|
1. Tháng
chín. Thời tiết chuyển sang khó chịu. Những vệt gió từ thung lũng trườn lên dải
đường hẹp, đem theo các hạt nước nhỏ li ti bám vào từng phân tử không khí. Trong
đêm, mưa rào rất lớn. Âm vang của mưa dội vào cả giấc ngủ sâu. Sự ẩm ướt tràn
đến khiến mọi dự định trước chuyến đi đột ngột mất kiểm soát. Buổi sáng, nắng
mặt trời khó nhọc xuyên qua các vệt mây mỏng dán khắp nền trời màu xám sắt. Bảy
giờ rồi mà vẫn như tinh mơ. Vĩnh rời khỏi chăn, nhìn ra khung kính mờ hơi nước.
Gió đã lặng. Anh với tay cầm gói thuốc. Cái bật lửa vỏ chạm nổi không thấy đâu.
Mất một lúc, anh mới sực nhớ đêm qua cúp điện, Hoan đã chạy xuống tìm chủ nhà
trọ xin nến. Có lẽ châm nến xong, cô vứt bỏ cái bật lửa của anh, thói khinh suất
chỉ riêng thấy ở Hoan. Vĩnh mở ngăn kéo, tìm được hộp diêm duy nhất. Những đầu
diêm ẩm ướt bở vụn. Mãi mới có một cây diêm lóe sáng. Mùi lưu huỳnh nổi rõ trong
căn phòng. Cánh cửa ra ngoài hành lang khép hờ, không khóa. Chẳng rõ Hoan đi
đâu. Thường cô thức dậy rất muộn, khi anh đã ngồi vào bàn, mở laptop làm việc
được vài tiếng. Dự định ghé thị trấn nhỏ hai ngày, nhưng rồi anh đã ở đây gần
một tuần lễ. Thoạt tiên, Hoan căm ghét cái thị trấn trên núi. Sự yên tĩnh của nó
làm cô cáu kỉnh bồn chồn đến phát điên. Cô vật nài anh mau chóng bay đến thành
phố biển, như anh đã hứa với cô trước chuyến đi. Tuy nhiên, sang ngày thứ ba thì
cô lại tỏ ra hài lòng khi được ở lại đây. Dù biết Hoan gần nửa năm, Vĩnh không
sao nắm bắt các ý nghĩ bất thường trong đầu cô gái nhỏ. Hệt như một hạt mầm lạ
tình cờ ném xuống, niềm say mê hướng về Hoan lớn lên trong anh, như một cái cây
kỳ quái, ngày càng vươn dài các cành nhánh rậm rì, quấn chặt anh vào cô
ta...
Vĩnh mở một ô kính cửa sổ, hút thuốc. Những đốm sáng loang lổ nhảy qua
các ngọn thông, chảy dần về phía dưới thung lũng thẫm đen. Vài chiếc xe thồ chở
mấy người đàn bà ngái ngủ trùm khăn len kín mít ầm ầm chạy về phía chợ. Rồi con
ngựa cao lớn màu xanh lơ xuất hiện ở đoạn rẽ, bộ móng mòn vẹt gõ lộp cộp, với
sợi dây dài kéo lê trước cổ. Những tiếng động tức khắc bị nuốt trọn vào bầu
không khí căng mọng hơi nước. Bất thần, thấp thoáng sau vệt cây rậm bên kia
đường, một đốm rực rỡ hiện ra. Nó lao thẳng về phía nhà trọ như cơn lốc. Hoan
đội cái bê rê to sụ lòe loẹt, trùm xuống tận tai, nhưng chỉ mặc trên người cái
váy bông mỏng. - Anh, nhìn em này! - Cô đứng dưới hàng rào, quay vù vù mảnh
khăn choàng tắm, hét lên lanh lảnh, hướng về Vĩnh đôi mắt to màu xám tro. -
Về phòng ngay, muốn ốm hả? - Vĩnh cau mày, nhưng không kìm nổi nụ cười. - Em
mới đi tắm nước suối nóng về. Thích kinh khủng! - Cánh tay mảnh khảnh huơ nhẹ,
