nhìn vào bên trong, đôi mắt tròn xám vô hồn. Với thói quen bị ám
nhiễm, anh cho tay vào túi áo bên trái. Khẩu súng nhỏ lạnh toát, im lìm. Vinh
mua thêm thức ăn ở siêu thị. Khi anh trở về, đã gần tối. Giường Hoan nằm trống
rỗng. Có một giây, máu dưới da anh như đông lại. Nhưng Hoan chỉ ngồi co ro trên
sàn, các nhánh lá xanh thẫm đổ bóng trên người. Hướng về anh gương mặt trắng
bệch, cô thì thầm : - Em nghĩ anh quyết định bỏ em! - Đừng nghĩ vậy. -
Chúng ta sẽ sống cùng nhau mãi, đúng không? - Ừ. - Em chẳng biết ra sao -
Đột nhiên Hoan nói hối hả, òa khóc - Em cần gì chứ? Một nơi chốn mà sau những
xâu xé ngoài kia, người ta có thể rúc vào và lãng quên. Một ai đó để trông đợi.
Chỉ vậy thôi. Nhưng, có thứ gì đó cứ lôi em đi, khiến em trở nên tàn
nhẫn... - Chúng ta không nghĩ về việc này nữa - Vinh nói, bình thản
hơn.
6. Lại một sáng chủ nhật khác. Những tấm rèm như
bầy chim khổng lồ sặc sỡ bay thốc lên mỗi lúc gió lùa qua ô cửa. Vinh chăm chú
làm việc, đôi khi uống chút cà phê nguội. Hoan tha thẩn trong gian bếp, hát khe
khẽ. Tiếng bánh chín trong lò nướng. Tiếng người hát. Tiếng nước chảy lanh tanh.
Cảm giác thanh bình dị kỳ. Đôi khi, Hoan nhẹ nhàng rời nhà, cưỡi trên chiếc xe
đạp nhỏ, chạy đi đâu đó. Từ cửa sổ, anh đứng dõi theo bóng cô lượn qua góc phố
như một vệt sáng rồi khuất hẳn.T
HẾT
|