- Back to Home »
- Stock »
- BIỂN QUÁI VẬT - (PHẦN 5) TÔI CÓ BẠN CÙNG PHÒNG MỚI
Posted by : admin
Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014
5. TÔI CÓ BẠN CÙNG PHÒNG MỚI
Có bao giờ bạn trở về nhà và phát
hiện thấy phòng mình lộn xộn không? Giống như có vài người có lòng tốt thích
giúp đỡ nào đó (con chào Mẹ) đã cố gắng “làm sạch” nó, và đột nhiên bạn không
thể tìm thấy bất cứ thứ gì. Và thậm chí nếu không mất thứ gì chăng nữa, bạn vẫn
có cảm giác khó chịu như thể ai đó đã ngó nghiêng hết đống đồ cá nhân của bạn
và làm sạch tất cả mọi thứ bằng dung dịch đánh bóng đồ nội thất hương chanh?
Đó là cách mà tôi cảm nhận được khi
quay lại Trại Con Lai.
Nhìn bề ngoài, mọi thứ trông không
có gì khác biệt, Nhà Lớn vẫn nằm ở đó với mái có đầu hồi màu xanh và mái hiên
bao quanh. Những cánh đồng dâu tây vẫn phơi mình dưới ánh nắng. Những tòa nhà
Hy Lạp có cột trắng vẫn rải rác quanh thung lũng - hý trường, đấu trường, lều
ăn tối nhìn ra Long Island Sound. Và nép mình ở giữa rừng cây và con sông nhỏ
là các căn nhà giống nhau, một sự phân loại điên rồ của mười hai công trình.
Mỗi cái đại diện cho một vị thần trên đỉnh Olympus.
Nhưng bầu không khí ở đây đang rất
nguy hiểm. Bạn có thể nói rằng có điều gì đó sai. Thay vào việc chơi bóng
chuyền ở các hố cát, cố vấn và các thần dê lại đang dự trữ vũ khí trong nhà kho
dụng cụ. Các nữ thần cây được trang bị cung và tên, nói chuyện với nhau đầy lo
lắng bên bìa rừng. Rừng cây trông cằn cỗi, cỏ trên các cánh đồng ngả màu vàng
nhạt, và vết lửa cháy trên Đồi Con Lai bật lên như những vết sẹo xấu xí.
Ai đó đã làm xáo trộn nơi yêu thích
của tôi trên thế giới, và tôi đã không còn là… một trại viên hạnh phúc.
Khi chúng tôi trên đường tới Nhà
Lớn, tôi nhận ra rất nhiều bọn nhóc từ hè năm ngoái. Không ai dừng lại để nói
chuyện. Không ai reo lên, “Chúc mừng đã quay về.” Một số vờ kinh ngạc khi nhìn
thấy Tyson nhưng hầu hết đều bước nhanh qua và tiếp tục các công việc của mình
như chuyển tin, vác kiếm đến mài trên các máy mài. Cả trại nom như một trường
học quân sự. Và hãy tin tôi đi, tôi biết rõ mà. Tôi đã bị tống ra khỏi đó hai
lần.
Những việc đó không ảnh hưởng gì
nhiều đến Tyson. Cậu ấy hoàn toàn bị mê hoặc bởi tất cả những gì mà cậu ấy nhìn
thấy. “Cái gì thế?” cậu ấy hổn hển hỏi.
“Chuồng cho những con Pegasus(1),”
tôi đáp. “Những con ngựa có cánh ấy.”
(1) Pegasus: một con ngựa có cánh như chim đại bàng, là con
của Poseidon và Medusa. Khi Medusa bị người hùng Perseus chém đầu, máu từ cổ
nàng phun ra thành ngựa Pegasus. Ngay khi vừa ra đời, Pegasus dậm chân mạnh
xuống núi Helicon tạo thành dòng suối Hippocrene khởi nguồn cho thi ca. Sau khi
giúp Bellerophon giết chết quái thú Chimaera đầu sư tử, mình rồng thở ra lửa đang
tàn phá vùng Lycia và hất ngã Bellerophon, Pegasus được thần Zeus giữ lại, yêu
chuộng và trao tặng cho Eos. Pegasus làm công việc chuyên chở các tia sét đến
cho thần Zeus và là thú cưỡi cho thần bình minh Eos. (ND)
“Còn kia?”
“Ừm… chúng là nhà vệ sinh thôi.”
“Còn kia?”
“Nhà cho các trại viên. Nếu họ không
biết bố mẹ cậu là vị thần nào trên đỉnh Olympus, họ sẽ để cậu ở trong nhà thần
Hermes - cái màu nâu kia kìa - cho đến khi cậu được xác định rõ. Sau đó, khi họ
biết được, họ sẽ cho cậu sống trong nhà của cha hoặc mẹ cậu.”
Tyson nhìn tôi đầy kính sợ. “Cậu… có
một căn nhà sao?”
“Nhà số ba.” Tôi chỉ một cái nhà màu
xám thâm thấp làm từ đá biển.
“Cậu sống với bạn bè trong nhà đó
chứ?”
“Không. Không, chỉ mình tớ thôi.”
Tôi không hứng thú với việc giải thích. Nhưng sự thật đáng xấu hổ là: Tôi là
người duy nhất sống trong nhà đó vì tôi vốn không được dự kiến được sống. “Bộ
Tam Vĩ Đại” - gồm thần Zeus, thần Poseidon, thần Hades - từng có một hẹn ước
với nhau rằng sau Chiến tranh thế giới thứ hai, họ sẽ không có thêm con với
người thường nữa. Chúng tôi có sức mạnh hơn so với con lai bình thường khác.