như tung lên trời những quả bóng vô hình, bơm căng niềm sướng vui. - Lên đây
với anh! - Vĩnh dịu giọng. - Anh bế em, được không. Lạnh điên lên! - Một tia
sáng tinh quái lướt qua đáy mắt Hoan, nhưng rõ ràng đôi chân và cánh tay để trần
đang run khẽ. Vĩnh thoáng lo sợ. Anh lao thẳng xuống nhà. Quầy tiếp tân vắng
vẻ. Anh siết chặt Hoan trong tay, từ ngoài vườn chạy xuyên lối đi, lên cầu thang
tối om sực mùi ẩm mốc, dùng chân đẩy cửa căn phòng nhỏ. Cô gái dụi chóp mũi lạnh
vào cổ anh, giọng cười rầm rì quen thuộc. Hai chiếc giày dính đầy bùn hất tung,
nện mạnh vào tường rồi rụng xuống sàn gỗ. Vĩnh đặt cô đứng trên nệm. Mùi da thịt
tươi tắn trộn lẫn mùi nước suối. Cánh mũi mỏng phập phồng tìm kiếm trong không
khí một làn hương bí mật. Khoảng ngực bé nhỏ như vừa mọc lên, trắng mờ trong làn
ánh sáng nhợt nhạt, chạm vào lạnh cóng mà vẫn thật nhạy cảm. Đồ đạc trong phòng
đột nhiên biến hình khi cánh tay Hoan hối hả quấn quanh cổ anh, níu anh
xuống. Vĩnh nằm yên bất động, hạnh phúc chếnh choáng. Sức lực rút khỏi anh
tựa thủy triều, bỏ lại dưới đáy mắt anh vệt màu thẫm xanh và chút run nhẹ nơi
ngón tay. Chỉ thiếp đi một lúc, Hoan bật ngay dậy. Cô trèo qua giường, chân đất,
chạy đến bàn nhặt miếng bánh ngọt vỏ đã khô đanh. Chống khuỷu tay trên khung cửa
sổ, áp trán vào kính, cô gặm cùi bánh với vẻ ngon miệng thơ dại. Anh im lặng
ngắm nhìn đường lượn gầy gò đáng yêu từ cổ xuống vai và lưng Hoan, mỉm cười,
nhắc : - Đừng bất cẩn thế. Có thể ai đó ngước lên cửa sổ và trông thấy! -
Mặc kệ em. Kìa, một người đang đi tới! - Ai vậy? - Gã đến nhà tắm nước
nóng ban nãy. Anh ta đội chiếc mũ bê rê thật hay, loại của dân chơi rock. Và em
đã đánh cắp nó, ha ha... - Em điên ư, Hoan? Cô gái ngoảnh nhìn anh, vẻ
giận dữ lướt qua rất nhanh rồi biến mất, trả lại ánh sáng ngây thơ dịu ngọt.
Hoan rời khung cửa, đứng bên mí giường, uể oải xỏ chân vào cái váy bông. Cô hếch
cằm nhọn về túi camera trong góc phòng : - Sáng nay anh có đi quay phim
không? - Có. Em đi cùng anh chứ? - Không, em buồn ngủ. - Anh sẽ cố gắng
về sớm. - Anh nhận được tin tức từ vợ anh rồi hả? - Đột nhiên, Hoan nói to -
Sáng nay anh đã mở e-mail chưa? - Đừng quan tâm! - Vĩnh quay mặt đi. Anh
dậy, mặc quần áo đi làm, khoác lên vai túi máy thật chóng vánh, khoan khoái như
gã thợ săn nghĩ về khu rừng quen thuộc, bỏ lại sau lưng mọi phiền toái khốn
kiếp. Sắp ra khỏi căn phòng, anh kịp thấy Hoan ngồi im mí giường, mở to mắt nhìn
anh. Những sợi lông mi thẳng viền quanh đôi mắt rộng hắt bóng xuống gò má lấm
tấm tàn nhang, tô đậm ánh căm thù của con thú nhỏ chiếu vào gã thợ
săn.
2. Cô gái nhỏ chiếm gần hết thời gian và sức lực
Vĩnh. Họ quen nhau khi anh làm việc chung nhóm làm phim đến từ một đài truyền
hình Nhật Bản, thực hiện phóng sự về môi trường. Hoan được thuê dịch cho những
phóng viên Nhật nói chuyện với dân địa phương. Cô dịch không giỏi lắm. Cách Hoan
tiến hành mọi việc giống hệt tính cô, hời hợt, lộn xộn, nhưng có lúc thật nồng
nhiệt. Dù sao công việc cũng ổn thỏa. Cô xâm lấn Vĩnh dần dần. Đôi lần, anh tự
nhủ thế là đủ, đã đến lúc chia tay, anh cần phải quay về với Minh và mái nhà yên
ổn. Nhưng chỉ cần nghe bên kia điện thoại hơi thở gấp gáp, giọng nói líu ríu của
Hoan, mọi ý định trong anh lại vỡ vụn. Hẳn sự hời hợt và kém hiểu biết chính là
điểm mạnh khác thường nơi Hoan. Một mặt, cô nể sợ những việc anh làm. Nhưng góc
khác, rõ ràng cô xem chúng là trò vớ vẩn, dễ dàng ném đi bất kể lúc nào. Vĩnh cố
gắng duy trì nhịp sống quen thuộc: Viết các dự án hợp tác. Đi chọn cảnh quay
thử. Về nhà trước 8 giờ tối. Chia sẻ với Minh tin tức thường nhật... Tuy vậy,
trong sâu thẳm, anh nhận ra dù khôn ngoan che chắn đến đâu, thì lớp vỏ bao quanh
đang bị chính chuỗi dằn vặt bên trong bào mỏng, một lúc nào đó sẽ để lộ anh hoàn
toàn. Phơi bày không chỉ mối tình kỳ dị giữa anh với Hoan, mà cả sự bất tín, cảm
giác lạc lối, thái độ nhạo báng thầm kín của anh với thế giới chung quanh. Viễn
ảnh ấy không dễ chịu chút nào. Thảng hoặc, Vĩnh tự hỏi vợ anh biết gì không?
Minh giống như một người mắc chứng nghiện làm việc. Mọi quan tâm của cô đặt vào
các bản thiết kế và những kế hoạch dày đặc cần theo đuổi. Nhưng, hơn ai hết, anh
cũng biết cô thông minh. Đến mức không ai, ngoài anh, hiểu rõ bên dưới lớp vỏ
khoan hòa, lạnh lùng, bất khả xâm phạm của Minh, là con mắt sáng rõ, nhìn thấu
tâm can kẻ khác. Anh yêu quý sự cân bằng trong cô, nhưng đồng thời, nó cũng
khiến anh không nguôi sợ hãi. Bằng thứ linh cảm khôn ngoan, Minh không bao giờ
đặt câu hỏi làm anh khó chịu. Ngay cả khoảnh khắc gần gũi nhất giữa hai người,
hồ như Minh vẫn giữ lại một cánh cửa đóng kín, chờ đợi gì đó. Cô yêu anh theo
cách của riêng cô, Vĩnh hy vọng là vậy. Cách đây ba tuần, Minh đột ngột thông
báo cô sẽ bay sang Stuttgart, làm việc tại một văn phòng tư vấn kiến trúc. Cô
đang theo dự án thiết kế cao ốc. Vĩnh xem qua bản vẽ đầu tiên. Một khối trụ
ellipse trắng ngà phẳng phiu cao 80 mét, sừng sững giữa nền trời đô thị lô nhô
các mảng nhà thấp. Vẻ đơn giản tĩnh lặng bên ngoài che giấu sự choáng ngợp gây
căng thẳng nội tâm. Chút gì đó gợi nhớ tảng băng ma quái nhô lên giữa đại dương,
lúc ẩn lúc hiện, không gây nguy hiểm cho ai. Nhưng một cách bí mật, nó làm mặt
nước chung quanh tái mét đi trong hơi thở lạnh giá. Minh thông báo chuyến công
tác đúng vào lúc anh nghĩ đến việc cắt lìa mọi dính líu tới Hoan. - Bản thiết
kế của em gần như hoàn hảo. Có cần bay sang Stuttgart thật không? - Vĩnh hỏi,
thầm mong Minh trì hoãn chuyến đi. - Ngay cả khi nó hoàn hảo, em vẫn muốn tìm
biết thêm. - Tìm gì? Ở đâu? - Em không rõ lắm. Nhưng chắc chắn phải tìm
một thứ gì đó. Nó đang ở đâu đó. - Việc không hài lòng đẩy đến tình trạng bất
ổn! - Anh khó chịu. - Không có gì để tìm kiếm sẽ bất ổn hơn! - Minh nói nhỏ,
lơ đãng. - Tùy em. - Đành vậy. - Khi nào em quay về? - Em không rõ.