Chúng tôi là những người khó có thể đoán trước được. Khi chúng tôi nổi cơn giận
dữ, chúng tôi sẽ có khuynh hướng gây nên nhiều rắc rối… như Chiến tranh thế
giới thứ hai chẳng hạn. Hiệp ước của “Bộ Tam Vĩ Đại” chỉ bị phá vỡ hai lần: Một
lần khi Zeus có Thalia, và một lần khi Poseidon có tôi. Chẳng ai trong số hai
chúng tôi được phép sinh ra.
Thalia đã nhập người mình vào một
cây thông khi cô mới mười hai tuổi. Còn tôi… ừm, tôi đang gắng hết sức để không
theo cô ấy. Tôi có những cơn ác mộng về thứ mà thần Poseidon có thể biến tôi
thành khi tôi cận kề cái chết - sinh vật phù du, biết đâu. Hoặc là một đám tảo bẹ
trôi dập dờn.
Khi chúng tôi tới Nhà Lớn, chúng tôi
tìm thấy bác Chiron trong phòng riêng, vừa đắm mình trong loại nhạc lounge(1)
thập niên 1960 mà bác ấy hằng ưa thích, vừa gói ghém những cái túi yên của
mình. Tôi đoán mình nên nói rõ rằng bác Chiron là một nhân mã. Từ thắt lưng trở
lên, bác ấy giống như một người đàn ông trung niên bình thường với mái tóc xoăn
màu nâu và hàng râu lơ thơ. Từ thắt lưng trở xuống, bác ấy là một con ngựa đực
trắng. Bác ấy có thể trở thành người bằng cách nhét nửa người còn lại vào chiếc
xe lăn có phép thuật. Và thực ra bác Chiron từng biến thành thầy giáo dạy tiếng
La tinh của tôi trong suốt năm tôi học lớp sáu. Nhưng phần lớn thời gian, nếu
trần nhà đủ cao, bác ấy thích trở lại với nguyên dáng nhân mã của mình.
(1) Lounge music, hay nhạc chơi ở Lounge là những loại nhạc
thường được chơi ở các khách sảnh sang trọng, các piano bar hay các quán cà phê
trầm mặc, không gian ấm áp, trải rộng từ các bản hòa tấu giai điệu du dương tới
nhạc điện tử hiện đại (electronica) mang màu sắc chillout mà giọng hát thường
được sử dụng như yếu tố gợi âm thanh hơn là truyền tải ca từ. Lịch sử của
lounge miusic, như một phong cách, một thể loại âm nhạc, có thể được truy ngược
về những năm 20, 30 của thế kỷ 20, với các hình thía ban đầu được gọi là light
music, hay mood music, sau đó phát triển mạnh mẽ từ những năm 50, 60. Và tên
gọi quen thuộc nhất đến ngày nay, là lounge music. (ND)
Ngay khi chúng tôi vừa nhìn thấy bác
Chiron, Tyson đã đông cứng người. “Ngựa con!” Cậu ấy kêu lên vui sướng.
Chiron quay lại, nhìn chúng tôi bằng
ánh mắt bị xúc phạm. “Xin lỗi?”
Annabeth chạy tới và ôm chặt lấy bác
Chiron. “Bác Chiron, có chuyện gì thế? Bác không… bỏ đi chứ?” Giọng cô ấy run
rẩy. Bác Chiron như người cha thứ hai của cô ấy vậy.
Bác Chiron vò rối mái tóc cô ấy và
cười thân thiện. “Chào cháu. Cả Percy nữa, ôi trời. Nom cháu lớn hơn năm ngoái
đấy.”
Tôi nghẹn lời, “Clarisse nói rằng
bác bị… bác bị…”
“Bị đuổi.” Mắt bác Chiron lấp lánh
ánh đen hài hước. “À, có ai đó phải chịu khiển trách chứ. Thần Zeus đã cực kỳ
buồn bực. Cái cây mà ông ấy đã tạo ra từ linh hồn của con gái mình đã bị đầu
độc. Ngài D phải trừng phạt ai đó.”
“Ý bác là, ngoài ông ta ra,” tôi làu
bàu. Chỉ vừa nghĩ tới trưởng trại - ngài D, tôi đã thấy giận dữ.
“Nhưng điều này thật điên rồ!”
Annabeth khóc ầm lên. “Bác Chiron, bác chẳng được lợi gì khi đầu độc cây của
Thalia!”
“Thế nhưng,” bác Chiron thở dài,
“giờ đây trong hoàn cảnh này, có một số thần trên đỉnh Olympus đã không còn tin
ta nữa.”
“Hoàn cảnh nào?” Tôi hỏi.
Mặt bác Chiron tối sầm lại. Bác nhét
một cuốn từ điển La tinh - Anh vào chiếc túi yên trong khi tiếng nhạc của Frank
Sinatra vẫn đang phát ra từ máy nghe nhạc.
Tyson vẫn đang nhìn chằm chằm vào
bác Chiron với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cậu ấy rên rỉ như thể rất muốn vỗ lên hông
của bác Chiron nhưng lại sợ tới gần. “Ngựa con?”
Bác Chiron khụt khịt vẻ khó chịu.
“Này anh bạn trẻ Cyclops yêu quý! Ta là một nhân mã.”