Có thể em sẽ e-mail. - Ừ! - Anh đừng căng thẳng. - Anh không căng
thẳng! Câu trả lời phủ nhận gay gắt để lại dư vị sợ hãi trong khoang miệng
Vĩnh. Hôm Minh ra sân bay, anh bận họp cùng nhóm làm phim, không đi tiễn. Tối về
nhà, bước đi giữa các căn phòng im ắng trống trải, đột nhiên anh như kẻ bị bỏ
rơi trên tảng băng, lạnh cóng và hoang mang. Điện thoại Hoan ập đến. Cô đánh mất
ví tiền, đói bụng. Hoan muốn anh đến đón và đưa đi loanh quanh. Hình như cô bịa
chuyện. Nhưng có hề gì. Một ai đó đang cần anh. Và anh bấu chặt lấy cô ta. Vĩnh
lái xe đến thẳng nơi Hoan làm việc. Cô nàng phấn chấn như người da đỏ quá chén.
Cô ăn nhiều, nói nhiều, cười nhiều. Thậm chí, cô còn bắt anh dừng xe trước
boutique mang tên nhà thiết kế hàng đầu. Anh mua cho Hoan cái áo lụa ngắn màu đỏ
chói chang, thêu hoa xanh tươi, được sáng tạo trong cơn hoài cổ mất trí của nữ
thiết kế lừng danh.
3. Thảng
hoặc Vĩnh nghĩ đến việc duy trì sự ổn định của gia đình bằng việc có một đứa trẻ
trong nhà. Minh mỉm cười mơ hồ. Vài người bạn của họ trì hoãn việc sinh nở. Yêu
nhau tha thiết, nhưng họ biết rõ tình cảm bấp bênh. Một khi không yêu nhau nữa
mà vẫn muốn duy trì thói quen chung sống, lúc ấy sinh con cũng không muộn. Khám
phá này khiến Vĩnh buồn rầu. Tuy nhiên, Minh ở ngoài các tính toan. Cô chỉ nói
với anh bằng giọng trầm mượt: “Chờ thêm một thời gian nữa, được không. Em cần
tin chắc là mình muốn sinh ra một đứa bé...”. Vĩnh để cô tự do quyết định. Khi
Hoan xuất hiện, anh nhìn thấy nơi cô gái xa lạ này vẻ thơ dại và điên rồ của một
đứa trẻ. Thế giới quanh anh đột nhiên biến hình. Gần trưa nóng dần lên. Hơi
nước đọng giọt trên tay áo. Người chạy xe thồ chở Vĩnh đến chân ngọn núi, góc
cánh rừng già còn chưa bị tàn phá. Anh muốn ghi hình những gốc thông vô số. Công
việc mất nhiều thời gian. Xe thồ không thể chờ đợi vì có khách quen đang muốn
thuê cái xe chạy khỏe. “Một tay chơi nhạc rock trả giá rất hời. Tôi đã hứa với
hắn ta rồi. Anh đi bộ về cũng được. Toàn là xuống dốc. Đi xuống bao giờ cũng rất