“Bác Chiron,” tôi hỏi. “Thế còn cái
cây thì sao? Chuyện gì đã xảy ra?”
Bác ấy lắc đầu buồn bã. “Chất độc
dùng cho cây Thalia là thứ gì đó đến từ Địa ngục, Percy à. Là loại độc dược mà
ta chưa từng thấy bao giờ. Chắc hẳn nó phải đến từ một con quái vật ở sâu bên
dưới đáy vực Tartarus.”
“Thế chúng ta biết được ai là người
phải chịu trách nhiệm. Kro…”
“Đừng gọi tên vị thần khổng lồ ấy ra,
Percy. Đặc biệt không được gọi ở đây, vào chính lúc này.”
“Nhưng hè năm ngoái, ông ta đã cố ý
gây ra một cuộc nội chiến trên đỉnh Olympus cơ mà. Việc này chắc là ý
của ông ta. Ông ta đã bảo Luke làm chuyện đó, cái đồ phản bội đó.”
“Có thể,” bác Chiron nói. “Nhưng ta
sợ rằng ta phải chịu trách nhiệm vì đã không bảo vệ nó, và không thể cứu được
nó. Cái cây này chỉ còn sống được vài tuần nữa thôi, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Annabeth hỏi.
“Không,” bác Chiron đáp. “Một suy
nghĩ ngớ ngẩn. Cả cái thung lũng này đang bị sốc bởi chất độc. Các hàng rào
phép thuật đang bị hỏng. Trại đang chết dần. Chỉ có một nguồn phép thuật duy
nhất đủ mạnh để đẩy lùi chất độc và nó cũng đã bị thất lạc hàng thế kỷ qua.”
“Đó là cái gì?” Tôi hỏi.
“Chúng cháu sẽ đi tìm nó.”
Bác Chiron đáng cái túi yên lại. Bác
ấy nhấn nút Tắt trên máy nghe nhạc, rồi quay người lại, đặt tay lên vai tôi,
nhìn thẳng vào mắt tôi. “Percy, cháu phải hứa với ta rằng, cháu sẽ không
hành động vội vàng. Bác đã nói với mẹ cháu rằng bác không muốn cháu ở đây cả
mùa hè này chút nào. Điều đó quá nguy hiểm. Nhưng giờ nếu cháu đã ở đây,
hãy cứ ở yên đây nhé. Hãy luyện tập chăm chỉ. Hãy học cách chiến
đấu. Nhưng đừng rời khỏi trại.”
“Tại sao?” Tôi hỏi. “Cháu muốn làm
điều gì đó! Cháu không thể để đường ranh giới bị hỏng. Toàn bộ trại sẽ…”
“Bị lũ quái vật giày xéo,” bác
Chiron nói. “Đúng thế. Bác cũng sợ điều đó. Nhưng cháu không thể để mình bị mắc
lừa bởi hành động khinh suất. Đó có thể là cái bẫy của vị thần Titan đó. Hãy
nhớ về mùa hè năm ngoái. Ông ta suýt lấy mất tính mạng cháy đấy!”
Điều đó hoàn toàn đúng, tuy nhiên,
tôi lại rất muốn giúp đỡ. Tôi cũng muốn Kronos phải trả giá. Ý tôi là bạn nên
nghĩ rằng vị thần Titan đó đã thấm bài học từ hàng niên kỷ trước khi ông ta bị
các thần đánh bại. Bạn nên nghĩ việc bị chặt ra hàng triệu mảnh và bị tống
xuống phần tăm tối nhất của Địa ngục - nơi sẽ cung cấp cho ông ta một câu
chuyện huyền ảo mà không ai muốn dính dáng tới. Nhưng không. Vì ông ta là bất
tử, ông ta vẫn còn sống mãi ở Taratus - đau đớn và nỗi đau vĩnh viễn, thèm khát
được trở lại và trả món thù với đỉnh Olympus. Ông ta không thể tự mình hành
động, nhưng ông ta rất giỏi việc bóp méo những suy nghĩ của người thường, và
thậm chí với cả các vị thần để giúp ông ta làm những việc bẩn thỉu.
Việc đầu độc chắc chắn là
việc làm của ông ta. Ai lại có thể hèn hạ khi tấn công cây của Thalia, thứ duy
nhất còn sót lại của một người anh hùng đã hy sinh mạng sống để cứu lấy bạn bè
mình như thế?
Annabeth đang gắng hết sức để không
bật khóc. Bác Chiron lau nước mắt trên má cô ấy. “Hãy ở lại cùng Percy, cháu
gái à,” bác ấy nói. “Hãy giúp cậu ấy được an toàn. Hãy nhớ lấy - Lời Sấm
Truyền!”
“Cháu, cháu nhớ.”
“Ừm…” tôi cất tiếng. “Đó có phải là
lời tiên tri cực kỳ nguy hiểm có dính dáng đến cháu, nhưng các thần đã cấm bác
nói cho cháu phải không ạ?”
Không ai đáp cả.
“Được rồi,” tôi càu nhàu. “Cháu chỉ
hỏi thôi.”
“Bác Chiron…” Annabeth cất tiếng.
“Bác từng nói với cháu rằng các thần cho phép bác bất tử tới lúc nào họ còn cần
bác để huấn luyện các anh hùng. Nếu giờ đây họ sa thải bác khỏi trại thì…”
“Cháu hãy thề gắng hết sức mình để
giúp cho Percy vượt qua nguy hiểm đi!” Bác Chiron khăng khăng. “Hãy thề trên
dòng sông Styx.”
“Cháu, cháu xin thề trên dòng sông
Styx,” Annabeth nói.
Sấm ầm ầm bên ngoài.
“Tốt lắm!” Bác Chiron nói. Nom bác ấy
có vẻ thoải mái hơn phần nào. “Có lẽ tên bác sẽ được trong sạch và bác sẽ trở
lại. Nhưng từ giờ cho tới đó, bác sẽ đi thăm mấy người bà con ở Everglades. Có
thể họ biết đôi chút về phương thức cứu chữa cho cái cây bị đầu độc mà bác đã
quên mất. Dù sao bác cũng bị đày đi xa cho tới khi vấn đề được giải quyết… cách
này hay cách khác.”
Annabeth nghẹn ngào. Bác Chiron lúng
túng vỗ lên vai cô ấy. “Nào, bây giờ bác phải giao phó sự an toàn của các cháu
cho ngài D và người điều khiển các hoạt động mới. Chúng ta hy vọng… hừm, họ sẽ
không phá hủy trại nhanh như bác e sợ.”
“Nhân tiện cho cháu hỏi gã Tantalus
là ai thế?” Tôi nài nỉ. “Gã ấy từ đâu đến mà chiếm lấy việc của bác thế?”
Một tiếng tù và bằng xà cừ vang lên
khắp thung lũng. Tôi đã không nhận ra trời tối nhanh như vậy. Đã đến giờ các
trại viên tập trung ăn tối.
“Đi đi,” bác Chiron nói. “Cháu sẽ
gặp ông ấy ở đình. Bác sẽ liên lạc với mẹ cháu, Percy à, và sẽ cho bà ấy biết
rằng cháu đã an toàn. Ắt hẳn bà ấy đang lo lắng lắm. Hãy nhớ những gì bác cảnh
báo. Cháu đang cực kỳ nguy hiểm. Đừng bao giờ nghĩ rằng vị thần Titan đó không
còn nhớ đến cháu!”
Rồi bác Chiron lọc cọc ra khỏi phòng
và đi về phía cuối hành lang. Tyson gọi với sau lưng bác ấy, “Ngựa con! Đừng
đi!”
Tôi nhận ra rằng mình đã quên mất
không nói với bác Chiron về cơn ác mộng của tôi về Grover. Nhưng giờ đã quá
muộn. Người thầy giáo tốt nhất mà tôi từng có đã đi rồi. Có lẽ đó lại là điều
tốt.
Tyson bắt đầu khóc lóc tương tự như
Annabeth vậy.
Tôi cố gắng nói với họ rằng mọi
chuyện sẽ ổn thôi, nhưng tôi không tin vào điều đó.
Mặt trời đang xuống dần sau đình ăn
tối khi các trại viên lục tục từ nhà tiến đến đó. Chúng tôi đứng dưới cái bóng
của một cái cột bằng đá cẩm thạch và ngắm nghía mọi người đang tụ họp. Annabeth
vẫn bị sốc nhưng cô ấy hứa sẽ nói chuyện với chúng tôi sau. Rồi cô ấy bỏ đi để
gia nhập vào đám anh chị em ruột đến từ nhà thần Athena. Đó là một tá con trai
và gái đều có mái tóc vàng và đôi mắt xám giống cô ấy. Annabeth không phải lớn
nhất hội nhưng cô ấy từng ở trại nhiều mùa hè hơn bất kỳ ai. Bạn có thể nói
điều đó khi nhìn vòng cổ trại của cô ấy - mỗi hè một chuỗi vòng và Annabeth có
sáu chuỗi tất cả. Không ai nghi ngờ về quyền dẫn đầu của cô ấy.
Tiếp đó là Clarisse dẫn đầu nhà thần
Ares. Một tay cô ta treo lên, trên má còn một vết thương nom rất kinh. Nhưng
mặt khác cuộc đọ sức giữa cô ta với lũ bò đồng không có vể khiến cô phải bối
rối. Ai đó đã gắn một mảnh giấy có ghi “HÃY RỐNG LÊN, CÔ GÁI!” vào ngay sau
lưng cô ta. Nhưng không ai trong nhà cô ta chịu nhắc với cô ta về điều này.
Ngay sau nhà thần Ares là một đám
gồm sáu đứa do Charles Beckendorf - một đứa trẻ mười lăm tuổi người Mỹ gốc Phi
to lớn - dẫn đầu đến thừ nhà thần Hephaestus. Cậu ta có đôi bàn tay to bằng
găng tay của người bắt bóng chày, một gương mặt nặng nề và mắt lác do nhìn vào
lò rèn suốt ngày. Cậu ta khá dễ thương khi bạn biết rõ cậu ta. Nhưng không ai
chịu gọi cậu ta là Charlie, Chuck hoặc Charles. Hầu hết mọi người gọi cậu ta là
Beckendorf. Có tin đồn rằng cậu ta có thể làm bất cứ vật gì. Nếu cho cậu ta một
thanh kim loại, cậu ta có thể tạo ra một thanh kiếm sắc như dao cạo hoặc một
con robot chiến binh, hoặc một bể nước cho chim tắm trong vườn bà ngoại bạn.
Cậu ta có thể làm bất cứ thứ gì bạn cần.
Con cái của các nhà khác như
Demeter, Apollo, Aphrodite, Dionysus cũng đã tới đông đủ. Các nữ thùy thần cũng
đã đến bằng xuồng. Các nữ thần cây đi ra từ các cây. Từ đồng cỏ, một tá thần
rừng - những người nhắc nhở tôi nỗi nhức nhối về Grover cũng đang đi đến.