nhanh” - Người xe thồ liến thoắng, hài lòng vì được tỏ ra sâu sắc. Tuy vậy, ở
khía cạnh thực tế, ông ta nói đúng. Đường về gần hơn anh hình dung. Một cảm giác
khó chịu cồn lên, không rõ nguyên nhân. Những thân cây thẳng cao vút khiến
khoảng trời xanh thẳm trở nên phi lý. Tiếng côn trùng ngắt quãng nghe cũng ẩm
ướt. Bất giác, anh nhớ Minh. Bữa cơm cuối cùng của hai người trước chuyến bay
đến Stuttgart, chẳng có gì để nói ngoài việc căn nhà rộng cần được hút bụi hằng
tuần. - Em cho rằng anh cũng như em, sẽ không ở nhà ư? - Vĩnh khó chịu. -
Em biết anh sẽ đi đâu đó. Ai có thể ở mãi một nơi? Khi nói, đôi mắt Minh đặt
vào điểm nhìn vô hình trên đầu Vĩnh, lơ đãng. Đó là chi tiết nhỏ nhặt, nhưng
khiến anh nhói đau. Anh lo sợ cô biết sự thật về Hoan. Nhưng phải chăng, ở nơi
sâu thẳm, anh cũng muốn Minh đau đớn... Vĩnh về đến thị trấn khá sớm, khoảng
5 giờ chiều. Chân mỏi rã rời. Muốn về nhà trọ với Hoan ngay, nhưng rồi anh ghé
vào một dịch vụ internet kiểm tra e-mail. Anh mong tin Minh khủng khiếp. Đường
truyền chậm không sao tin nổi. Vĩnh gọi một cốc cà phê to, uống nhanh. Cuối cùng
thì hộp thư cũng mở ra. Ngoài đống bulk vô nghĩa, chẳng có tin tức gì. Việc anh
vắng khỏi thành phố nhiều ngày thật ra không ảnh hưởng đến ai. Thiếu anh, mọi
thứ vẫn chuyển động theo lộ trình có sẵn. Minh hẳn đã chìm đắm vào công việc...
Vĩnh ngồi thừ trên ghế gỗ, lơ đãng nhìn qua ô cửa mắt bò. Từ đằng xa, vẳng đến
tiếng máy nổ quen thuộc của cái xe thồ ban sáng. Chiếc xe ầm ầm lướt qua đoạn
đường lưng chừng dốc. Trên xe, mái tóc của tay chơi nhạc rock bay phần phật
ngược chiều gió. Phía sau là Hoan. Đội trên đầu chiếc bê rê lòe loẹt một cách
khó coi, cô gái ôm chặt chủ nhân cái mũ, gác cằm lên vai hắn ta, vẻ mặt háo hức
của đứa trẻ nhảy vào cuộc phiêu lưu bất chợt. Vĩnh lao ra cửa, hoảng sợ trông
theo. Chiếc xe vọt lên dốc cao với tốc độ điên rồ. Hoan nhỏ dần. Gió ném lại
phía sau âm vang tiếng cười phấn khích. Và tay áo lụa đỏ rực biến thành đốm máu
nhức nhối, khiến cả triền núi ảm đảm bỗng đượm vẻ man dại đau buồn.