Tôi luôn có cảm tình đặc biệt với
các thần rừng. Khi ở trại, họ phải làm mọi việc vặt theo yêu cầu của ngài D -
giám đốc trại. Nhưng công việc quan trọng nhất của họ lại chính ở thế giới
thực. Họ là những người tìm kiếm của trại. Họ phải cải trang để đi vào các
trường học khắp nơi trên thế giới, tìm kiếm những người có khả năng là con lai
và đưa họ về trại. Đó là cách tôi quen Grover. Cậu ấy là người đầu tiên nhận ra
tôi là một á thần.
Sau khi các thần rừng nối đuôi nhau
vào bữa tối, nhà thần Hermes làm hậu phương ngay tiếp đó. Họ luôn là đám đông
nhất. Hè năm ngoái, hội này được dẫn đầu bở Luke - người đã cùng Thalia và
Annabeth chiến đấu trên Đồi Con Lai. Trong một thời gian ngắn, trước khi thần
Poseidon xác nhận tôi, tôi cũng ở trong khu nhà của thần Hermes. Luke đã tỏ ra
thân thiết với tôi… rồi sau đó anh ấy cố giết tôi.
Giờ đây, đội quân nhà thần Hermes
được dẫn đầu bởi Travis và Connor Stoll. Chúng không phải là một cặp song sinh
nhưng lại rất giống nhau. Tôi không thể nhận ra ai nhiều tuổi hơn. Cả hai đều
cao, gầy nhom với mái tóc nâu luôn xõa xuống mắt. Chúng đều mặc áo phông màu da
cam với hàng chữ Trại Con Lai bỏ ngoài chiếc quần short rộng thùng thình. Chúng
cũng có những nét đặc trưng tinh nghịch như tất cả lũ trẻ nhà thần Hermes. Đó
là đôi lông mày rậm, nụ cười mỉa mai, một chút lóe sáng khi chúng nhìn bạn -
như thể chúng sắp bắn một tàn lửa xuống áo bạn. Tôi luôn nghĩ rằng điều đó thật
buồn cười bởi vị thần của những tên trộm lại có những đứa tên mang họ Stoll.
Nhưng đó chỉ là lần duy nhất tôi chằm chằm đầy thất thần như thể thấy điều đó
không chút buồn cười.
Ngay sau khi các trại viên cuối cùng
đã tề tựu đông đủ, tôi kéo Tyson vào giữa đình. Những cuộc trò chuyện ngập
ngừng. Những cái đầu quay lại. “Ai đã mời cái thứ kia thế?” Ai đó ngồi ở
bàn của thần Apollo kêu ca.
Tôi liếc về phía họ nhưng không thể
nhận ra ai đã nói.
Từ chiếc bàn chính, một giọng nói lè
nhè quen thuộc vang lên. “Ồ, ồ, nếu đó không phải là Peter Johnson. Thời đại
hoàng kim của tôi đã hoàn tất.”
Tôi nghiến răng, “Percy Jackson…
thưa ngài.”
Ngài D hớp một ít Coca dành cho
người ăn kiêng. “Đúng vậy, tốt quá, như những người trẻ tuổi dạo này hay nói, gì
cũng được.”
Ông ta mặc chiếc áo Hawaii có họa
tiết da báo quen thuộc, quần soóc và đôi giày tennis với tất đen. Với bộ mặt đỏ
dính bẩn, cái bụng mập ú, nom ông ta rất giống một khách du lịch Las Vegas thường
xuyên ở quá muộn trong các sòng bạc. Đằng sau ông ta là một thần rừng với vẻ
mặt lo lắng, đang ra sức lột vỏ và đưa cho ông ta từng trái nho một.
Ngày D tên thật là Dionysus - thần
rượu nho. Thần Zeus đã chỉ định ông ta trở thành Giám đốc Trại Con Lai để cấm
ông uống rượu trong một trăm năm. Đây là một sự trừng phạt cho việc theo đuổi
một số nữ thần rừng.
Kế bên cạnh ông, nơi bác Chiron
thường xuyên ngồi (hoặc đứng trong hình dáng nhân mã) là một người mà tôi chưa
từng gặp bao giờ. Đó là một người đàn ông xanh nhợt, ốm yếu, nom khủng khiếp
trong bộ đồ sọc tù cũ kĩ màu cam. Con số ghi trên túi áo ông ta là 0001. Dưới
mắt ông ta là những vệt bóng màu xanh nước biển. Móng tay bẩn thỉu và mái tóc
xám cắt nham nhở, như thể nó vừa được cắt bằng máy cắt cỏ. Ông ta nhìn tôi chằm
chằm. Ánh mắt ông ta khiến tôi hoảng sợ. Ông ta trông như thể… bị bạc đãi. Sự
giận dữ, thất vọng và đói cùng lúc xuất hiện trong ánh nhìn của ông ta.
“Thằng bé này,” Dionysus nói với ông
ta, “ông cần phải theo dõi. Con trai của thần Poseidon.”
“À!” người tù nói. “Thì ra là nó.”
Giọng của ông ta càng làm rõ một
điều là ông ta và thần Dionysus đã tranh luận về tôi khá lâu.
“Ta là Tantalus,” người tù nói và
cười lạnh lùng. “Ta sẽ có một nhiệm vụ đặc biệt ở đây cho tới khi, ừm, cho tới
khi vị Chúa tể của ta - thần Dionysus - quyết định những chuyện khác. Và ngươi,
Perseus Jackson, ta mong ngươi kìm chế không gây nên bất cứ rắc rối gì.”
“Rắc rối ư?” Tôi hỏi gặng.
Dionysus bật ngón tay tanh tách, một
tờ báo xuất hiện trên bàn. Ở ngay trang nhất tờ New York Post ngày hôm
nay, là một tấm chân dung của tôi được lấy ra từ cuốn niên bạ hằng năm của
trường Meriwether. Thật khó khăn cho tôi để đọc ra tít bài nhưng tôi có thể
đoán được ngay chúng được viết ra sao. Đại loại những thứ kiểu như: Cậu Bé
Mười Ba Tuổi Mất Trí Đốt Cháy Phòng Thể Dục Của Trường.
“Đúng vậy, rắc rối!” Tantalus nói
với vẻ hài lòng. “Ngươi đã gây ra một lô rắc rối vào hè năm ngoái, ta hiểu.”
Tôi quá bực mình để cất tiếng. Cứ
như thể đó là lỗi tại tôi khiến các vị thần suýt nữa gây nên một cuộc
nội chiến vậy.
Một vị thần rừng dịch lên phía trước
đầy lo lắng và đặt đĩa thịt nướng lên phía trước mặt Tantalus. Vị quản trại mới
này liếm môi. Ông ta nhìn vào cái ly rỗng và nói, “Bia xá xị. Loại đặc biệt của
Braq, năm 1967.”
Chiếc ly tự làm đầy với bọt soda sủi
tràn ra ngoài. Tantalus ngần ngừ chìa tay ra như thể ông ta sợ cái ly quá nóng.
“Cầm lấy đi, anh bạn,” Dionysus giục
giã, một tia nhìn rất lạ lóe lên trong mắt ông, “Có thể giờ anh bạn sẽ dùng
được nó thôi.”
Tantalus vồ lấy cái ly nhưng nó đã
cạn trước khi ông ta có thể chạm vào được. Vài giọt bia bắn ra ngoài và
Tantalus cố gắng dùng tay chấm vào chúng. Nhưng chúng cứ lăn tròn như những
giọt thủy ngân trước khi ông có thể chạm tay vào. Ông ta gầm gừ và quay sang
đĩa thịt. Ông ta nhấc một cái nĩa lên và cố gắng xiên vào một miếng thịt ức.
Nhưng chiếc đĩa bay ngay xuống dưới bàn, rơi xuống đất và bay thẳng tới lò than
đang chất đầy than.
“Đồ trời đánh thánh vật!” Tantalus
gầm lên.
“A, ừm,” Dionysus cất tiếng, giọng
chảy dài trong niềm thương cảm giả tạo. “Có lẽ phải thêm mấy ngày nữa. Cứ tin
ta đi, anh tướng à. Làm việc ở trại này sẽ được đền đáp xứng đáng. Ta chắc chắn
rằng lời nguyền cũ của ngươi rốt cuộc cũng được phá giải thôi.”
“Rốt cuộc ư?” Tantalus gầm lên, nhìn
chằm chằm vào lon Coke dành cho người ăn kiêng của Dionysus. “Ngài có thể hình
dung được là cổ họng của người nào đó sẽ khô như thế nào sau những ba ngàn năm
không?”
“Thì ra ông là cái linh hồn đó trên
Cánh Đồng Trừng Phạt,” tôi nói. “Người đứng trong hồ với một cái cây đầy quả
phía trên đầu nhưng ông không thể ăn hoặc uống được.”
Tantalus cười nhạo tôi. “Một học giả
thật sự đấy, nhóc à!”
“Ông phải làm vài điều gì đó thực sự
kinh khủng khi ông còn sống,” tôi nói với sự cảm kích. “Vậy đó là cái gì?”
Đôi mắt của Tantalus như bị hẹp lại.
Phía sau ông ta, các thần rừng đang ra sức lắc đầu như cố cảnh báo tôi.
“Ta sẽ theo dõi ngươi, Percy Jackson
à,” Tantalus nói. “Ta không muốn có bất kỳ rắc rối nào ở trại của ta.”
“Trại của ông vốn đã có rắc
rối rồi…”
“Thôi, ngồi xuống đi, Johnson,”
Dionysus thở dài. “Ta tin chắc rằng chiếc bàn kia là của ngươi. Đó là chiếc bàn
mà chưa từng ai muốn ngồi.”
Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tôi biết tốt
hơn hết là không đáp trả. Dionysus từng là một đứa trẻ ngỗ nghịch lớn quá khổ,
nhưng đó lại là một đứa trẻ bất tử với sức mạnh khủng khiếp. Tôi giục, “Đi
thôi, Tyson.”
“Không, không được.” Tantalus khinh
miệt. “Quái vật phải ở đây. Chúng ta phải quyết định làm gì với nó.”
“Cậu ấy,” tôi ngắt lời, “Tên
cậu ấy là Tyson.”
Người điều khiển các hoạt đông của
trại mới nhướn một bên mày.
“Tyson đã cứu cái trại này,” tôi
khăng khăng khẳng định. “Cậu ấy đã nện cho lũ bò kim loại kia một trận. Nếu
không, chúng đã đốt trụi tất cả chỗ này.”
“Đúng thế,” Tantalus thở dài. “và
thật đáng tiếc là điều đó sẽ xảy ra.”
Dionysus cười khúc khích.