4. Bữa tối một mình dưới phòng ăn nhà trọ có vài con cá trứng nướng
giấy bạc. Cốc rượu phảng phất mùi ngô. Chừng như đoán ra tình thế kỳ quặc mà vị
khách sang trọng rơi vào, chủ nhà trọ để Vĩnh được yên. Thậm chí, mấy bản nhạc
Enigma thường vẫn phát vào giờ này cũng im tiếng. Chỉ có hai vợ chồng du khách
trung niên đang chơi bài bàn bên cạnh. Họ đều đặn đặt những quân bài xuống bàn,
gương mặt vô cảm. Chục năm nữa, anh và Minh cũng như thế, nếu còn sống cùng
nhau. Ý nghĩ làm anh rùng mình. Cậu phục vụ mang ra thêm mấy quả đào hái trong
vườn, hỏi Vĩnh xem có cần chuẩn bị bữa tối cho vợ anh không. “Vợ ư? - Anh bối
rối, sực nhớ Hoan, đành gật đầu - Ừ, cô ấy có thể về bất cứ lúc nào...”. Người
phục vụ tò mò: “Nếu cô ấy không về tối nay thì sao?”. “Đó không phải việc của
cậu!” - Cơn giận vô cớ làm Vĩnh tối tăm mặt mũi. Anh quát lên. Hai vị khách trọ
ngoảnh nhìn anh, lạnh nhạt. Vĩnh bỏ lên phòng. Cửa sổ bật mở. Vệt gió mát dịu
phớt nhẹ trên vầng trán nóng bức. Anh đã bình tĩnh lại mà sao các múi cơ mảnh
dưới lồng ngực vẫn rung bần bật. Không phải cảm giác hờn ghen vớ vẩn. Một điều
gì đó lớn hơn, trĩu nặng hơn. Cảm giác của một kẻ chạy thoát khỏi cơn động đất.
Nhưng bất chợt nhìn thấy trước mặt vực thẳm sững sờ. Anh dụi điếu thuốc, bắt đầu
thu dọn đồ đạc. Những bộ quần áo gấp thẳng nếp. Mấy cuộn phim đã quay cất vào
hộp chống ẩm. Sáng mai anh đi thẳng ra trạm, thuê một cái xe về thành phố. Anh
phải biến mất, càng nhanh càng tốt. Khi Vĩnh ngủ say thì Hoan về. Cô vặn sáng
ngọn đèn ngủ, ngồi trên mí giường, tháo giày và tất. Vĩnh nhìn cô gái qua mắt
khép hờ. Cô đứng lên, cởi cái áo lụa đỏ nhàu nát, vươn vai. Khung xương gầy gò
in bóng lên khoảng tường hẹp. Đường viền bờ ngực lượn một nét cong mơ hồ, hiện
ra rất nhanh rồi lẩn hút vào khoảng tối. Hoan ngồi thừ trên mí giường, hàm răng
trắng nhỏ gặm nhấm môi dưới tái nhợt, đôi lông mày mờ nhạt cau lại, vẻ như suy
nghĩ điều gì rất mông lung. Bất thần, cô cúi nhặt một chiếc giày, ném mạnh vào
bức tường đối diện. Nửa phút sau, có tiếng gõ cửa nhẹ. Cô gái quấn quanh người
tấm vải phủ giường. Giọng ông khách trung niên phòng bên cạnh van xin Hoan đừng
làm ồn. “Tại sao tôi không thể làm ồn?” - Cô bướng bỉnh. “Vợ tôi không ngủ được.
Bà ấy sắp chết rồi. Chuyến đi chơi này là lần cuối cùng của bà ấy!”. Cửa khép.
Tiếng dép mềm mất hút. Hoan ngồi chỗ cũ. Cái bóng trên tường thẳng đơ bất động,
thình lình gãy gập xuống. Cô khóc nức nở, đôi vai run lên dữ dội. Vĩnh bước
xuống sàn, rót cốc nước nóng, uống và hỏi : - Em đi đâu về khuya vậy? -
Lên đỉnh núi bằng xe máy. Với cái gã em gặp ở nhà tắm nước nóng. Em đã lấy cái
bật lửa quý giá của anh cho gã ta, đổi lấy chuyến đi. Anh không cáu chứ? -
Không sao! - Giá như Hoan nói dối, anh dễ hiểu và dễ chịu hơn. Vĩnh bỗng mệt ghê
gớm - Thôi, em ngủ đi. - Anh không yêu em nữa, đúng không? - Mắt Hoan lại ánh
tia căm thù. Nhưng lúc này là của thợ săn, hướng vào một con mồi to lớn đã bị
dồn vào đường cùng. - Đừng có chơi cái trò đố chữ vớ vẩn vào lúc nửa đêm như
thế này. Em làm ơn khôn ngoan một chút được không? - Vĩnh điên tiết. Rồi anh dịu
xuống rất nhanh. Cô gái rúc vào giường, nức nở thêm một hồi nữa rồi thiếp đi.