“Để bọn ta lại,” Tantalus ra lệnh,
“trong khi chúng ta quyết định số phận của cái thứ này.”
Tyson nhìn tôi với nỗi sợ hãi dâng
đầy trong con mắt to của cậu ấy. Nhưng tôi biết mình không thể chống lại một
lệnh trực tiếp từ những người quản lý trại. Dù sao thì cũng không nên công khai
ra mặt.
“Tớ sẽ ở ngay đây thôi, anh bạn to
lớn,” tôi hứa. “Đừng lo gì cả. Chúng tớ sẽ tìm cho cậu một chỗ tốt để ngủ tối
nay.”
Tyson gật đầu. “Tớ tin cậu. Cậu là
bạn tớ mà.”
Điều đó làm tôi thấy mình như càng
cắn rứt hơn.
Tôi mệt mỏi lê bước về bàn của thần
Poseidon và ngồi sụp xuống cái ghế dài. Một nữ thần rừng mang tới cho tôi một
đĩa bánh pizza pepperoni-ô liu của đỉnh Olympus. Nhưng tôi không thấy đói tẹo
nào. Hôm nay tôi suýt bị giết hai lần. Tôi đã kết thúc năm học của mình bằng
một thảm họa hoàn toàn. Trại Con Lai đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng và bác
Chiron đã nói với tôi rằng không làm bất cứ điều gì cả.
Tôi không thấy biết ơn lắm nhưng vẫn
cầm suất ăn tối của mình như một thói quen, tới gần lò than bằng đồng và xắt
một miếng trong đó hất vào lửa.
“Thưa thần Poseidon,” tôi thì thầm,
“xin hãy chấp nhận lời thỉnh cầu của con.”
Và hãy gửi cho con vài sự trợ giúp
khi thần ở đó, Tôi cầu nguyên trong im lặng, Xin
thần đấy!
Mùi khói bốc lên từ miếng pizza
nướng đã được thay vào bằng thứ gì đó thơm ngát - mùi của gió biển thanh khiết
hòa trộn cùng mùi hoa dại - nhưng tôi không biết liệu việc đó có nghĩa là cha
tôi đã thực sự nghe thấy lời khẩn cầu của tôi.
Tôi trở lại ghế ngồi của mình. Tôi
không nghĩ tới mọi việc có thể trở nên tồi tệ hơn. Nhưng tiếp đó Tantalus đã ra
lệnh thần rừng thồi tù và bằng ốc xà cừ để thu hút sự chú ý của chúng tôi cho
các thông báo của ông ta.
“Nào, các nhóc,” Tantalus nói, ngay
khi tiếng trò chuyện trong phòng ăn lắng đi, “Một bữa ăn ngon khác! Hoặc theo
như những gì ta được kể lại.” Khi cất tiếng, ông ta gắng với tay lên chiếc đĩa
thức ăn của ông ta đã được đầy lại, như thể có lẽ chỗ thức ăn không chú ý tới
việc ông ta đang làm. Nhưng rủi thay, chúng lại chú ý. Cái đĩa bắn ngay về phía
cuối bàn khi ông ta chỉ cách nó hai mươn xăng ti mét.
“Và đây là ngày nắm quyền đầu tiên
của ta,” ông ta tiếp tục, “ta rất vui khi nói rằng ở lại đây một kiểu trừng
phạt rất dễ chịu. Và qua khóa hè này, ta hy vọng sẽ tra khảo, à, có tác động
qua lại lẫn nhau với mỗi nhóc đấy. Trông các cháu nom khá ngon lành để ăn đấy.”
Dionysus vỗ tay đầy lịch sự, dẫn đầu
một số thần rừng khá miễn cưỡng. Tyson vẫn đang đứng ở chỗ bàn chính, nhìn xung
quanh đầy gượng gạo. Nhưng mỗi khi cậu cố gắng thoát khỏi ánh đèn chiếu vào
mình, Tantalus lại đẩy cậu quay trở lại.
“Và giờ đây, sẽ có một vài thay
đổi!” Tantalus gửi cho các trại viên một nụ cười gian xảo. “Chúng ta đang thiết
lập lại những cuộc đua bằng xe ngựa.”
Tiếng rì rầm vang lên khắp các bàn,
đầy kích động, sợ hãi và kinh ngạc.
“Nào, ta biết,” Tantalus nói tiếp
với âm giọng vang hơn, “những cuộc đua này đã bị ngưng lại từ mấy năm trước vì…
à… do những vấn đề về kỹ thuật.”
“Ba người chết và hai mươi sáu người
bị thương,” một ai đó ngồi ở bàn của thần Apollo nhắc nhở.
“Đúng, đúng thế!” Tantalus đáp.
“Nhưng ta biết rằng tất cả các cháu sẽ tham gia cùng ta chào đón sự trở lại của
truyền thống trại này. Những vòng nguyệt quế bằng vàng sẽ được trao cho người
đánh xe ngựa thắng cuộc vào hàng tháng. Các đội có thể đăng ký vào buổi sáng.
Cuộc đua đầu tiên sẽ được bắt đầu trong ba ngày nữa. Ta sẽ giải thoát cho các
cháu khỏi phần lớn những hoạt động thông thường khác để các cháu chuẩn bị cỗ xe
và chọn ngựa. Ồ, ta đã nói đến việc khu nhà của những người thắng cuộc sẽ không
phải làm việc vặt trong suốt tháng nếu họ thắng chưa nhỉ?”
Những cuộc tranh luận đầy kích động
được nổ ra - không phải phụ việc ở nhà bếp trong vòng một tháng? Không phải dọn
chuồng sao? Ông ta có nghiêm túc không nhỉ?
Rồi người cuối cùng mà tôi hy vọng
phản đối cũng đã lên tiếng.
“Nhưng thưa ngài!” Clarisse nói. Nom
cô ta thật lo lắng nhưng cô ta đã đứng lên nsoi từ bàn của thần Ares. Một số
trại viên khác khúc khích cười khi nhìn thấy dòng chữ HÃY RỐNG LÊN, CÔ GÁI!
trên lưng cô ta. “Thế nhiệm vụ tuần tra thì sao? Ý tôi là nếu chúng ta vứt hết
mọi chuyện để chuẩn bị xe ngựa thì…”
“À, người hùng của ngày hôm nay đây
mà!” Tantalus kêu lên. “Hoan hô Clarisse, người với tay không đã nện nhừ tử lũ
bò đồng.”
Clarisse chớp mắt rồi đỏ mặt,
“Không, tôi không phải…”
“Và cũng là người khiêm tốn nhất
nữa.” Tantalus cười nhăn nhở. “Nhưng không sao đâu, cháu yêu quý à. Đây là một
trại hè và chúng ta ở đây để hưởng thụ, phải không nào?”
“Nhưng cái cây…”
“Và giờ đây,” Tantalus nói át đi
trong khi một vài người cùng khu nhà của Clarisse kéo cô ngồi xuống, “trước khi
chúng ta chuyển sang phần lửa trại, đồng ca và một vấn đề quản gia không đáng
kể, Percy Jackson và Annabeth Chase đã quyết định, vì một số lý do, đưa nó
tới đây.” Rồi Tantalus vẫy một tay về phía Tyson.
Tiếng rì rầm đầy bứt rứt lan rộng
khắp các trại viên. Rất nhiều cái nhìn tập trung về phía tôi. Tôi chỉ muốn giết
chết Tantalus.
“Giờ đây, tất nhiên là,” ông ta tiếp
tục, “các Cyclops có tiếng là những con quái vật khát máu với bộ óc rất nhỏ.
Trong những tình huống thông thường, ta sẽ thả con quái vật này vào rừng và để
cho các cháu lùng bắt nó với đuốc và những cây gậy được vót nhọn. Nhưng ai mà
biết được? Có thể gã Cyclops này không xấu xa như hầu hết các anh em đồng đạo
của nó. Cho đến khi nó chứng tỏ được giá trị của sự phá hủy và chúng ta cần một
nơi để giữ nó. Ta nghĩ tới những cái chuồng ngựa. Vậy cho vào khu nhà thần
Hermes thì sao, có được không?”
Sự im lặng bao trùm lên bàn thần
Hermes. Travis và Connor Stoll có hứng thú bất chợt với khăn trải bàn. Tôi
không thể trách họ. Khu nhà thần Hermes luôn đông tới mức như sắp vỡ tung. Họ
không thể có chỗ cho một Cyclops cao hai mét cả.
“Nào, sao đây,” Tantalus mắng mỏ.
“Con quỷ đó có thể làm một số việc hầu hạ lặt vặt. Ai có gợi ý gì nới nơi để
nhốt nó không?”
Đột nhiên tất cả mọi người đều há
hốc miệng đầy kinh ngạc.
Tantalus chạy nhanh ra khỏi nơi
Tyson đứng với vẻ kinh ngạc. Tất cả những gì tôi có thể làm được là nhìn chòng
chọc đầy hoài nghi vào ánh sáng xanh chói lòa, thứ đã giúp thay đổi đời tôi -
một hình ảnh ba chiều sáng chói xuất hiện ngay trên đầu của Tyson.
Với cơn quặn đau trong dạ dày, tôi
nhớ tới điều mà Annabeth đã nói về Cyclops. Họ là con cái của các linh thể
tự nhiên và các vị thần... Ồ, một vị thần nói chung, thường...
Xoáy tít ở phía trên đầu Tyson là
một cây đinh ba màu xanh rực sáng - một biểu tượng giống như từng xuất hiên vào
ngày mà thần Poseidon thừa nhận tôi là con trai mình.
Toàn bộ khu trại im lặng đầy kính
sợ.
Được thừa nhận là một sự kiến rất
hiếm hoi. Một số trại viên từng phải chờ đợi vô vọng trong suốt đời mình. Khi
tôi được thần Poseidon thừa nhận vào hè năm ngoái, tất cả mọi người đã phải quỳ
gối chào. Nhưng giờ đây họ đều làm theo Tantalus và Tantalus chỉ cười phá lên.
“Ồ, ta nghĩ rằng giờ chúng ta đã biết tống nó đi đâu. Nhờ các vị thần, ta có
thể nhận ra sự giống nhau về huyết thống gia đình!”
Tất cả mọi người đều cười, trừ
Annabeth và một vài người bạn khác của tôi.
Tyson không mấy chú ý. Cậu ấy quá
bối rối, cố đập mạnh vào cái đinh ba sáng rực giờ đang nhạt dần đi phía trên
đầu cậu ấy. Cậu ta quá ngây thơ để có thể hiểu được người ta đã cười cợt cậu
nhiều ra sao và họ đã ác độc như thế nào.
Nhưng tôi thì hiểu được.
Giờ đây tôi đã có một người ở chung
nhà. Tôi có một người anh em cùng cha khác mẹ là một con quái vật.