Vĩnh gấp nốt mấy bộ quần áo và tài liệu, xếp tất cả vào vali. Bằng bất kỳ giá
nào, anh cũng phải rời khỏi nơi đây. Tảng sáng, khi anh xách tất cả hành lý ra
cửa, Hoan ngồi bật dậy, trông như một thủy quái trồi lên từ đám bọt nước trắng
xóa. Cô lào thào, đầy đe dọa : - Anh bỏ trốn em. Anh dám bỏ trốn em! -
Thôi đi. Thực ra em biết em muốn gì. Cứ sống như cách em muốn. Đừng cố ý tạo ra
bi kịch. Đừng có đẩy anh vào tình huống ngu xuẩn. - Em phải bấu víu vào cái
gì? Mọi thứ cứ tuột qua kẽ tay. Em sợ lắm... Đột nhiên, Hoan ngã vật ra,
trắng bệch. Vĩnh hoảng sợ lao đến giường. Nghiến chặt răng, cô gái nhắm nghiền
mắt lại. Cô vòng cánh tay lạnh toát lên cổ anh, thì thào: “Em chỉ có anh thôi.
Không biết em có yêu anh không. Nhưng em biết rõ em cần anh...”. Anh ôm chặt
Hoan, gắng sức để không khóc.
5. Sau
chuyến ghi hình thực địa, Vĩnh ngờ ngợ hiểu con tàu cuộc đời anh đang rẽ vào
đường ray hoàn toàn khác. Một cuộc sống có Hoan, bất ổn, đầy rẫy nguy cơ hoang
mang, nhưng hình như đáng giá hơn. Hình bóng của Minh mờ nhạt dần. Suy cho cùng,
chẳng có gì bền vững, anh tự nhủ, ngay cả các ý niệm tình yêu, sự gắn bó gia
đình phải chăng cũng là một thứ ảo giác mà một khi bóc nó đi, thời gian sống của
anh có thể hiện ra với một diện mạo mới mẻ, đầy sinh khí và tạo được mê say. Sự
ngờ vực lẩn khuất, im lặng hít thở. Nhưng một kẻ như anh có thể làm gì khác
hơn? Một trưa chủ nhật, anh chợt nhìn thấy có vật thể mờ trắng nằm trong
thùng thư. Bưu thiếp của Minh, gửi đi từ Stuttgart. Chất giấy tốt in hình ảnh
quán cà phê ngoài trời dọc đại lộ Scholossplatz. Những mỏm đồi xa thẳm che khuất
đường chân trời. Vĩnh nhìn rất lâu bưu thiếp, kiếm tìm Minh trong đám đông tấp
nập rảo bước trên khu phố trung tâm. Rồi anh sực hiểu mình đang làm một việc vô
nghĩa. Điều này thoi mạnh vào ngực anh, như một nắm đấm vô tình nhưng đủ tàn
nhẫn. Vĩnh lật nhẹ, chậm rãi đọc dòng chữ phía sau. Minh viết: “Công việc hiện
thời của em ổn thỏa. Chẳng có gì phàn nàn. Anh cứ sống như anh đã chọn. Em sẽ
không gặp anh nữa. Thật tốt khi cuối cùng, anh và em đã thay đổi. Đó là dấu hiệu
của sự can đảm. Chúc may mắn!”. Người đàn ông trẻ đứng, lặng re. Bao nhiêu
thời gian đã trôi qua, anh không rõ. Anh ngước lên, nhìn xuyên qua vòm lá nóng
bức. Những vệt mây trắng, chẳng khác gì các vệt mây in trên bưu thiếp, đang trôi
nhè nhẹ. Chúng chuyển động im lìm đến nỗi ngỡ như mọi thứ trên thế gian này
không hề suy suyển gì nhiều.
HẾT
|